*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Triệu Như Na nghe thấy lời này, tay đang lấy bánh khựng lại. Lão thái thái mở to mắt ra nhắc thêm một lần nữa, “Con cũng đừng trách ta nhiều chuyện, để ta nói cho rõ, ta không phải vì con mà là vì muốn sớm được bế tôn tử. Ta hiểu rõ nhi tử của ta, nó là người ngay thẳng, nhiều năm như vậy rồi mà cũng không tìm được cô nương nào tốt, còn là một khuê nữ dịu dàng lại đi theo nó thì nó không lỗ, Đi đi, tôn tử của ta đều nhờ vào con...”
Gương mặt Triệu Như Na hơi nóng lên, nhưng không tiếp tục giải thích, nhận lấy tủi bánh nướng từ tay bà Lưu, cúi đầu khom người, đáp một tiếng “vâng”, rồi lui ra khỏi phòng.
Quay lại phòng mình thay quần áo,2lên một chiếc xe ngựa, nàng dẫn Lục Nhi ra khỏi phủ Định An hầu. Trên đường đi, gió đêm thổi nhẹ khiến nàng có chút mê man. Trên đời này, cuối cùng thì có mấy người phụ nữ được sống cuộc đời của chính mình chứ? Theo bản năng, đột nhiên nàng nghĩ tới Cảnh Nghi quận chúa.
Trong lòng Triệu Như Na dâng lên sự hâm mộ, nàng ấy thoải mái, tự do tự tại, không bị người khác trói buộc. Nàng ấy tựa như con chim không để mình bị chiếc lồng giam giữ, bay tới bay lui bên ngoài chiếc lồng, nói chuyện với mình cách qua chiếc lồng. Còn mình lại là con chim trong lồng, vĩnh viễn không bay thoát khỏi chiếc lồng tơ vàng, ngay cả một chút an bình trong lòng mình cũng không có.
Từ kinh8thành tới nơi quân doanh trú đóng cần phải đi một đoạn đường rất dài. Triệu Như Na cho bánh nướng, vừa từ trên xe ngựa xuống đã nghe thấy có người quát khẽ ở cửa quân doanh.
“Làm gì đây?” Lục Nhi nở nụ cười, vội vàng đi tới trước, “Binh gia, đây là phu nhân của Định An hầu, đến đây đưa đồ cho hầu gia.” Tên binh sĩ kia ngẩn người, đang chuẩn bị sai người đi vào bẩm báo, trong doanh đột nhiên truyền đến một tiếng ngựa hí. Rất nhanh đã có mấy người giục ngựa ra, tốc độ cực nhanh. Hàng rào ở cửa lớn được kéo ra, để lộ ra người đang cưỡi ngựa, chẳng phải là Trần Đại Ngưu sao?
Y nói: “Đêm hôm khuya khoắt, đứng ở đây làm gì?”
Tên binh sĩ kia cúi đầu, chắp6tay hồi bẩm: “Hầu gia, là trắc phu nhân ạ.” Trần Đại Ngưu bỗng nhiên nhìn sang bên cạnh, lúc này mới thấy rõ Triệu Như Na đứng bên cạnh xe ngựa, sửng sốt trong chớp mắt,y dùng sức đội lên chiếc mũ giáp có tua đó, rồi mới hỏi nàng: “Nàng... tìm ta có việc gì?”
Đây là lần đầu tiên từ sau hôm động phòng hai người mới gặp mặt, lại còn ở một nơi tối om, mặc dù có đuốc trong quân doanh nhưng vẫn không nhìn rõ được biểu lộ của đối phương. Có điều, Triệu Như Na cũng cảm thấy may mắn vì có bóng đêm trợ giúp, để cho y không nhìn ra được sự bối rối của mình.
Nàng cúi người, thản nhiên nói: “Hầu gia, lão phu nhân để thiếp tới đưa bánh nướng cho chàng.” Trần3Đại Ngưu khẽ giật mình, hắng giọng một cái, xụ mặt nghiêng đầu đi, nói với tên phó tướng đang cười trộm sau lưng y, “Cảnh Tam Nhi, nhận lấy cho ta.”
“Vâng!” Cảnh Tam Hữu đáp, y liếc về phía Triệu Như Na, “Tẩu tử, vào bên trong nghỉ một lát không?”
Tim Triệu Như Na đập nhanh hơn, nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Trần Đại Ngưu trong màn đêm, nghĩ đến Hạ Sơ Thất, nghĩ đến lời nhắc nhở của lão thái thái, đang chuẩn bị cất bước, lại thấy Trần Đại Ngưu trừng mắt nhìn Cảnh Tam Hữu một chút rồi thấp giọng một câu, “Trong doanh phòng đều là đàn ông, không tiện. Nàng về trước đi, nói cho nương của ta, mai ta sẽ về thăm bà.”
Triệu Như Na thấy may mắn vì bước chân kia của mình còn5chưa kịp bước ra, nếu không thì chẳng phải là rất mất mặt sao?
