*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Quỷ Ca, có muốn gặp nàng ấy không?” Nhị Quỷ kích động gật đầu, yết hầu di chuyển lên xuống, một câu nói giống như được dồn nén từ trong cổ họng. “Muốn. Nhưng... nàng ấy chịu gặp ta chứ?” Hạ Sơ Thất nhìn xung quanh, thấp giọng, “Ta có điều kiện.”
Bước trên con đường lót đá xanh dẫn vào Vân Nguyệt Cát, Hạ Sơ Thất đi về phía tẩm điện của Tử Nguyệt công chúa. Sau lưng nàng có một tỳ nữ đi theo, không phải là người hay đi theo lúc ngày thường, mà là một khuôn mặt hoàn | toàn xa lạ. May mà thủ vệ của Vân Nguyện Cát quen biết nàng, chỉ liếc nhìn sơ tỳ nữ cao2hơn nhiều so với các cô nương bình thường kia rồi cho vào.
Che giấu tai mắt trà trộn vào trong, Hạ Sơ Thất thở phào, nhìn nữ tỳ bên cạnh mình một cái, nhấc phần chân váy quá dài đi vào tẩm điện. “Nữ tỳ” kia đứng ngoài cửa, hai bàn tay vo chặt thành hai nắm đấm. “Ý, Sở Thất, sao tỷ lại tới nữa vậy?”
Triệu Tử Nguyệt đang ngồi bên bàn táy máy đủ kiểu quần áo của trẻ con, khuôn mặt nhỏ nhắt non nớt, nhìn trông giống một tiểu cô nương mặt ngọc mày ngài. Trong điện của nàng ta được bố trí cực kỳ xa hoa, rèm che màu hồng tìm được giăng tầng tầng lớp lớp, không8chỗ nào không tinh tế, cách biệt với thế giới bên ngoài, cũng cách biệt với cuộc sống của một thiên chi kiều nữ.
Nhớ muội đó mà. Sao nào, tỷ không thể đến thăm muội à?”
Lý do này quả thật rất củ chuối, đổi thành bất kỳ nữ nhân nào khác trong cung đảm bảo sẽ không ai tin. Nhưng nàng ta là Triệu Tử Nguyệt, đầu óc vô cùng đơn thuần. Nàng ta chỉ chớp mắt thấy là lạ, cũng không cố tình nhìn nữ tỳ cao ráo ở bên ngoài cửa mà vui vẻ ngoắc tay. “Tỷ đến thật đúng lúc, mau xem mấy kiểu dáng này với muội, may quần áo nhỏ thì cái nào được?”
Hạ Sơ Thất cười híp6mắt, nàng bước đến ngồi xuống bên cạnh Triệu Tử Nguyệt. “Tử Nguyệt, bây giờ muội chuẩn bị những thứ này, có sớm quá không?” Triệu Tử Nguyệt vẫn luôn nhìn chăm chú đổ trên tay, giọng nói vừa đơn thuần vừa ngây thơ, “Sớm cái gì chứ? Không sớm đâu. Lúc trước muội còn nói với Thanh Đằng, muội định trước khi đứa bé sinh ra thì sẽ chuẩn bị hết vật dụng cần thiết trong mười năm đâu.”
Hạ Sơ Thất hít sâu, “Muội dám nghĩ thật à! Mười tuổi?”
“Hì hì, sớm chuẩn bị cho xong.”
Nói bừa qua loa, Triệu Tử Nguyệt cười khẽ, khắp phòng tràn ngập sự ấm áp. Nhưng Hạ Sơ Thất không khỏi thở dài, cô nương này3ngây thơ thật, từ khi quyết định muốn sinh đứa bé trong bụng thì không còn suy nghĩ đến việc một công chúa chưa cưới đã có thai sẽ có kết quả thế nào, một mình tận hưởng niềm vui sắp được làm mẹ, vứt bỏ mọi phiền não.
“Tử Nguyệt, muội có từng nghĩ đến việc cha đứa bé sẽ ra sao không?”
