Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 327: Người thiện như nước, yêu không nói ra (14)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong những ngày tuyết lớn vừa qua, quận Bắc phạt đang điều chỉnh trạng thái, Cáp Tát Nhĩ cũng không đến làm phiền, cũng xem như có những ngày tháng yên ổn hiếm có. Đáng tiếc thay, trong mùa đông dài đằng đẳng thế này, cuộc sống trên thảo nguyên dù có nhàn rỗi thế nào đi chăng nữa cũng vẫn thấy hơi khô khan, vì thể rảnh rỗi chơi chim cũng là một cách giết thời gian hay. Hạ Sơ Thất chống cằm, nhìn chằm chằm dáng vẻ ân ái của hai vợ chồng Tiểu Mã trong chuồng, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, “Gia, chẳng phải chẳng nói bồ câu chỉ nhận tổ thôi sao? Sao chồng Tiểu Mã tìm được đến Mạc Bắc nhỉ?” Triệu Tôn ngồi trên ghế cách nàng không xa, cau mày2nhìn sa bàn phức tạp trước mặt, hắn nghe thấy thể không ngẩng đầu lên, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng, “Bồ câu không chỉ nhận ra tổ, mà cũng nhận ra bạn đời.” Nhận bạn đời ư? Hạ Sơ Thất nhìn nửa khuôn mặt tuấn tú của hắn, nheo mắt lại. So với một năm trước, hiện tại hắn đen hơn không ít. Nhưng khí chất cao quý vẫn không thay đổi, ánh mắt vẫn cương quyết như ngày nào, hắn là một con chim ưng săn mồi rong ruổi trên thảo nguyên. Nhìn mãi nhìn mãi, ánh mắt nàng trở nên hơi mê man. “Chim bồ câu cũng có tình như thế à? Hóa ra là thế, nó đến vì Tiểu Mã...” Nàng nghĩ ngợi rồi gật đầu, cảm thấy đây là cách giải thích8duy nhất. Ngàn dặm xa xôi, bay đến từ kinh sư, dầm mưa dãi nắng suốt dọc đường, môi trường xa lạ, nó phải trải qua bao nhiêu vất vả, chịu đựng bao nhiêu cực nhọc mới có thể tìm được bạn đời của nó nhỉ?

Nàng không tiếp tục hỏi thêm. Giống như hắn không hề để ý chuyện Đông Phương Thanh Huyền tặng bồ câu vậy. Nàng chạm nhẹ vào mỏ chim trống, “Này, ta vốn định gả Tiểu Mã cho Đại Điểu, giờ mày tới rồi, xem ra không được nữa. Ừ, ta còn đặt cho mày một cái tên gọi là Đại Mã, thấy sao?” “Gù gù...” Chim trống trả lời. “Xem như mày đồng ý rồi nhé.” Hạ Sơ Thất vui vẻ, cười híp mắt đóng lồng chim lại, đi tới ngồi bên cạnh6Triệu Tổn, nhìn nửa ngày trời, thấy hắn không có phản ứng gì, nàng mới mỉm cười vuốt ve hàng chân mày đang chíu chặt của hắn.

“Triệu Thập Cửu.”

“Hử?” Hắn không tập trung.

“Hôm nay là hai mươi tám tháng mười, Nha Nha tròn một tuổi rồi.”

Triệu Tôn sửng sốt, dường như vừa có phản ứng trở lại. Hắn giơ một tay ôm nàng vào lòng, khẽ vỗ về, hỏi nhỏ: “Có phải A Thất nhớ nhà không?”

Hạ Sơ Thất lắc đầu, dựa lên người hắn, nghe gió Bắc gào rít bên ngoài, nàng cười nhạt, nói: “Chàng ở đâu, nhà của ta ở đấy. Thật ra ta muốn hỏi chàng, trận chiến này đã đánh hơn một năm trời, có phải chàng nhớ nhà rồi không? Đừng quên, trong nhà chàng vẫn còn hai tỳ thiếp, chàng không3nhớ họ ư?” Triệu Tồn ngây ra. Nàng không nhắc, hắn cũng quên mất. Hắn cười khẽ, nhéo mũi nàng, “Đợi trở về kinh, ta sẽ đuổi họ đi.” “Vậy cứ quyết định thế nhé? Ước hẹn ba năm của chúng ta vẫn còn thiếu một năm nữa.” Hạ Sơ Thất cười khúc khích, chiếm được hời còn tỏ ra ngây thơ vô tội, dựa vào lòng ôm lấy eo hắn, cảm nhận sự ấm áp đặc biệt, cảm thấy vô cùng an tâm. Một lúc sau, nàng nghe thấy giọng nói của hắn vang lên trên đỉnh đầu. “Đúng thế, cuộc chiến này kéo dài quá lâu.”

