*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Những viên ngọc này, gia sẽ mang đến phủ Bắc Bình.” Triệu Tôn chậm rãi nói, rồi từ từ cởi áo bào bên ngoài, rồi lại tới quần áo bên trong... Hắn nhìn nàng một cái rồi cởi nốt chiếc quần lót ra, chậm rãi bước xuống bậc thang đá trong ao nước nóng, thả lỏng ngâm mình trong đó, hắn hít vào một hơi thoải mái, “A Thất, tới chà lưng cho gia.”
Hạ Sơ Thất nuốt nước bọt nhìn mấy viên dạ minh châu, rồi nhìn nửa người trên cường tráng của nam nhân trong ao, nàng thật sự muốn cầm một cái bàn chải thật lớn qua đó, điên cuồng “ngược đãi” tên đã “ngược đãi” thị giác của nàng. Tội nghiệp nàng lúc trước còn tưởng tượng đến một cảnh vô cùng lãng mạn, còn tưởng hắn sẽ bưng bảy viên dạ minh châu đó tới để2thổ lộ thâm tình với nàng, sau đó sẽ quỳ xuống cầu hôn hay gì đó. Ai ngờ, “nhìn” xong một cái, nàng vẫn là thân phận một đứa nha đầu.
Thở hồng hộc đi tới chỗ hắn, nàng cầm khăn nhúng nước trong ao, mang theo sự giận dữ, mạnh mẽ kỳ cọ sau lưng hắn. Chà! Ta chà! Chà chết đồ nhà giàu khốn kiếp! Bảy viên... Bảy viên...
Mỗi một viên đều có giá trị liên thành, chỉ cần có một viên thì nàng còn thiếu bạc sao?
Trong lòng nàng oán hận, hận không thể chà bong một lớp da của hắn. Nhưng nàng nhận ra, nàng càng nổi giận đùng đùng thì thần sắc hắn dường như càng hưởng thụ hơn, hắn chỉ lười biếng nhắm mắt lại, để nàng tùy ý phát tiết trên lưng mình, khuôn mặt bình thường vốn đã dễ nhìn, nay dưới ánh8sáng chiếu từ những viên dạ minh châu, lại càng tăng thêm độ cao quý.
Không đúng! Hắn nói muốn đưa bảy viên dạ minh châu này đến phủ Bắc Bình? Đột nhiên, nàng bừng tỉnh đại ngộ. Triệu Thập Cửu đang giở tác phong tổng tài đây mà. Hắn muốn cầm bạc đến nện nàng, đến dụ hoặc nàng chứ gì? Mục đích chẳng phải là hy vọng nàng tham tiền, không chịu nổi mê hoặc của tiền bạc mà đi phủ Bắc Bình sao? Chẳng lẽ vị gia này không có lòng tin đối với nam sắc của mình, nên lúc này mới chơi chiêu này?
Vừa nghĩ thể, oán khí đầy bụng của nàng lúc trước lập tức biến mất không thấy nữa. Lực đạo trên tay không thay đổi, nhưng động tác chà lưng cho hắn cũng thành tâm hơn không ít. Nhưng mà nàng cũng không có6ý nói ra những suy nghĩ trong lòng của mình, mà chuẩn bị dùng một cách khác để diễn đạt.
“Gia, lúc trước ta đọc qua một quyển sách, trên đó có viết về một câu chuyện rất thú vị.” “Ô?” Giọng của Triệu Tôn rất nhỏ, “Câu chuyện gì thế?” Để cái khăn chà lưng sang một bên, Hạ Sơ Thất không trả lời hắn ngay, mà vạch tóc ở đỉnh đầu hắn ra, bới tóc hắn rồi đột nhiên giật mạnh một phát, liền giật được mấy sợi tóc dài của hắn, khiến cho Triệu Tôn đau đến nhíu mày.
“Nàng đang làm gì thế?”
Hạ Sơ Thất không lên tiếng, chỉ vỗ vỗ đầu “chú hổ” trấn an, sau đó dựa theo vị trí nàng vừa vạch tóc hắn ra, cũng bới tóc mình xuống, giật mấy lần cũng giật xuống vài cọng tóc, gộp lại với tóc của hắn3rồi ngồi xổm xuống bên cạnh ao, ánh mắt long lanh nhìn hắn.
“Gia, quyển sách kia kể thế này. Trên sách nói dạ minh châu là một loại thần vật, được gọi là âm dương châu, có thể xuyên qua âm dương, kết nối hai giới. Mà đỉnh đầu của con người gọi là huyệt Bách Hội, còn được gọi là Tam Dương Ngũ Hội, chính là nơi các kinh mạch trong cơ thể giao nhau. Cho nên, dưới ánh sáng của dạ minh châu, lấy tóc ở huyệt Bách Hội của hai người nam nữ, tết lại với nhau, hai người đó có thể vĩnh viễn ở cùng nhau, cho dù thiên đạo có luân hồi thế nào, cho dù xa nhau ngàn năm hay vạn năm, cũng không phải chia xa...”
