*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ha Sơ Thất nương theo ánh trăng sáng tỏ, nàng mở tờ giấy ra, ánh trăng soi rõ chữ viết trên giấy. Nhưng vừa mới đập vào mắt, suýt chút nữa đã làm nàng tức chết. Cáp Tát Nhĩ viết: “Kính ngươi là anh hùng, thả nữ nhân của ngươi, trả muội muội của ta về. Giữa nam nhân với nhau, không cần lấy nữ nhân làm con tin.”
Nàng thấy rất không phục. “Làm gì có chuyện như thế? Lúc ấy quân Bắc Địch đã rút lui hết rồi, quân Đại Yến sắp tấn công vào được cửa ải Lư Long, bên cạnh ta có Như Phong và Lạp Cổ Lạp, y muốn bắt ta chưa chắc đã dễ dàng. Nếu như y dừng lại bắt2ta thì phải giảm tốc độ chạy trốn lại, có khi chạy không thoát ấy chứ. Đây rõ ràng cưỡng từ đoạt lý mà!”
Triệu Tôn im lặng lắng nghe, uống một ngụm rượu mới thong thả lên tiếng, “Cáp Tát Nhĩ có tài thiện xạ như thần, nếu như y muốn giết nàng, nàng chạy không thoát đâu.”
Là một người tự cho mình là lính đặc công xuất sắc”, Hạ Sơ Thất rất không muốn thừa nhận lời hắn nói là sự thật. Càng không muốn bị Hạ Cáp Tát Nhĩ xem như con tin dùng để trao đổi với Triệu Tôn trong khi bản thân mình lại không hề biết gì.
“Thế chàng định làm thế nào?”
Hắn không nói gì, nhưng nàng lại hiểu, “Chàng định8trả Ô Nhân Tiêu Tiêu lại cho y thật à?”
“Ta đã sai Nguyễn Hữu đưa nàng ta từ đại doanh Khai Bình qua đây, hai ngày nữa sẽ đến.” “Chuyện này không công bằng!” “Rất công bằng! Cáp Tát Nhĩ đã thả nàng ra, vì sao gia lại không thể thả muội muội của y chứ?”
“Vì sao?” Hạ Sơ Thất rất bực bội, không muốn vì sự xuất hiện của bản thân mà phá hỏng kế hoạch của Triệu Tôn, lúc nói chuyện giọng nói cũng vang dội hơn, “Triệu Tôn, rõ ràng là Cáp Tát Nhi đang giở trò, y không hề bắt được ta, dựa vào gì mà đòi trao đổi chứ?”
Triệu Tôn ôm lấy vai nàng, cười khẽ, “A Thất, y tha cho6nàng một mạng, đối với ta mà nói còn quan trọng hơn bất kỳ điều gì. Hơn nữa, một nữ tử không thay đổi được cục diện cuộc chiến, gia không muốn người khác có cái cớ cười nhạo sau lưng, hiếu không?”
Hiểu. Nàng hiểu hết.
Điều Triệu Tôn muốn là thấy được bản lĩnh thật trên chiến trường, còn thả Ô Nhân Tiêu Tiêu hay không thì không hề quan trọng.
Nhưng nàng lại không nuốt được cục tức đó. Hừ một tiếng đầy chán nản, nàng ôm lấy hai đầu gối, nhìn những ngọn đuốc tuần tra phía dưới một lúc lâu, cuối cùng mới bình tĩnh trở lại, ánh mắt nàng lấp lánh, nghiêng mặt nhìn về phía Triệu Tôn, “Thể chàng định xử lý3ta thế nào? Hôm nay trên chiến trường, mọi người đều cho rằng ta là công chúa Bắc Địch, chàng sẽ giải thích thể nào? Thân phận của ta không thể công khai ra ngoài được, giờ đây Triệu Miền Trạch nhiếp chính giám quốc, lỡ hắn gây phiền phức cho chàng...”
“Ta sẽ xử lý.” Triệu Tôn ôm lấy eo nàng, ánh mắt tối xuống, “Chuyện hôm nay, là do gia lỗ mãng không suy nghĩ chu đáo, để người ta bắt được thóp. Đợi Nguyên Hữu đưa Ô Nhân công chúa đến đây, ta sẽ đưa nàng ta đi, xem như cho mọi người một lời giải thích. Còn nàng...” Hắn nhìn nàng, nói nhỏ, “Chỉ có thể tạm thời làm tùy tùng của ta,5trong quân doanh không thể chứa nữ nhân.”