Nàng phát hiện ra mình đã trở thành người xấu, cứ đi cạy vết thương của người ta lên. Nhưng nàng không thể không nói, bởi vì đây là vấn đề Triệu Tử Nguyệt sắp phải đối mặt. Nàng tin khi Hồng Thái Để đồng ý giữ lại đứa bé trong bụng của Triệu Tử Nguyệt thì ông ta đã nghĩ5xong đường lui. Nếu chẳng phải chuyện chiến trường nơi biên cương phía bắc khiến ông ta không rút tay ra được thì chắc đã ra quyết định từ lâu rồi. Nói không chừng ông ta sẽ hạ chỉ ban ngay một hôn sự cho Triệu Tử Nguyệt, để che đậy “scandal hoàng thất” này. Nếu thật sự là như thế, vậy phò mã đã không phải là Quỷ ca, y ở bên ngoài đánh trận, mà công chúa lại không thể không dẫn theo con gả cho người khác, vậy há chẳng phải rất đáng thương?
không dân chưng ông ta sẽ đóng
“Sở Thất...” Triệu Tử Nguyệt rũ mắt xuống, nụ cười trên khuôn mặt vơi bớt đi, “Lúc trước muội có nói với phụ hoàng, muội muốn nuôi lớn đứa bé này, nếu phụ hoàng sợ mất mặt, thì... thì ban tin, nói muội không thể cứu chữa nổi, đã qua đời rồi. Tử Nguyệt công chúa mất rồi sẽ không còn ai nói năng lung tung nữa. Sau đó phụ hoàng có thể tìm một nơi ở bên ngoài cùng cho muội, tự muội nuôi đứa bé nên người là được.” Nói đến đây, nàng ta xoay đầu, đôi mắt mơ mơ màng màng, “Sở Thất, đứa bé không có cha... chắc cũng không sao đâu nhỉ?”
Con tim Hạ Sơ Thất thắt lại, không khỏi cảm thấy xót xa cho người mẹ chưa chồng vẫn còn trẻ con này. “Vì một đứa bé, không làm công chúa, Tử Nguyệt không hối hận ư?”
“Ha ha”, Triệu Tử Nguyệt bật cười, “Làm công chúa có gì tốt chứ? Ngày nào cũng bị nhốt trong tiểu viện, không thể đi đâu, không thể làm gì, ở bên ngoài vẫn tốt hơn, bầu trời cao xa biết bao nhiêu, không làm công chúa, muội còn thấy thích nữa cơ.”
“Muội không làm công chúa, con của muội chỉ có thể làm đứa trẻ bình thường thôi.” Triệu Tử Nguyệt híp mắt lại, “Cái này quan trọng lắm sao?”
“Rất quan trọng.” Hạ Sơ Thất liếc nhìn “nữ tỳ” đứng bên cửa, khẽ nói, “Người trên đời đa số đều tham quý phụ bần, bắt nạt kẻ yếu, nếu đứa bé không có thân phận hoàng gia, khó đảm bảo sẽ không bị người khác bắt nạt.” Nhưng muội là công chúa mà.”
“Khi đó, muội đã không còn là công chúa rồi.”
Triệu Tử Nguyệt khẽ sửng sốt, nhìn nàng bằng ánh mắt vô tội, “Vậy Sở Thất, muội nên làm gì đây?” Khó khăn lắm mới nói đến trọng điểm, Hạ Sơ Thất kéo tay nàng ta, cười nói: “Tử Nguyệt, thật ra con người Quỷ ca rất tốt, tính tình lương thiện, trượng nghĩa, lại là cha ruột của đứa bé trong bụng muội, muội chấp nhận được đưa bé, sao lại không chấp nhận được cha của nó chứ? Chi bằng bây giờ nàng xin phụ hoàng hạ chỉ, cho y làm phò mã của muội đi?”
“Sở Thất!” Nghe nàng nói, Triệu Tử Nguyệt sửng sốt, nghiêng đầu nhìn nàng một lúc lâu, mới gật đầu như ngộ ra điều gì đó, “Hay lắm, hóa ra tỷ là sói có dã tâm, rõ ràng đã đi rồi, giờ lại cố ý chạy về tìm muội là vì chuyện này?”
Nhìn đôi mắt cảnh giác của nàng ta, Hạ Sơ Thất lắc đầu, “Tử Nguyệt, tỷ nói những điều này cũng vì muốn tốt cho muội thôi. Nếu không đợi đến khi bệ hạ rảnh rỗi rồi, chỉ định người khác làm phò mã của muội, con của muội phải nhận một người không phải là cha ruột làm cha, muội nỡ nhìn thấy con mình chịu khổ ư? Không phải cha ruột, hắn sẽ không yêu con muội thật lòng, muội có nghĩ đến điều này chưa?”