Nàng nói là câu chuyện, nhưng nội dung biểu đạt lại là về tình cảm của mình. Nếu5như hắn muốn đi, nàng sẽ đi theo hắn. Nếu như hắn muốn ở lại, nàng sẽ ở lại cùng hắn. Nếu như hắn muốn một mảnh giang sơn tốt đẹp này, nàng sẽ giúp hắn giành lấy.
Chỉ cần có được nhau, vậy nàng muốn ở cạnh hắn đến thiên trường địa cửu.
Chỉ cần ở cùng nhau, nàng nguyện ý trả giá hết thảy, chỉ muốn làm một sợi dây tơ hồng quấn lấy cây đại thụ là hắn. Đương nhiên, đó đều là suy nghĩ trong lòng của nàng. Nàng rất khó khăn mới nói được một cách uyển chuyển và đầy tình cảm” như thế. Thực ra nàng cũng có chút buồn nôn, cũng có chút xấu hổ. Nàng nói xong thì tâm loạn như ma, đến nỗi khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn của nàng dưới sức nóng của ao nước càng trở nên hồng hào mịn màng. Tình trạng của nàng bây giờ, có thể hình dung bằng một câu, chính là --- nửa thẹn thùng, nửa si mê.
Triệu Tồn không nhúc nhích, ánh mắt hắn lẳng lặng, cả người yên tĩnh.
Hắn không nói gì, đôi mắt đen nhìn nàng thật sâu. Thấy nàng vẫn e lệ, gương mặt nóng bừng, trái tim đập mạnh, hận không thể cắn rơi chóp lưỡi của mình thì hắn đột nhiên vươn tay ra, rút lấy hai lọn tóc trong tay nàng, tự tay tết lại. Tóc của hai người đều rất dài. Hai lọn tóc thực ra rất ít tóc, nhưng hắn tết rất chăm chú chân thành.
“Tí tách, tí tách...”
Trong yên lặng, bên tai Hạ Sơ Thất chỉ còn lại mỗi âm thanh này. Giống như là tiếng đồng hồ báo thức đã lâu nàng không nghe thấy, lại giống như là tiếng suối nước nóng đang chảy.
Nàng nhìn hắn không nói tiếng nào, trong một chỗ nào đó nơi trái tim nàng như có một con cá đang phun ra từng chuỗi từng chuỗi bong bóng màu hồng phấn. Gần như theo bản năng, nàng liền sinh ra một cảm giác khó hiểu -- ông trời cho nàng ở kiếp trước không tìm được người đàn ông nào tốt, rồi lại xuyên qua thời không, xuyên qua âm dương và sinh tử, có phải là để nàng gặp được hắn hay không?
“Tết xong rồi.”
Nhìn hai lọn tóc tết xiên xiên vẹo vẹo trong tay, thần sắc Triệu Tôn vẫn lạnh nhạt, nhưng hình như rất hài lòng, quay đầu lại ném cho nàng, rồi lại ngâm mình trong nước, thở ra một hơi, “Mặc dù trong lòng biết nàng chỉ vì lừa gạt gia cho nàng viên châu này, mới cố ý cải biến câu chuyện, để khiến gia vui vẻ, nhưng mà... nàng thành công rồi, gia thật sự rất vui vẻ.” Trong mắt Hạ Sơ Thất đầy ý cười, nhưng lại cố ý trêu ghẹo hắn. “Ha, âm mưu quỷ kế của ta cao như vậy, mà đều bị nghi nhìn thấu sao?”
Triệu Tốn quay đầu lại, đôi mắt đen khiến chúng sinh điên đảo nhìn vào nàng chăm chú, không nói gì mà trực tiếp kéo tay nàng, trong đôi mắt hắn có vẻ ôn nhu khó tả, lại mang một chút cảm xúc không hiểu nổi, hỏi nàng đầy sâu kín: “Vậy nàng có gì thưởng cho gia?” Thấy tâm tình của hắn như thế, Hạ Sơ Thất nhướng mày, “Ồ, nói đi, chàng muốn gì?”
Môi Triệu Tôn giật giật, dường như muốn nói nhưng lại thôi. Sau khi im lặng hồi lâu, hắn hằng giọng rồi đột ngột nói ra một câu.
“A Thất, tối nay, nàng cho gia thị tẩm đi.”