Nghe hắn nói đến từ lỗ mãng, con tim nàng thấy chua xót. Người lỗ mãng đâu chỉ có hắn, mà còn có nàng nữa. Chạy khỏi tay Cáp Tát Nhĩ, nàng chỉ là nóng lòng muốn gặp hắn, chỉ cần gặp được hắn, mọi thứ đều tốt đẹp, vốn chẳng quản được người khác sẽ nghĩ như thế nào, nhìn như thế nào. Cái cảm xúc ấy không thể nào khống chế được, một chiếc ôm không đủ để thỏa mãn, còn muốn thêm một nụ hôn nữa. Đợi đến khi nỗi thôi thúc ấy lắng xuống nàng mới giật mình nhận ra, Cảnh Nghị quận chúa vẫn còn ở kinh sư, sao có thể xuất hiện ở chiến trường phía Bắc được?
Thầm cười khổ, nàng trừng mắt với hắn.
“Nghe khẩu khí của điện hạ, người hối hận việc hôn ta trước mặt mọi người à?” Triệu Tôn cong khóe môi, siết chặt cánh tay, hôn lên trán nàng. “Gia nói hối hận khi nào?”
“Vậy thì tốt.” Hạ Sơ Thất dựa vào lòng hắn, ngón tay chỉ lên vầng trăng sáng tỏ trên bầu trời, cười tủm tỉm nói, “Không làm cũng đã làm rồi, không xốc nổi cũng đã xốc nổi. Bây giờ nói gì cũng đã muộn, ta còn chẳng để ý việc chàng hôn công chúa thì chàng cũng đừng để tâm nữa. Chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau thì mọi thứ đều tốt.”
Nàng tự cảm thấy mình nói rất tình cảm, nhưng Triệu Thập Cửu lại không hiểu lãng mạn là gì.
Hắn đập tay nàng, nói: “Đừng chỉ mặt trăng.”
“Sẽ bị cắt lỗ tai?”
“Ừ.” Hắn chưa nói xong đã nhào đến, ngậm lấy lỗ tai của nàng, khẽ bọc lại trong miệng, nhất thời khiến khuôn mặt của Hạ Sơ Thất nóng bừng lên. À, không đúng, là con tim... trở nên tê dại, cơ thể cũng mềm oặt, nàng rơi vào trong lòng hắn, cho đến khi bờ môi ấm áp của hắn di chuyển từ vành tai qua đến môi của nàng, triền miên say đắm.
“Khụ!” Một tiếng ho nhẹ vang lên từ sườn núi phía sau.
Hạ Sơ Thất giật mình, xấu hổ lúng túng, vội vàng đứng lên, chỉnh đốn y phục. Triệu Tổn thì lại bình tĩnh, vẫn dùng một tay ôm lấy nàng, không xoay đầu lại, trầm giọng nói: “Nếu như muốn uống rượu, ta mời người. Nếu như muốn nói chuyện gì khác thì không cần.”
“Ta đến để uống rượu.” Một bóng người hiện ra, phong thái tuyệt trần, cứ ngỡ như là thần tiên dưới ánh trăng. Hắn ta đến gần mang theo nụ cười dịu dàng, không hề cảm thấy gượng gạo. Hắn ta vòng thẳng qua hai người, ngồi xuống bên còn lại của Hạ Sơ Thất, mỉm cười, “Thật ngại quá, đã quấy rầy nhã hứng của hai vị”
Biết quấy rầy rồi mà vẫn còn đến? Đã đến thì thôi đi, còn cầm rượu của người ta lên uống nữa? Uống rồi cũng đành, còn ở một cái rất chi là vô duyên? rồi thì cũng thối đi, còn cười tủm tỉm nhìn Hạ Sơ Thất rồi muốn đuổi nàng đi.
“A Sở, phía dưới có khá nhiều thương binh, chắc có chỗ cần dùng đến nàng.”
Là một thầy thuốc, Hạ Sơ Thất không hề kháng cự chuyện trị bệnh cứu người trong thời chiến, nhưng rõ ràng là Đông Phương Thanh Huyền muốn đuổi nàng đi, làm nàng thấy rất không vui, “Hai người có chuyện gì không thể nói trước mặt ta?”
Đông Phương Thanh Huyền vén mái tóc dài, cười, “Chuyện giữa nam nhân với nhau, nữ nhân không tiện chen vào.”
Hạ Sơ Thất hừ một tiếng, “Ngươi muốn chơi gay, dụ dỗ nam nhân của ta à?” Lại là một từ mới, Đông Phương Thanh Huyền ngơ ngác, buột miệng nói ra, “Chơi gà?”
