*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đông Phương Thanh Huyền cười lạnh một tiếng, nhắm mắt lại, sau đó lại nhìn người áo đen trước mặt, giọng uyển chuyển và trầm thấp, “Nhiệm vụ thế này mà còn thất bại. Như Phong, người thật có năng lực đấy.”
Thuộc hạ làm việc không xong, xin Đại đô đốc trách phạt.” “Như Phong!” Đông Phương Thanh Huyền thấp giọng gọi gã, đột nhiên phất tay áo hất bay chén trà trên bàn, cùng lúc khi nước trà và mảnh sứ vương vãi khắp nơi, hắn ta gần như thất thố gầm nhẹ: “Là ai nói cho ngươi, không được làm nàng ta bị thương hả? Ai nói cho ngươi, bốn tọa không thể làm nàng ta bị thương?” Như Phong không hề ngẩng đầu lên, nuốt nước bọt, “Là thuộc hạ đoán.” “Đoán! Đoán ư?” Đông Phương Thanh Huyền cười lạnh, như là tự giễu, càng giống2như là châm chọc, trong đôi mắt phượng nổi lên một tầng lạnh lẽo, giống như ngàn tầng sóng dữ bị cuồng phong cuốn lên, “Tự lui xuống lãnh gia pháp đi, cút!”
Như Phong không ngẩng đầu lên nhìn hắn ta. Đi theo đã lâu nên gã rất hiểu tính cách của Đông Phương Thanh Huyền.
“Vâng! Thuộc hạ cáo lui.” Như Phong vừa dứt lời, bên ngoài lại có người tiến vào. Nhìn tình hình trong phòng, gã rũ đầu, giọng cũng hơi khẩn trương, “Đại đô đốc, Sở Thất... tìm ngài.”
Đông Phương Thanh Huyền nhíu chặt mày, nhìn Như Phong, vẫy tay, chờ gã lui ra ngoài rồi mới thay đổi nụ cười trên mặt, phân phó người nọ, “Cho nàng vào đi.”
Trở về từ miếu Dược Vương, Hạ Sơ Thất giúp Nguyên Hữu băng bó miệng vết thương một cách đơn giản, sau đó tìm tới doanh8trướng của Giám quân. Hiện giờ được cho phép, nàng nhanh chóng đi vào, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Đông Phương Thanh Huyền, nhìn gương mặt có phần mơ hồ nhưng lúc nào cũng cười của hắn ta dưới ánh nến, thật lâu sau nàng mới hỏi: “Tại sao?”
“Hơn nửa đêm lại chạy đến trong doanh trướng của nam nhân, bổn tọa cũng rất muốn hỏi nàng tại sao đấy? Là Tấn vương không thể thỏa mãn cho nàng, nên mới chạy đến tìm bổn tọa à?”
Hạ Sơ Thất không hề bận tâm tới lời trêu chọc của hắn ta. Không phải nàng rộng lượng, mà là lúc này nàng còn có chuyện quan trọng muốn biết rõ hơn. Nàng chậm rãi tiến lại gần, không mời mà tự ngồi xuống, nghiêm túc, “Mục đích của ngươi, là vì muốn giúp Triệu Tôn?”
