*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Gió lạnh thổi từng cơn, tiếng hô chém giết nổi khắp bốn phía. Cẩm Quân đấu với Cẩm Y Vệ, chiến trường vô cùng hỗn loạn. Chính vào lúc này có một người xông vào từ lối thống đạo ngoài cung, người vẫn chưa đi đến thì tiếng đã vang lên, “Toàn bộ Cẩm Quân nghe theo mệnh lệnh của ta, bỏ vũ khí xuống, bảo vệ bệ hạ!” Nói xong hắn ta không đợi ai trả lời đã quỳ xuống đất, “Phụ hoàng, nhi thần cứu giá đến trễ, mong phụ hoàng thứ tội!” Người có khuôn mặt đầy máu, chém giết suốt cả dọc đường đến đây chính là Lục Vương Triệu Khải. Cẩm Quân dưới trướng hắn ta2vừa nhìn thấy là hắn ta, họ nhìn nhau ngơ ngác, ngừng tay lại.
Một cuộc chiến, bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Hai mắt Triệu Tích mờ đi, tưởng rằng mình nhìn nhầm. Nắm trong tay vỏ đao dính đầy máu, y đè nén cơn phẫn nộ đang cuộn trào trong lòng, nhìn người đang chạy đến.
“Lão Lục, đệ đang làm gì vậy?” Triệu Khải không để ý đến y, hắn ta chỉ liên tục dập đầu thỉnh tội với Hồng Thái đế, “Phụ hoàng, nhi thần đáng tội chết, bởi vì Đại ca qua đời, nhi thần bị thương quá độ nên hôm nay đã uống quá chén, thủ lệnh điều binh bị Tam ca lấy đi. Nhi thần đáng8tội chết, phụ hoàng!”
“Lão Lục!” Sắc mặt Triệu Tích trắng bệch, chân tay mềm nhũn, “Sao để có thể đối xử với ta như thế, không phải để nói thời cơ đã đến, có thể động thủ rồi sao?”
Vừa nghe thấy câu nói này, Triệu Khải lại dập đầu, “Tam ca, vì sao đến lúc này rồi mà huynh vẫn còn muốn hãm hại đệ?” Triệu Tích cảm thấy chấn kinh, trăm lời khó nói, khó khăn lắm mới lên tiếng, “Lão Lục, chẳng phải chúng ta đã thương lượng rồi ư?” “Tam ca!” Ánh mắt của Triệu Khải tỏ ra kinh ngạc ngơ ngác, hắn ta nhìn Triệu Tích, hoảng sợ bất an: “Tam ca, huynh đừng vu oan cho6đệ... Phụ hoàng đối với đệ ơn nặng như núi, sao để có thể có suy nghĩ giết cha được?”
“Ta hiểu rồi.”
Triệu Tích cười khổ, đứng giữa biển người, rũ tay xuống.
“Ta hiểu hết rồi...”
Không đợi y nói ra đã hiểu điều gì, sau bức tường cung lại có những tiếng bước chân “rầm rập” vang lên, có thêm tiếng “xoảng xoảng” của hỏa khí cỡ lớn phát ra khi di chuyển trên mặt đất. Không lâu sau, trên lối đi đang đứng đầy binh lính, có từng nhóm Kim Vệ Quân ăn mặc chỉnh tề bước ra. Người dẫn đầu chính là Tả tướng quân Kim Vệ Quân Trần Đại Ngưu. Người đứng bên cạnh y, môi nở nụ cười3chính là Hữu tướng quân Nguyên Hữu.
Từng hàng thuốc súng được dựng bên ngoài cung Càn Thanh, Kim Vệ Quân đã bao vây tất cả Cẩm Quân trong hoàng thành.
So về số lượng, vũ khí, trình độ dũng mãnh, Cẩm Quân không phải là đối thủ của những người này. Triệu Tích đang rất thương tâm, nhưng khi vừa nhìn thấy Kim Vệ Quân xuất hiện, y cứ như thấy được cọng cỏ cứu mạng, ánh mắt y toát lên vẻ vui mừng, y cầm chiếc Hổ Phù lấp lánh ánh vàng kia, dũng khí tăng lên gấp bội, lớn tiếng ra lệnh, “Toàn thể tướng sĩ nghe lệnh, nhanh chóng giải quyết Cấm Quân, bao vây cung Càn Thanh.” “Phụt!”,5không đợi y nói xong, Nguyễn Hữu đã phá lên cười, “Quả nhiên Tam thúc vẫn chưa lên chiến trường, người đúng là ngây thơ quá. Người thật sự cho rằng chỉ dựa vào một chiếc Hổ Phù đã có thể bắt Kim Vệ Quân nghe lệnh ở trước mặt bệ hạ à? Giờ đây bệ hạ đang ở trước mặt, người nói xem, chúng ta nghe bệ hạ hay nghe người đây?” Nguyễn Hữu dừng lại, rồi cười bổ sung thêm, cho Triệu Tích một đòn chí mạng.
“Huống gì, binh phù trong tay Tam thúc lại là giả.”