Không chỉ hắn không hiểu, Triệu Tôn cũng nhìn nàng đầy khó hiểu. May mà hai nam nhân này đều không phải là kẻ ngốc, nhanh chóng hiểu được điều gì đó trong nụ cười mập mờ của nàng. Mặt Triệu Tổn trở nên đen thui, im lặng không nói. Còn Đông Phương yêu nghiệt thì nhướng mày, khẽ cười lên tiếng, “Xem là thế đi! Vậy ta với điện hạ chơi gà, nàng có thể tranh đi không?”
“Dựa vào gì chứ?” Hạ Sơ Thất hất cằm.
“Tốt xấu gì bổn tọa cũng vì giúp nàng mà bị điện hạ đánh một trận.” Hắn ta nói xong nhưng hình như sợ nàng không chịu tin, còn đưa mặt ra cho nàng nhìn thấy vết bầm vẫn chưa tan trên mặt. Nhưng không may, hắn ta vừa đưa đầu đến gần thì đã gặp phải một cánh tay, chặn hắn lại đã đành, nữ nhân vốn ngồi bên cạnh hắn cũng đã bị Triệu Tôn kéo sang bên còn lại.
“Đông Phương đại nhân, mời!” Nhìn vò rượu được đưa qua, Đông Phương Thanh Huyền khẽ sững sờ, mỉm cười. “Điện hạ căng thẳng thật.” Triệu Tôn không trả lời, chỉ cho hắn ta một ánh mắt sắc như đao, “Không muốn uống?”
Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười duỗi người ra, tay áo bay phấp phới, nụ cười trên khóe môi càng sâu hơn, hướng về phía mặt trăng uống một ngụm rượu, nhìn lướt tới, “Ngươi không cho nàng ấy nhìn, chẳng phải rồi nàng ấy cũng nhìn thấy đó ư? Đúng không, A Sở?”
Hạ Sơ Thất không quen với cách xưng hô thân mật như thể của hắn ta, nhìn khuôn mặt đen thui nặng nề của Triệu Tôn, lén trừng mắt với hắn, “Đại đô đốc gọi tên ta là được, bị người gọi như thế, cả người ta nổi hết da gà.” Đông Phương Thanh Huyền lại cười một tiếng, “Thế thì tội lỗi quá, Thanh Huyền còn tưởng rằng sau khi nhìn nàng tắm ở nhà trọ Kể Châu, tình cảm của hai chúng ta phải tốt lắm rồi chứ.” “Đông Phương Thanh Huyền!” Hạ Sơ Thất lúng túng, rất muốn bóp chết hắn ta.
Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, nhìn Triệu Tôn, “Thanh Huyền chỉ nói đùa, điện hạ đừng xem là thật.”
Đây chẳng phải giấu đầu lòi đuôi ư? Rõ ràng là hắn không hề nhìn thấy. Hạ Sơ Thất rất tức tối, nhìn ra được tên này cố ý muốn chơi xỏ nàng, không khỏi lo lắng liếc nhìn Triệu Tổn. Nhưng hắn lại không hề có động tĩnh gì, thậm chí còn cung và rượu với Đông Phương Thanh Huyền. Có điều, hai nam nhân, một người lạnh lùng, một người mỉm cười, khiến nàng cảm thấy khiếp sợ, nhận thấy lúc này vẫn nên ba mươi sáu kể... chạy là thượng sách thì tốt hơn. Nàng đứng dậy phải đầu gối, trừng mắt nhìn Đông Phương Thanh Huyền, “Đời người ai mà không bị đánh? Gia, đánh tốt lắm. Theo ta không chỉ phải đánh mạnh, mà còn phải lấy mẫu thân làm trung tâm, lấy đường kính trên dưới là năm ngàn năm tổ tông, triển khai lời hỏi thăm toàn diện ba trăm sáu mươi độ không góc chết. Hừ!”
Lời nói quái dị của nàng khiến hai người đàn ông ngơ ngác. Tuy nói năng nhẫn tâm, nhưng khi nhìn thấy vết bầm xanh tím không hài hòa trên gương mặt của Đông Phương Thanh Huyền, là một cô gái yêu cái đẹp chuyên nghiệp suốt hơn hai mươi năm qua, nàng cảm thấy hủy mất của trời. Thế là nàng lấy một lọ sứ từ trong ngực ra đưa cho hắn ta. “Này, hời cho ngươi rồi nhé. Cầm lấy mà thoa lên vết thương.”