Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 24



Nguyên Hữu đang buồn chán vô cùng, định tiếp tục trêu chọc Hạ Sơ Thất thì cảm thấy sau lưng ngựa ngứa. Để giữ hình tượng phong lưu phóng khoáng, hắn quyết định rút lui là trên hết: “Biểu muội nói rất đúng, hai ta hẹn lại ngày khác vậy, biểu ca...ặc... đi trước.”

Hắn co hai vai đang phát run lên, đá lông nheo với Hạ Sơ Thất, sau đó liền xoay người định đi.

“Đứng lại!” Một giọng nói trầm thấp lạnh tanh vang lên khiến Nguyễn Hữu dừng bước, cũng khiến Hạ Sơ Thất thấy rét lạnh trong lòng.

Một vóc dáng cao to từ dưới gốc cây ngọc lan đi tới. Lưng thẳng, chân dài, bước đi vững vàng, không nhanh không chậm, ánh mắt uy nghiêm chứa khí thế hào hùng.

Ngoại trừ Triệu Tôn, còn ai có thể có khí thế rung động lòng người như vậy nữa? Nguyễn Hữu ho nhẹ, suýt chút nữa bị sặc. Đùa giỡn tiểu cô nương ở nơi đóng quân, còn bị Diêm Vương gia bắt gặp, hắn ta hận không thể mượn cái thang bắc lên trời, nhưng ngoài miệng thì chào bằng cách xưng hô đã mấy năm không dùng: “Thập Cửu thúc, thúc cũng đi ra cho bớt say sao? Ha ha, hôm nay cháu uống hơi nhiều, cháu đi trước đây...”

“Vội cái gì?” Triệu Tôn lạnh mặt, không nhìn rõ tâm tình, chỉ khi hắn đến gần mới ngửi được mùi rượu thoang thoảng, “Đúng lúc sáng của Thần Cơ doanh có cải tiến mới, đang định tìm người bàn bạc.”

“Bây giờ? Ngày mai lại bàn, hôm nay đã muộn lắm rồi...” Nguyên tiểu công gia cố gắng nở nụ cười. “Chẳng phải muốn bớt say sao? ở chỗ bổn vương vừa lúc có Long Tỉnh trước mưa từ kinh sư mang đến, giải rượu là tốt nhất.” “À... cháu hơi mệt mỏi... cần phải về tắm cho khỏe. Tắm xong cháu sẽ quay lại nhé?” Nguyễn Hữu lặng lẽ dùng khuỷu tay gãi gãi, cảm thấy chỗ nào cũng ngứa, càng nhịn thì càng lại muốn gãi ngứa.

“Không được. Cơ thể của người quan trọng, hay là chuyện quân cơ quan trọng?”. Triệu Tôn phất áo bào, xoay người đi về hướng Hoa Đường nghị sự. Hạ Sơ Thất vẫn còn ngây người vì vẻ khí khái của hắn, suýt nữa đã quên chuyện cần làm. Đến khi hồi hồn, nàng đang định gọi hắn lại thì hắn đột nhiên dừng bước, dặn dò Trịnh Nhị Bảo sắp xếp cho Lan Đần, sau đó nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp. “Qua đây, theo hầu!”

Những lời này thật gãi đúng chỗ ngứa. Hạ Sơ Thất nói với Lan Đần vài câu, chờ hắn bất đắc dĩ theo Nhị Bảo công công đến viện chung phía Tây rồi thì mới đi theo sau Triệu Tồn, thỉnh thoảng nhìn dáng đi mất tự nhiên và cả khuôn mặt tuấn tú nghẹn ứ của Nguyên tiểu công gia, lén cười thầm.

Trong Hoa Đường.

Dưới ánh đèn, Triệu Tôn nhàn nhã tựa người lên ghế la hán có lót gối, để Nguyệt Dục rót trà, Hạ Sơ Thất đấm vai, cứ như không thấy dáng vẻ vò đầu bứt tóc của Nguyên tiểu công gian bắt đầu nói chuyện Thần Cơ doanh cải tiến súng lửa. “Thiếu Hồng, người thấy thế nào?”

Nguyễn Hữu vừa ngứa, lại vừa sợ mất hình tượng nên nhịn ngứa đến mức khiến khuôn mặt tuấn tú méo xẹo, hận không thể lộn mấy vòng trên mặt đất, “Thập Cửu thúc của cháu ơi, ngài đừng giày vò cháu nữa, sau này cháu không dám động vào người của ngài, cũng không dám chơi đùa trong doanh trại nữa, vậy được chưa?”

Triệu Tôn lạnh lùng nhìn sang, nhìn hắn ta với vẻ “ngựa quen đường cũ”, sau đó nghiêng đầu nhìn Hạ Sơ Thất.