“Xoảng”, cây đao trong tay Triệu Tích rơi xuống đất.... Ánh mắt của y lạnh như băng, cả người mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất. Tình hình như thế này khiến cho các Cẩm Quân vẫn còn đang huyết chiến lúc nãy đều đồng loạt vứt vũ khí, “bịch bịch bịch” quỳ xuống mặt đất ẩm ướt, dập đầu thỉnh tội, miệng hô “Vạn tuế tha mạng” không ngừng. “Lão Tam.” Hồng Thái Để đau lòng, ông ta nhìn Triệu Tích, “Con quả thật càng sống càng thụt lùi, dám bức vua thoái vị? Trẫm thật sự quá xem thường người rồi. Giờ đây ngươi còn gì muốn nói nữa không?” Triệu Tích nhìn ông ta đẩy ngơ ngác,y cười khổ, “Thắng làm vua thua làm giặc, nhi thần không có gì để nói. Phụ hoàng nói đúng, nhi thần quả thật cực kỳ ngu ngốc, với não lợn như của nhi thần, cho dù có bức vua thoái vị thành công, cũng không thể ngồi vững ngôi cửu ngũ chí tôn. Phụ hoàng, hiện tại nhi thần đã ngộ ra rồi.” “Ngộ ra điều gì?” Giọng nói của Hồng Thái đế vẫn lạnh lùng.
“Ngộ ra rất nhiều điều.” Có một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của Triệu Tích, “Lúc phụ hoàng kêu nhi thần chấp chưởng Đô Sát Viện, người đã từng nói với nhi thần, người như thế nào thì làm việc như thế đó. Để nhi thần nắm vững con đường cho dân nói, xây dựng thành tựu cho triều đình, đợi sau này có đi về vùng đất của mình rồi, làm một phiên vương cũng có thể tiếp tục tận trung vì nước, bảo vệ biên cương Đại Yến ta. Cuối cùng nhi thần đã hiểu ra rồi, phụ hoàng vì yêu nhị thần nên người sớm đã chỉ đường cho nhi thần, với tài năng của nhi thần, cũng chỉ có thể làm những việc như thế mà thôi. Là do nhi thần có tâm tư bất chính, bị ham muốn cá nhân che mờ mắt.”
“Bỏ đi!” Trong mắt Hồng Thái Đế chỉ toàn chứa đựng màu sắc bị thương, “Biết hối hận là tốt.” Giọng nói như từ phụ của ông khiến Triệu Tích sửng sốt, mắt y đỏ bừng, “Phụ hoàng?” Hồng Thái để thở dài, “Tới Tông Nhân Phủ xét lại mình đi.” Triệu Tích nhắm mắt, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống. Y biết đã giữ được mạng, bèn dập đầu thật mạnh, “Nhi thần đa tạ phụ vương đã không giết.”
“Con là nhi tử của trẫm, hổ dữ không ăn thịt con.” Hồng Thái để nói xong, lại thở dài, “Đi đến cung Khôn Ninh tạm biệt mẫu hậu đang bệnh nằm liệt giường của con đi. Sau này, trẫm không muốn nhìn thấy con nữa.” Hồng Thái để phất tay áo bỏ đi, sau lưng ông ta, cửa cung Càn Thanh đóng lại. “Vâng! Nhi thần tạ phụ hoàng ân điển.”
Triệu Tích dập đầu, khi ngẩng đầu lên, người bên ngoài cung Càn Thanh đã tản ra hết. Tầm nhìn đầy lệ của y dừng lại trên người Triệu Tôn, nhìn hắn mặc một bộ đồ tang trắng như tuyết, chỉ cảm thấy mỗi một tấc trên người hắn đều tỏa ra hàn khí.
“Lão Thập Cửu, là để dụ ta vào bẫy?” Triệu Tồn bước từng bước đến gần, giọng nói lạnh lẽo, “Nếu người vô tâm, không ai có thể ép ngươi vào bẫy.” Triệu Tích cầm Hổ Phù, tràn ngập trong nỗi hận thù, “Hổ Phù này là giả, Hổ Phù thật sự ở đâu?” “Ngày phụ hoàng đến phủ Tần Vương thăm Tử Nguyệt, tại đình Yêu Nguyệt, ta đã trình Hổ Phù lên cho phụ hoàng.”
Giao nộp hổ phù, cộng thêm chữ “hiểu” trên bàn cờ, đã thể hiện hiểu tâm của hắn đối với Hồng Thái để, đổi lấy ân huệ không giết đối với tội khi quân của Hạ Sơ Thất trong tết Trung Hòa ngày hôm nay. “Nhưng đệ cũng đánh sai một nước cờ.” Ninh Vương lên tiếng một cách yếu ớt, trên mặt xuất hiện biểu cảm kỳ quái, “Cái chết của Thái tử không nằm trong dự liệu của đệ đúng không? Hay để cho rằng mình có thể ngăn cản được?” Triệu Tôn không trả lời, chỉ nhìn y một cách lạnh lùng, ánh mắt hờ hững.