Những lời này của nàng rất6kỳ quái, Đông Phương Thanh Huyền hơi sửng sốt, đôi mắt phượng chớp chớp, trong vẻ xinh đẹp lại lộ ra ý cười u ám, “Thì ra ở trong mắt nàng, bổn tọa vẫn là người tốt cơ à?” Hạ Sơ Thất không lảng tránh ánh mắt hắn ta, “Trên đường trở về, ta cứ nghĩ mãi, ngươi làm vậy thì được lợi gì chứ. Sau đó, ta nghĩ chỉ có một khả năng như thế thôi. Người để lại tờ giấy ở nơi đó, muốn dụ Nguyễn Hữu rời đi, là không muốn đánh nhau với Kim Vệ Quân, người người muốn giết chỉ là ô Nhân Tiêu Tiều.” Đông Phương Thanh Huyền cười, “A sở bị thất tâm phong* à? Bổn tọa chẳng hiểu gì hết.” (*)Ý chỉ bị điện
Hạ Sơ Thất cười lạnh, “Ô Nhân Tiêu Tiêu chỉ là một nữ nhân, tuy rằng là một3công chúa nhưng lực ảnh hưởng có thể lớn được tới mức nào cơ chứ? Nếu ngươi muốn giết nàng ta để ly gián Triệu Tôn và Cáp Tát Nhĩ thì thật sự không cần thiết đâu. Bởi vì Đại Yến và Bắc Địch vốn là tử địch, Triệu Tôn và Cáp Tát Nhĩ vĩnh viễn cũng không thể làm bạn của nhau được, cho dù Ô Nhân Tiểu Tiểu có chết trong tay Triệu Tôn đi chăng nữa, ngoài gán thêm cho Triệu Tôn một cái danh hiệu đạo phủ “trời sinh tàn bạo, giết người như ma” ra thì chẳng ảnh hưởng gì được tới hắn nữa. Mà chiến tranh giữa Cáp Tát Nhĩ và Triệu Tôn, cho dù Ô Nhân Tiêu Tiêu có chết hay không thì bọn họ đều sẽ không nương tay. Cho nên, giải thích hợp lý duy nhất chính là, ngươi muốn5giúp hắn.”
“Suy nghĩ kỳ lạ! Sao nàng không đi viết truyện đi?” Hạ Sơ Thất cười khẽ, “Đại đô đốc quá khen rồi, nếu ta viết truyện, liệu ngươi có đọc không?”
Trong mắt Đông Phương Thanh Huyền nổi lên sự mỉa mai: “Sở Thất, nàng quá tự cho là đúng. Nàng tưởng ai cũng giống nàng sao? Giao tình giữa ta và Triệu Tôn chưa tốt đến mức để ta giúp hắn đâu.” “Không cần giả bộ.” Hạ Sơ Thất nhìn gương mặt yêu diễm của Đông Phương Thanh Huyền, cười như không cười, “ô Nhân Tiêu Tiêu chết rồi, đối với Triệu Tôn chỉ có chỗ tốt, không có hại chút nào. Đông Phương Thanh Huyền, ta hỏi người, có phải triều đình chuẩn bị động vào Triệu Tôn không? Có phải bọn họ định dùng hành động thi công chúa Bắc Địch này để lấy cớ, giống như trước đây từng làm với phụ thân ta, gán cho hắn tội danh thông đồng với địch phản quốc, khiến hắn thất tín với Kim Vệ Quân, thất tín với khắp thần dân thiên hạ, vĩnh viễn không xoay người lại được đúng không? Ôm hôn công chúa Bắc Địch trong quân doanh, giờ lại tự tiện thủ công chúa Bắc Địch về, còn qua lại thân mật với Cáp Tát Nhĩ... Mấy chuyện này, nếu bị người có tâm lợi dụng, vậy là đủ rồi.”
“Những việc này, nàng nên đi hỏi Triệu Tôn.” “Ta không hỏi hắn, ta hỏi ngươi.” “Sao nàng không hỏi, tại sao hắn biết rõ như thế mà vẫn cứ muốn làm theo ý mình?”
“Triệu Tôn không giống người, hắn là đại nam nhân, hắn có khí khái của hắn. Ở trong lòng hắn, chỉ có chuyện nên làm và không nên làm, sẽ không vì bị đe dọa mà vi phạm vào ý nguyện của mình.”
“Ha!” Đông Phương Thanh Huyền cười nhạo một tiếng, nét mặt vẫn như hoa như ngọc, “Nói như vậy, ở trong mắt nàng, chỉ có bổn tọa không phải nam nhân, không có khí khái? Chỉ biết ám sát, giết người, không chuyện ác nào không làm đúng không?”. “Đúng thế, ngươi không phải người tốt.” Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta chằm chặp, giọng khàn khàn, “Chặn đứng người của Cáp Tát Nhĩ, giết chết Ô Nhân Tiêu Tiêu đều là kế hoạch của ngươi. Chỉ cần Ô Nhân Tiêu Tiêu chết đi, mọi người đều sẽ nghĩ là Kim Vệ Quân giết nàng ta. Khi đó, Ô Nhân Tiêu Tiêu chết trong tay Triệu Tôn, tối thông đồng phản quốc của hắn cũng sẽ không thể lập thành được nữa.”