“Cho hắn thuốc giải.” Hạ Sơ Thất giả vờ giật mình, giả ngu nói, “Thuốc giải gì?” “Còn giả vờ?”

Nghe giọng điệu lạnh lẽo của hắn, Nguyễn Hữu mới chợt hiểu ra, đứng phắt dậy, chỉ vào Hạ Sơ Thất.

“À, thì ra là cái đồ không có lương tâm nhà ngươi, ta chỉ đùa một chút mà người chơi ác thế này rồi?”

Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta, nở nụ cười quái đản, rồi mới thành thật trả lời Triệu Tôn, “Không có thuốc giải. Đó là lá của cây gai mài thành bột, bảo hắn về nhà nấu nước cây ngải tắm có lẽ sẽ hết ngứa. Nếu không hết thì ít ra cũng bớt ngứa hơn.”

“Ối... ngứa chết gia ta rồi...” Nguyên Hữu bất chấp hình tượng, gãi khắp người, “Thiên Lộc, tiểu tỳ nhà thúc có bớt ác độc chút được không? Chậc chậc, ngay cả biểu ca mà cũng hại, ta...”

“Cạch” một tiếng, tách trà trong tay Triệu Tôn đột nhiên bay ra ngoài, ngắt lời hắn ta.

“Lại phạm vào quân kỷ, xem ta có lột da của ngươi không! Sáng mai vào doanh trại lính mười quân côn.”

Chuyện tới đột ngột khiển Hạ Sơ Thất ngạc nhiên há miệng. Đến khi nàng hồi hồn thì bóng dáng Nguyên tiểu công gia đã biến mất. Nàng cúi đầu, tiếp tục đấm vai cho Triệu Tôn, “Sao ngài biết ta hạ độc?” Triệu Tôn thổi nước trà, uống một ngụm, “Tiểu nô nhà ngươi miệng ngọt, lòng đắng. Câu tiếp theo nói như thế nào?”

Hạ Sơ Thất thuận miệng đáp: “Miệng ngọt, lòng đắng, con la trắng có cái bụng đen.” “Thông minh!” Nghe Triệu Tôn khen, nàng mới phát hiện vừa rồi mình tự mắng bản thân. Hạ Sơ Thất bực bội nhìn chằm chằm sau gáy của hắn, đột nhiên có chút không rõ, lẽ nào đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn trong truyền thuyết? Bằng không, với trí thông minh vô song của nàng, sao lại cứ thua thiệt trước hắn chứ? Không nghĩ chuyện này nữa, nàng nói sang chuyện chính.

“Gia, có phải là người của ngài bắn tên trong rừng cây không?” Đây chỉ là suy đoán của nàng. Trong tình huống như vậy, trừ hắn ra, nàng không nghĩ ra được là ai giúp nàng. Quả nhiên hắn không phủ nhận, chỉ bình thản “ừ” một tiếng bằng giọng trầm trầm, mang theo hương rượu.

“Mạnh một chút!” Hạ Sơ Thất lườm hắn một cái, đấm mạnh hơn nữa, “Ngài giúp ta, ta cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa. Ta hiểu được tình thế khó xử hiện giờ của ngài, cho nên nghĩ ra một kể kể hay, có thể giúp ngài...” “Tiểu nô.” Triệu Tôn day trán, đẩy tay nàng ra, đứng dậy đi nhanh ra bên ngoài, “Gia mệt rồi, về phòng.” “Ủa?” Hạ Sơ Thất nóng nảy, “Ta đã nói xong đâu.” Triệu Tôn quay đầu, ánh mắt ẩn chứa vẻ lành lạnh, “Chuyện của người quan trọng hơn chuyện của gia sao? Đi theo!”

Nhìn vào mắt Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất như hiểu ra, chẳng lẽ ở đây không tiện nói?

Nhưng ở đây ngoại trừ nàng thì chỉ có Nguyệt Dục, ngay cả Nguyệt Dục cũng không thể tin sao? Cáo già!

Theo hắn trở về Ngọc Hoàng các, gặp Trịnh Nhị Bảo ngoài cửa, nàng lén hỏi cậu ta tình hình của Lan Đần, hỏi xong mới yên tâm vào phòng. Có điều, đứng đợi mãi mà Triệu Đê Tiện vẫn chỉ lười biếng ngồi ghế, ung dung cầm sách đọc, cứ như đã quên nàng có chuyện muốn nói.