“Ha ha, chắc để không ngờ được nhỉ. Một khi nữ nhân mà đã nhẫn tâm thì còn độc ác hơn rắn độc?” Triệu Tích nhìn hắn, ánh mắt đỏ ngầu, nói là đau đớn, chi bằng nói đó là một sự vùng vẫy trước khi chết của kẻ thất bại, vặn vẹo một cách đáng sợ, “Lão Thập Cửu, chỉ đáng tiếc, cho dù đệ có tính toán hết mọi thứ, nhưng đến cuối cùng vẫn không không thể bảo vệ được nữ nhân của mình.”
“Không cần người phải bận tâm.” Con ngươi lạnh lẽo của Triệu Tôn nhìn lướt qua khuôn mặt y, Triệu Tôn nghĩ ngợi rồi lại cúi đầu nói nhỏ, “E rằng tam ca vẫn chưa biết, ngoài ta ra, Kim Vệ Quân sẽ không nghe theo hiệu lệnh của bất kỳ ai.”
Nói xong, hắn phất tay áo, nhưng giọng nói như yêu ma của Triệu Tích lại vọng đến từ sau lưng.
“Lão Thập Cửu, đệ nhìn sau lưng đệ kia, đó là gì?” Triệu Tôn giật mình, xoay đầu lại, lần theo ngón tay của y, nhìn về hướng thiên lao. Nơi đó đã là một vùng khói tỏa nghi ngút, ánh lửa chiếu sáng nửa bầu trời. Tết Trung Hòa năm Hồng Thái thứ hai mươi lăm, sau này được xem là một ngày tháng không tốt lành. Tối hôm đó thiên lao bốc cháy suốt một đêm, phải đến sáng sớm ngày hôm sau lửa mới được dập tắt. Trong đống hoang tàn sau đám cháy, đào được tổng cộng mấy chục thi thể cháy đen, cộng thêm số chết bởi khói và bỏng nặng hấp hối thì tổng số thương vong lên đến hơn hai trăm người. Vài canh giờ trước đây, họ còn vui vẻ chúc mừng Tết Trung Hòa. Vậy mà trong một trận lửa lớn đã cướp đi vô số sinh mệnh.
Và trong đó, đa số đều là những người vô tội bị liên lụy.
Ngọn lửa bắt nguồn từ phòng giam chữ Bính hàng số ba, cũng tức là dãy ngục giam Hạ Sơ Thất. Khi Triệu Tôn dẫn người đến, lửa đã không thể khống chế, những dấu vết đã từng xảy ra tất cả đều bị hủy diệt trong ngọn lửa lớn, không có cách nào điều tra được có dấu vết người ngoài xông vào thiên lao hay không.
Có điều sau sự việc đó, phát hiện được một chuỗi hạt nam hồng trên người một thi thể cháy đen không thể phân biệt được dung mạo và giới tính. Đó chính là chuỗi hạt hoàng hậu nương nương ra lệnh chế tạo trong đêm giao thừa, các hoàng tử công chúa mỗi người đều có một xâu. Rất nhiều người biết chuỗi hạt nam hồng có khắc hai chữ “Chung Quỳ” đó, Triệu Tôn đã tặng cho Sở Thất.
Tin tức được truyền đến cung Càn Thanh, chỉ trong một ngày mất đi Thái tử, lại bị Ninh Vương ép thoái vị, lão hoàng đế nổi trận lôi đình, xử tử vài trăm người bao gồm những Cẩm Vệ Quân và cung nhân tham gia trong lần cung biển của Ninh Vương. Ngoài việc đó ra, Hồng Thái để còn xử phạt nghiêm Túc Vương Triệu Khải, người chưởng quản Cấm Quân hoàng thành, ra lệnh cho hắn ta sau tang lễ của Thái tử thì đảm nhiệm chức vụ trong Hiếu Lăng Vệ, đến Nam Lộc núi Tử Kim thu lăng.
So với Triệu Tích đang bị giam trong Tông Nhân Phủ thì hình phạt của hắn ta được xem là khá nhẹ nhàng rồi.
Trên thực tế, trên triều ai cũng biết, Túc Vương và Ninh vương qua lại thân mật với nhau, chuyện tạo phản lần này không thể không có phần của lão Lục được. Nhưng tâm tư của lão hoàng đế, mọi người đều hiểu. Dù sao cũng đều là con ruột của mình, chẳng lẽ lại giết chết hết? Cách chức điều đi xa cũng được xem như là trừng phạt, ít ra từ đó hắn ta đã không còn liên quan gì đến trữ vị nữa.
Đó là một đêm không yên bình nhất trong thành kinh sư của Đại Yến từ trước đến nay. Qua ngày này, sau khi kiểm kê hoàn tất chuyện thiên lao bốc cháy, lão Hoàng đế lại đại xá thiên hạ một lần nữa, để chứng tỏ hoàng ấn bao la. Đồng thời, vì thương tiếc Thái tử, tất cả các quan dân trong kinh sự đều phải mặc đồ trắng bảy ngày, bách tính không được cưới gả, cho dù là quân hay dân cũng đều không được tìm hoan lạc thú trong vòng mười ba ngày. Gánh hát, thanh lâu, trà lâu đều phải ngừng kinh doanh.
Chuyện lớn cỡ nào, cũng đều là chuyện của thiên gia.