Nàng đến từ hoàng thất, nàng có sự kiêu ngạo của bản thân.
Mặc dù nàng không biết có phải mọi đôi vợ chồng trên thế gian này thành hôn đều như thế này hay không, nhưng y không kiên nhẫn, nàng cũng không tiện nhiều lời. Dù sao thì bánh nướng cũng đã đưa tới, nhiệm vụ của nàng coi như đã hoàn thành, không phải nàng không nguyện ý ở lại, mà là y không cho nàng ở lại.
“Vâng, hầu gia, thiếp sẽ trở về bây giờ.” Trần Đại Ngưu liếc nhìn nàng một cái, rồi lại nói tiếp: “Cảnh Tam, phái người đưa phu nhân hồi phủ.” Triệu Như Na đưa bánh nướng lên, “Không cần, thiếp có xe ngựa, theo đường cũ về là được.” Dứt lời, nàng không nhìn y, trực tiếp chui vào trong xe ngựa, theo tiếng “hây” của phu xe, chiếc xe ngựa đã lăn bánh.
Cảnh Tam Hữu nhìn bánh nướng trên tay, nháy mắt ra hiệu rồi cười, “Đại Ngưu, huynh cũng thật sự là, tẩu tử cũng đã tới đây rồi, huynh cần gì phải đuổi người ta đi? Đúng là không hiểu được huynh, có cô vợ trẻ đẹp như thế mà không ngủ, giữ lại để ngắm à?”
“Cút!” Trần Đại Ngưu giật cương, gầm nhẹ một tiếng, lúc này mới nhận ra cuống họng mình nghẹn lại, lưng còn đang toát mồ hôi, “Việc trong doanh giao cho ngươi, ta đi vào cung, bệ hạ triệu kiển khẩn cấp. Cuộc chiến này, phải đánh rồi.” Cảnh Tam Hữu gật đầu, ném một cái bánh nướng cho y, “Ăn một cái bánh nướng trước.”
Trần Đại Ngưu nhận lấy cái bánh nướng, “hấy” một tiếng, giục ngựa chạy nhanh ra ngoài. Nhưng khi cắn bánh nướng vào miệng, y mới nhận ra là đi một đoạn đường xa như vậy mà bánh nướng vẫn còn nóng, không hề nguội lạnh chút nào. Dừng lại để ăn bánh, y không khỏi nhìn về phía chiếc xe ngựa, lại tiếp tục ăn bánh, cảm thấy cả người đều rất thoải mái.
Triệu Như Na nghe thấy tiếng y phi ngựa qua xe ngựa, nhưng mà nàng không vén rèm lên nhìn. Người không quý trọng nàng, nàng cũng không cần phải quá mức quan tâm. Cuộc sống trôi qua thế nào cũng được, như bây giờ cũng rất tốt.
Trong xe ngựa có đốt một ngọn đèn, tia sáng u ám chiếu lên khuôn mặt trắng bóc của nàng, sắc mặt ấy cho đến khi về đến phủ Định An hầu vẫn không có sự thay đổi. Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại trước cửa lớn của Hầu phủ, người đánh xe dẫn ngựa rời đi, nàng dẫn theo Lục Nhi vừa mới bước vào bậc thềm cửa lớn thì đã nghe được ở góc tường có người gọi một tiếng “Thanh Hoa”.
Giọng nói quen thuộc này dọa cho nàng nhảy dựng lên. Nàng không muốn để ý tới những người kia lại gọi một tiếng. Sợ tiếng gọi của y khiến cho người khác chú ý, nàng ta liếc mắt thoáng qua Lục Nhi, dặn dò nha hoàn cảnh ở bên ngoài, lúc này mới nhìn xung quanh một lần rồi đi tới. “Sao người lại ở đây?”
Cổ Hoài thấy nàng thì rất kích động, một tay túm lấy nàng kéo vào trong bóng tối dưới gốc cây.
“Thanh Hoa, ta hỏi gã sai vặt, gã nói nàng đi ra ngoài, ta đã chờ nàng ở chỗ này rất lâu.”
Lúc này Triệu Như Na mới nhận ra, trong tay y đang ôm một cái túi lớn.
“Ngươi tìm ta làm gì?”
“Thanh Hoa, những ngày qua ta ăn không ngon, ngủ không yên, mỗi ngày đều nhớ về nàng. Ta đã nghĩ kĩ rồi, ta bằng lòng cùng nàng bỏ đi. Từ nay chân trời góc biển, không cần phân biệt là nơi nào.”