Hạ Sơ Thất ngẩng đầu nhìn hắn, “Thuận lợi lắm rồi. Bắc Địch dù là lạc đà ốm nhưng dù sao cũng to hơn ngựa, Cáp Tát Nhĩ cũng chẳng phải5người thường. Vả lại, họ sinh ra ở Mạc Bắc, lớn lên tại Mạc Bắc, Mạc Bắc là quê hương của họ, chúng ta muốn tiêu diệt họ ở đây, vốn đã chẳng dễ dàng.” “Ừ.” Triệu Tôn khẽ vuốt ve mặt nàng. “Triệu Thập Cửu, theo chàng thấy trận chiến này phải đánh bao lâu nữa?”

“Cái này phải xem ý của triều đình.”

Trên thực tế, tình hình Triệu Tôn đi sâu vào Mạc Bắc và Trần Đại Ngưu tiến thẳng vào Liêu Đông không giống nhau. A Cổ tướng quân của Mạc Bắc tuy rất lợi hại, nhưng Trần Đại Ngưu lại là một vị hổ tướng trên chiến trường, suốt một đường vượt quan trảm tướng, phá hết chông gai, chỉ trong thời gian một năm đã lấy được mảnh đất rộng lớn kia. Nhưng Cáp Tát Nhĩ lại không như thế, hoàn cảnh địa lý của Mạc Bắc cũng khác biệt, đa số quân Bắc phạt đều là người Nam, không quen thuộc địa hình, không rành về tập tính, muốn giành hết lợi thể ở đây là chuyện cực kỳ khó.

“Không sao.” Nhìn thấy gợn sóng ánh sáng trong mắt hắn, nàng khẽ cười, “Hai năm, năm năm, mười năm, hai mươi năm cũng chẳng sao, ta vẫn sẽ chiến đấu cùng chàng. Cùng lắm chúng ta cắm rễ ở Mạc Bắc là xong, ta thấy sống trên thảo nguyên cũng tốt, dù sao ta đã quen rồi.”

Triệu Tồn không trả lời, chỉ ôm chặt nàng hơn. Sao có thể quên được chứ? Mưa khói Giang Nam ấm áp với Mạc Bắc giá rét, môi trường sống khác nhau quá lớn. Nhất là một năm này, lương thực quần áo thiếu thốn, có khi lương thảo được vận chuyển đến từ quan nội không đủ no bụng, vẫn phải nhờ họ tự nghĩ cách giải quyết. Cuộc sống trôi qua rất gian khổ, so với điều kiện trong kinh sư, quả thật một bên trên trời, một bên dưới đất. Con ngươi đen láy của hắn tối màu, than thở cực kỳ khẽ khàng, “A Thất, thiết cho nàng rồi.” Hạ Sơ Thất nhìn hắn cười híp mắt, “Nói gì vậy? Chỉ cần chàng muốn, ta không ngại việc để ta chịu thiệt, ta không khách sáo với chàng đầu. So với cuộc sống ở kinh sư, ta thích Mạc Bắc hơn. Ít ra ở đây chúng ta được tự do.” “A Thất...”

Triệu Tôn giữ chặt gáy của nàng, nhìn nàng thật lâu.

“Triệu Thập Cửu!”

Nàng nỉ non, môi của hắn chạm xuống, hôn nàng trong nhịp thở hổn hển. Đại Mã và Tiểu Mã trong chuồng “gù gù” cụng đầu đầy tình cảm, nói cho nhau nghe nỗi chia ly trong khoảng thời gian dài đằng đẵng vừa qua, trước lò lửa hai bóng dáng cũng kề sát vào nhau, lúc nhanh lúc chậm, như một đôi uyên ương quấn quýt, cứ hôn cho đến khi có tiếng bước chân vang lên ngoài lều...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.