Ánh sáng lưu chuyển trong đôi mắt phượng màu hổ phách của Đông Phương Thanh Huyền, âm trầm đến đáng sợ. “Nếu đúng như lời nàng nói, vậy sao bổn tọa lại không phải người tốt chứ?” “Bởi vì người trợ giúp Triệu Tôn, chỉ là vì muốn giúp chính bản thân mình.”
“Ồ?” Đông Phương Thanh Huyền cười lạnh, “Ý là như thế nào nhỉ?”
Hạ Sơ Thất nhìn hắn, khóe miệng hơi nhếch lên, để lộ ra má lúm đồng tiền, “Cáp Tát Nhĩ và người Bắc Địch, ai cũng đều mong có thể mượn chuyện này để diệt trừ Triệu Tôn. Đại Yến không còn Triệu Tôn, cảnh của phương Bắc sẽ mở rộng một nửa, gót sắt của Cáp Tát Nhĩ có thể một đường xuôi Nam, đây là chuyện mà ngươi không muốn trông thấy, người muốn ngăn cản tình hình này phát triển...” Tạm dừng một chút, nàng lại nhoẻn miệng cười, “Ngươi và hoàng đế Bắc Địch có quan hệ gì? Hoặc là có thù oán gì?”
Trận chiến ở cửa ải Lư Long năm Hồng Thái thứ hai mươi lăm kết thúc bằng việc quan Bắc Địch thất bại chạy trốn, còn quân Đại Yến thắng lợi thụ quan. Sau trận chiến này, quân Đại Yến hoàn toàn chiếm lĩnh địa khu Khai Bình, Vĩnh Bình ở phía Bắc. Nhưng Cáp Tát Nhĩ cực kỳ cáo già, xảo quyệt, đóng giữ Đại Ninh và Hoàng Thủy, lưng dựa vào mấy thành trấn quan trọng của Bắc Địch, hình thành thế giằng co với quân đội Đại Yến. Cửa ải Lư Long là một dấu hiệu thắng lợi. Trung tuần tháng sáu năm Hồng Thái thứ hai mươi lăm, thánh chỉ có ấn giám của Hồng Thái Để được chuyển từ điện Văn Hoa trong kinh thành Đại Yến tới cửa ải Lư Long. Triệu Miên Trạch lấy danh nghĩa hoàng thái tốn khen thưởng quan công Bắc phạt, đồng thời cũng chuẩn cho bản tấu của Triệu Tôn, miễn giảm thuế má trên diện rộng cho toàn bộ khu vực chiến loạn ở phương Bắc, hơn nữa cưỡng chế hương thần giảm tổ cho bá tánh để khôi phục dân sinh. Đồng thời, Triệu Miền Trạch hạ chỉ cho quân Bắc phạt chia làm hai đường, từ Ca Lạp Tẩm và cửa ải Lư Long cùng tiến thẳng tới Đại Ninh, nhất định phải chiếm lấy Đại Ninh trong vòng hai tháng, tiêu diệt Cáp Tát Nhĩ ở Hoàng Thủy, đuổi người Bắc Địch trở về thảo nguyên.
Thánh chỉ tới không lâu, cuối tháng sáu, sau khi quân Bắc phạt tới, nhóm vận chuyển lương thảo và quân giới đầu tiên từ phủ Bắc Bình cũng tới. Chỉ huy sứ đội quân nhu Hạ Thường và khâm sai triều đình bàn giao lương thảo, suốt đếm sai người từ Khai Bình vận chuyển đến cửa ải Lư Long và Ca Lạp Tẩm. Hạ Thường đích thân tới cửa ải Lư Long cáo tội với Triệu Tôn, nói là các phủ ở phương Bắc bị tuyết tại ba năm liên tiếp, hơn nữa bá tánh đều chạy nạn về phía Nam, Bố chính sử của phủ Bắc Bình là Mã Thành Hoằng nói rằng chuẩn bị quân lương không dễ.