Dù trong lòng không vui nhưng có câu thỉnh thoảng hạ mình làm việc mới là sự phô trương đẹp đẽ trong sự khiêm tốn. Hạ Sơ Thất nghĩ đến đây, ngoài miệng ngoan ngoãn nói: “Gia, ta có lời muốn nói.” “Hử?” Hắn ngước mắt lạnh lùng nhìn nàng, rõ ràng là không muốn nghe nàng nói, “Đi đổi nước rửa chân, xoa bóp chân cho gia.” “Ta? Rửa chân cho ngài, có lầm hay không?” Hạ Sơ Thất suýt cắn trúng đầu lưỡi. Bóp chân cho hắn? Không bóp gãy cổ hắn là may rồi.

Triệu Tôn khép quyển sách lại, lạnh giọng nói: “Thiệt thòi cho ngươi hả?” Nàng biết mà, thằng nhãi này có mệnh xung khắc với nàng, nàng trả lời có không được, mà không cũng chẳng xong, đành phải đứng đờ người ra đó. “Gia!” Nguyệt Dục bước vào, kéo tay Hạ Sơ Thất, cười nói: “Sở Thất vừa tới, còn chưa hiểu quy củ, mấy ngày tới nô tỳ sẽ dạy nàng ấy, hôm nay để nô tỳ rửa chân cho ngài đi. Chuyện này nô tỳ đã làm quen rồi, chỉ sợ nàng ấy làm không tốt, không thể hầu hạ ngài.”

Hạ Sơ Thất cảm kích nhìn Nguyệt Dục, vẻ mặt Triệu Tôn khó đoán, “Ô? Ngươi làm?”

Nguyệt Dục cười dịu dàng, liếc nhìn đám nha hoàn trong phòng.

“Không còn sớm nữa, gia cũng nên nghỉ ngơi rồi, các cô lui xuống đi.”

“Vâng.”

Hạ Sơ Thất thở phào một hơi, định xoay người đi, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một ánh mắt hơi mang ý say, “Chuyện của gia đến phiên người làm chủ từ bao giờ?”

Từng chữ lạnh thấu xương truyền vào tai, đám nha đầu đồng loạt quỳ xuống.

“Gia, xin bớt giận!”

Triệu Tôn từ từ đứng lên, nhìn chằm chằm Nguyệt Dục đang cúi đầu, gõ quyển sách lên đầu nàng ta, giọng đầy lạnh lẽo: “Cút!”

Nguyệt Dục chợt ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, tai nóng hừng hực, vừa tức giận, vừa xấu hổ, vừa uất ức. Nàng ta hầu hạ Triệu Tôn hơn mười năm, có tình cảm cùng nhau lớn lên. Tuy tính tình hắn thờ ơ quái đản nhưng lại rất ít khi nổi giận, cũng ít khi phạt nặng, càng chưa từng quát nàng ta trước mặt mọi người. Nàng ta cắn môi, dẫn cả đám ra khỏi Ngọc Hoàng các, vừa ra khỏi cửa đã hoảng hốt giẫm trúng vạt quần, ngã nhào ra đất.

Mai Tử vội vã dìu nàng ta đứng lên, “Nguyệt Dục tỷ tỷ, tỷ...” Nguyệt Dục cúi mặt, nước mắt rơi từng giọt rơi xuống đất. Mai Tử lau nước mắt cho Nguyệt Dục, “Nguyệt Dục tỷ tỷ... Tỷ đừng buồn quá, hôm nay tâm trạng của gia không tốt, tỷ...”

“Mai Tử.” Nguyệt Dục cắt ngang lời nàng ấy, sụt sịt lau khô nước mắt trên mặt, nở nụ cười dịu dàng, “Đến nhà bếp chuẩn bị nước giúp Sở Thất, nàng ấy chưa biết thói quen của gia, e là làm không tốt, sẽ khiến gia không thoải mái.”

“Vâng!”

Mai Tử nhìn bóng lưng Nguyệt Dục, rồi xoay người đến nhà bếp. Bưng chậu nước rửa chân vào phòng, tim Hạ Sơ Thất vẫn đập thình thịch. Từ lúc nàng quen biết Triệu Tôn tới bây giờ, phần lớn thời gian hắn đều rất bình tĩnh, dù là lúc dạy dỗ người khác cũng dùng cách khiến người ta ngậm bồ hòn làm ngọt. Đây là lần đầu tiên hắn tỏ ra uy phong trước mắt mọi người. Nhớ lại những lời Mai Tử dặn dò trong nhà bếp, sau lưng nàng đổ mồ hôi lạnh dù trời mùa đông.

Được rồi! Nàng đại nhân đại lượng không cần chấp hắn.

Chỉ là rửa chân thôi mà, có gì lớn lao đâu? Nể mặt hắn là Vương gia thời phong kiến, nàng làm là được!

“Gia, nước đến rồi!”

rn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.