“Phụ hoàng của muội sẽ không làm thế đâu, muội đã nói với người rồi.” Triệu Tử Nguyệt híp mắt nhìn chằm chằm nàng, từ từ đặt mảnh vải trong tay xuống, chu môi, “Nói tới nói lui, tỷ vẫn không quan tâm muội, cứ muốn cầu xin cho kẻ xấu xa kia chứ gì?” “Không hẳn thể, tỷ chỉ cảm thấy việc này tốt cho muội, tốt cho đứa con của hai người.” Triệu Tử Nguyệt không vui, chân mày cau chặt vào nhau, “Sở Thất, muội từng nói không thích tỷ nhắc đến y nữa mà tỷ cứ nói mãi. Tỷ muốn tuyệt giao với muội chứ gì.” Nói xong nàng ta liếc nhìn Sở Thất, thấy nàng không lên tiếng, không có biểu cảm gì, chắc là cảm thấy mình nói nặng lời rồi bèn xoay người kéo tay nàng, tìm một chủ đề khác, ánh mắt cũng nhìn về phía nữ tỳ không chịu đứng yên kia, “Sở Thất à, sao muội chưa từng nhìn thấy nữ tỳ này của tỷ nhỉ? Hì hì, xấu không dám nhìn luôn.”
“Nữ tỳ” kia vừa nghe thấy mấy từ “xấu không dám nhìn” thì bờ vai co rút lại, lập tức cúi đầu xuống. Triệu Tử Nguyệt lại “phụt”, bật cười một tiếng. Hạ Sơ Thất thở dài trong lòng, nhìn nàng, rồi nhìn y, chỉ có thể cười bất lực, “Cả ngày công chúa điện hạ chỉ nghĩ về đứa bé, làm gì có thời gian ghi nhớ vài nữ tỳ của tổ chứ?”
Triệu Tử Nguyệt bĩu môi, cứ cảm thấy nữ tỳ kia trông hơi quen mắt, không khỏi nghiêng đầu nhìn thêm vài lần, sau đó nghĩ ngợi, giọng nói vui vẻ trở lại, “Nói cũng đúng, bổn công chúa là quý nhân hay quên, không nhớ ra cũng bình thường.” “Công chúa, quý nhân hay quên" là để người ta nói, không phải để bản thân tự nói.”
“Vậy ư?” Triệu Tử Nguyệt kinh ngạc nhướng mày, “Chẳng lẽ bổn công chúa không phải là quý nhân?” “Phải...” Hạ Sơ Thất nuốt một ngụm máu xuống, “Người rất quý” Triệu Tử Nguyệt cười ha ha, cùng nàng đùa giỡn trêu chọc nhau, cách dùng chữ vẫn ngây thơ gần như ấu trĩ như thế, dùng loạn thành ngữ, nói năng lung tung, bị người khác sửa lại vẫn rất đắc ý. Nhưng dáng vẻ xinh xắn của nàng ta khiến đôi mắt của Nhị Quỷ, người đang giả trang thành nữ tỳ, đỏ bừng lên.
Bắt đầu từ lúc bước vào, y đứng yên bất động, nhìn nàng từ xa, trong lòng bàn tay đang siết chặt ấy, mồ hôi thấm ướt nhòe.
Nghe nàng nói kêu hoàng thượng công bố tin “giả chết”, nghe nàng nói làm công chúa không được tự do, nghe nàng nói muốn một mình nuôi đứa bé nên người, trong lòng y như có ngàn đao đang giày xéo. Hôm nay y đến, vốn nghe nói nàng tự sát hôn mê đã lâu vừa mới tỉnh dậy, trong lòng hổ thẹn muốn đến xem thử. Nhưng Vân Nguyệt Các không dễ tiến vào, y cũng không thể tùy tiện quấy nhiễu nàng nên mới bất đắc dĩ đi tìm Hạ Sơ Thất, muốn hỏi thăm tình hình. Không ngờ, ông trời vừa đùa giỡn với y vừa cho y một sự bất ngờ lớn đến như vậy.