Từ miệng Hạ Thường còn nhận được một tin dữ khác. Giữa tháng sáu, lương thảo từ phía Nam vận chuyển lên, trên đường vận chuyển bằng thuyền từ phủ Đăng Châu đến phủ Vĩnh Bình đã gặp phải sóng to gió lớn trăm năm khó gặp trong hải vực biến Bột Hải. Mặt khác, Hạ Thường còn nói, triều đình cấp báo, đang gom góp đợt quân lương thứ hai, ước chừng một tháng sau sẽ tới được Khai Bình, bảo Triệu Tôn trước tiên cứ trấn an tướng sĩ đã.
Từ xưa đến nay, quân lương chính là thuốc an thần của các tướng sĩ. Đánh giặc vì cái gì chứ? Nói cho cùng cũng là vì ăn no mặc ấm, đã hai tháng rồi chưa phát quân lương, quân lương gặp phải sóng gió, tướng sĩ trong quân bàn tán ầm ĩ, đánh giặc mà phải ôm bụng đói thì ai mà vui cho nôi chứ!
Triệu đình yêu cầu tấn công Đại Ninh, nhưng Triệu Tôn vẫn chậm chạp không hạ lệnh.
Đầu tháng bảy, đạo thành chỉ thứ hai từ điện Văn Hoa tới. Triệu Miên Trạch lấy danh nghĩa Hồng Thái Đế yêu cầu Triệu Tôn phải hoàn thành việc bao vây Đại Ninh trước cuối tháng bảy.
Giữa tháng bảy. Triều Miên Trạch lại một lần nữa ban bố thánh chỉ, giảm lão dịch và thuế má khắp cả nước. Thánh chỉ nhanh chóng được đưa đến các châu phủ, xưng là “Trong vòng ba năm không trung thu, không lao dịch, để bá tánh thiên hạ có thể nghỉ ngơi lấy lại sức”, như thể Triệu Miên Trạch dùng “cai trị nhân từ, lược bỏ hình phạt, giảm thuế má” mà nhận được sự khen ngợi của bá tánh. Nhân dân khắp muôn nơi đều quỳ xuống đất bái lạy về hướng kinh thành, ca tụng hoàng thái tôn nhân hậu, nghĩ cho nhân dân khó khăn.
Sau khi thánh chỉ ban ra, không biết là tin tức tới từ con đường nào mà khiến cho dân gian tung tin vịt. Nói rằng Triệu Tôn mãi không xuất tinh tấn công Cáp Tát Nhĩ là do đã cấu kết với Cáp Tát Nhĩ, quan hệ cá nhân cực thân thiết, nghe đâu Triệu Tôn và muội muội của Cáp Tát Nhĩ là ô Nhân Tiêu Tiêu lén có quan hệ với nhau. Cửa ải Lư Long, miếu Dược Vương, các cảnh tượng thậm chí còn bị người ta biến thành đồng dao hát truyền, ý chỉ Triệu Tôn anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đại đức tài cao cả đời lại bị hủy trong tay một người phụ nữ.
Tốc độ truyền bá của lời đồn đại vớ vẩn này có thể so với bệnh dịch.
Nhưng không ai ngờ được rằng, khi tin vịt vừa nổi lên bốn phía, cuối tháng bảy, Hồng Thái Để tự mình lên điện Phụng Thiến, ra lệnh cho thái giám Thối Anh Đạt tuyến đọc “ba mươi ba công tích” của Triệu Tôn ngay tại chỗ, đồng thời phát ra chiến thư, lệnh cho Triệu Tôn hợp tác với Định An hầu vây kín Đại Ninh, tới cùng thánh chỉ là một vạn gánh lương thảo được vận chuyển đến Khai Bình.
Mùng một tháng tám, Triệu Tôn ở cửa ải Lư Long bái lạy về phía kinh thành, sau đó tuân theo hoàng mệnh làm lễ tế trời và chiều cao, tuyên thệ thiên hạ trước khi xuất quân rời khỏi Lư Long, sau đó dẫn mười lăm vạn đại quân lao tới Đại Ninh, đồng thời Trần Đại Ngưu ở Ca Lạp Tẩm cũng phát binh, chuẩn bị hoàn thành vây kín Đại Ninh.