Triệu Như Na giật mình, không nặng không nhẹ hất tay của y ra. “Sao không đi từ sớm? Bây giờ đã muộn rồi.” “Thanh Hoa...” Cổ Hoài nói to hơn một chút, lại nắm lấy tay nàng. “Ngươi làm cái gì vậy?” Triệu Như Na khẽ quát một tiếng, “Đây là phủ Định An hầu, ngươi không sợ người ta biết chuyện của ta với ngươi sao, hay là người sợ cuộc sống của ta quá dễ chịu? Cổ Hoài, nói thật cho ngươi biết, đúng là ta có thích người, nhưng từ ngày ta vào Hầu phủ, ta đã là người của chàng, ta với người đã không còn liên quan gì đến nhau nữa. Sau này, người đừng tới tìm ta nữa, cũng xin người tự trọng, gọi ta là quận chúa.”
Dứt lời, không đợi Cổ Hoài lên tiếng, nàng giật tay của y ra, túm lấy váy áo, quay người muốn đi, nhưng Cổ Hoài lại giữ chặt nàng lại, giọng nói tràn đầy sự lưu luyến và si mê, “Thanh Hoa, xin lỗi, ngày đó là ta không tốt. Bây giờ ta đã nghĩ kĩ rồi, không cần quan tâm đến bất cứ thứ gì khác nữa, vì nàng, ta có thể làm bất cứ điều gì, nàng đi theo ta đi, chúng ta đi ngay bây giờ...”
Hốc mắt Triệu Như Na hơi nóng lên, nàng cố gắng vặn tay y ra. “Buông ra! Ngươi đừng quấn lấy ta, nếu không...” Nàng nói còn chưa dứt lời thì đột nhiên Lục Nhi “A” một tiếng nhỏ, một bóng đen nhảy xuống từ trên cây, theo sát sau đó lại có thêm một người nữa. Một cơn gió thổi qua tại nàng, nàng chưa mở miệng thì đã bị người ta che miệng lại, thứ kề lên cổ nàng là một thanh dao găm.
“Trắc phu nhân, theo chúng ta đi một chuyến.”
Triệu Như Na bị che miệng, mở to hai mắt nhìn, nói không ra lời. Cổ Hoài thì bị dọa run rẩy cả người, không ngừng chắp tay xin khoan dung, “Các người, các người là ai? Buông nàng ra, buông ra...”
“Thú vị, trắc phu nhân Định An hầu lén lút gặp tình nhân...” Bóng đen kia cười một tiếng trầm thấp, “Các huynh đệ, đưa hết cả đi.” “Các người thả ta ra, thả ta ra...” Giọng nói Cổ Hoài phát run, vừa hô lên một câu thì thấy cổ đau xót, rồi bị người ta đánh bất tỉnh ngã xuống đất. Triệu Như Na thấy hai người áo đen nâng y dậy, lại nhặt bao quần áo của y rơi trên mặt đất thì nhắm nghiền mắt lại.
Từ đây, nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
*
Trong phòng sưởi ở cung Càn Thanh, Hồng Thái để triệu Triệu Tôn và Trần Đại Ngưu tới giữa đêm khuya.
“Đều là người trong nhà, không cần khách sáo, ngồi xuống nói chuyện đi.” Hồng Thái đế ban thưởng ngồi, đó là ân điển. Hai người tạ ơn, sau đó ngồi vào chỗ. Thôi Anh Đạt ân cần khom người dâng trà, khi mùi thơm của trà lan tỏa khắp đại điện, Hồng Thái để mới nâng chung trà lên, liếc nhìn hai người bọn họ một cái rồi nói, “Lão Thập Cửu, Trần tướng quân, vì sao trẫm vội vã triệu các con đến đây, trong lòng các con hẳn là đã nắm chắc. Đại Yến chúng ta binh cường mã tráng, quốc lực hưng thịnh, đã khi nào phải ngậm bồ hòn như bây giờ? Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, trẫm nghĩ rằng, dù Đào Kinh Vũ đáng chết, nhưng mà Bắc Địch còn đáng chết hơn.”
Phối hợp với lời nói của ông ta là ánh mắt bén nhọn.
“Lời tuy như thế, nhưng không thể khinh địch. Cáp Tát Nhi là một đại tướng có tài của Bắc Địch, lại là thái tử, bây giờ uy vọng của y ở Bắc Địch rất cao, ngay cả người Sắc Mục đối với y cũng ưu ái có thừa. Người này tương lai nhất định sẽ trở thành kình địch của Đại Yến chúng ta, nhất định phải trừ bỏ.”
Sự uy nghi của đế vương dưới ánh nến càng lạnh thấu xương. Triệu Tôn và Trần Đại Ngưu yên lặng nghe, không nói gì, chỉ có giọng nói hữu lực của lão hoàng đế, ông ta nói tiếp, “Trẫm đã nghĩ kĩ, hai người các con chia binh hai đường bắc chinh, hợp kích Cáp Tát Nhĩ, nhất định có thể một lần hành động mà thành công. Trân tướng quân, ngươi đánh bọc sườn từ phủ Đại Đồng, lão Thập Cửu xuất bộ binh xuyên thẳng Khánh Châu, Vĩnh Bình, cho Đào Kinh Vũ một đòn thật đau.”