*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tiễn Hồng Thái Đế đi, Triệu Miên Trạch trở về điện Văn Hoa, dặn dò chuyện yến tiệc mời sứ thần Cao Thương rồi đi vòng về thư phòng Đông cung. Thái tử Triệu Chá mất đã hơn một năm, Triệu Miên Trạch cũng chịu tang một năm, nhưng Đông cung hiện nay vẫn quạnh quẽ như lúc xưa. Triệu Miên Trạch nắm giữ đại quyền nhưng sống tiết kiệm chừng mực, không giống các hoàng tử hoàng tôn khác, cả ngày ăn uống chơi bời, tiệc tùng liên miên.
Trong thư phòng, Triệu Miền Trạch ngồi trên ghế chủ tọa, mặt nở nụ cười. “Tử An, bổn cung phái người đi Cao Thương sắc phong, ý ngươi thế nào?”
Trước mặt hắn là Lan Tử An tân khoa Trạng2nguyên năm nay. Gã là người thôn Lưu Niên, phủ Cẩm Thành, Giải nguyên thi Hương, Hội nguyên thi Hội, được Hồng Thái Để khen ngợi trong phần thi vấn đáp thi Đình, đạt được vị trí Trạng nguyên nhất giáp, nhậm chức tu soạn Hàn Lâm Viện. Không chỉ là người đầu tiên trúng liền tam nguyên trong lịch sử Đại Yến, mà còn liên tục đứng đầu trong sáu cuộc thi Huyện, thị Phủ, thi Viện, thi Hương, thi Hội, thi Đình. Bởi vì gã thật sự có tài, ở lại Hàn Lâm Viện không lâu đã được Triệu Miên Trạch phá lệ đề bạt lên Lễ bộ, lấp vào chức vụ Lễ bộ hữu thị lang còn trống, đồng thời triệu kiến đến điện Văn8Hoa, trở thành trong thần tâm phúc của hắn ta.
Quan viên Lễ bộ đến Cao Thương ban chỉ, hợp tình hợp lý, Lan Tử An không hề do dự, chỉ khom người đáp, “Thần sẽ không phụ ủy thác của điện hạ.”
“Ngoài ra...” Triệu Miên Trạch kêu gã bước lên hai bước, ánh mắt trầm xuống, nhưng khóe môi vẫn nở nụ cười, “Giờ đây Định An hầu công trạng cái thế, bệ hạ lại đích thân gả công chúa Cao Thương cho y, có lòng trọng dụng. Lần này người đi Cao Thương, bắt buộc phải đến Liêu Đông gặp Định An hầu trước, đồng thời do thám y.” “Ý của điện hạ là?” Lan Tử An khó hiểu. “Định An hầu và Tấn vương vấn thân6thiết.” Triệu Miên Trạch cười khẽ, “Nếu có một ngày, Thập Cửu thúc và bổn cung trở thành kẻ địch, Tử An nghĩ Định An hầu tay nắm trong binh, sẽ giúp bổn cung hay giúp Tấn vương?”
Tuy Lan Tử An vào triển không lâu nhưng cực kỳ khôn khéo. Gã khẽ cân nhắc, không rõ ý tứ của Triệu Miên Trạch, không dám tỏ quá nhiều thái độ, chỉ ấp úng nói: “Điện hạ là quân, Tấn vương là thần, Định An hầu tất nhiên sẽ tuân theo thánh dụ.”
“Tử An, nếu ai cũng nghĩ như người thì tốt rồi.”
Nụ cười trên mặt Triệu Miên Trạch chưa vơi, đột nhiên lấy một chiếc còi bằng ngọc đang đặt trên bàn lên, trên còi có khắc hoa văn3cá chép, hắn liếc nhìn, đưa cho Lan Tử An, “Nếu Định An hầu không về phe bổn cung, ngươi có thể dùng còi này liên lạc với người của bổn cung... trong quân doanh củay”
Lan Tử An sửng sốt, hít một hơi, “Điện hạ.” Triệu Miên Trạch dừng lại, khẽ thốt ra hai chữ “Trừ khử.”
Con người của Lan Tử An lóe lên, nhận lấy chiếc cài họa tiết cá chép, bỏ vào trong ngực.
“Thần nhất định sẽ không phụ sứ mệnh!”
Những ngày bên Triệu Miền Trạch vừa qua, sao Lan Tử An không biết nỗi nghi kỵ của hắn? Tình thân của người trong hoàng tộc vốn đã bạc bẽo. Gã nhìn ra được, trạng thái mà lão hoàng để thấy lý tưởng nhất chính là5để hoàng thái tôn lên ngôi đế vương, còn con trai của ông ta thì trấn thủ biên cương, đời đời làm Phiên vương, con cháu ai nấy đều được hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng suy cho cùng lão hoàng đế tuổi đã cao, giờ đây không ai biết chắc được những người con khác của ông ta có rục rịch ngóc đầu dậy hay không, Triệu Miên Trạch càng không dám đặt cược. Hiện tại đã chiếm được toàn bộ khu vực Liêu Đông, điều này đối với hoàng thái tôn mà nói, mối họa thật sự của hắn, thật ra là Thập Cửu hoàng thúc tay năm trong binh kia.
Tất nhiên, gã không biết Triệu Miền Trạch làm như thể có mục đích gì khác không, gã chỉ đoán bừa không dám hỏi nhiều. Quân quân thần thần, tình cảm đều là giả dối. Một khi kháng lệnh, chém đầu mới là thật. Gã rũ mắt xuống, nhận thánh chỉ xong vội vàng đi về phía cửa thư phòng. Nhưng khi vừa kéo cửa ra, gã bỗng dưng biến sắc.
“Thanh Hoa quận chúa.” Triệu Như Na không trả lời, chỉ vòng qua vai gã nhìn về hướng Triệu Miên Trạch, đứng im một lúc lâu. Triệu Miên Trạch nhíu mày, trừng mắt nhìn Hà Thừa Ân đứng bên cạnh Triệu Như Na, sau đó nhanh chóng khôi phục lại nụ cười vốn có, xua tay ra hiệu cho Lan Tử An lùi xuống trước rồi mới ngoắc tay với nàng. “Thanh Hoa, sao hôm nay muội có thời gian rảnh rỗi đến đây thế?”
Triệu Như Na cầm một bộ y phục mùa đông, gò má và khóe môi hơi tái nhợt giống như bị đông lạnh. Nhưng nàng lại đợi đến khi bóng dáng Lan Tử An biến mất mới bước vào phòng, đóng cửa lại, đặt y phục xuống trước mặt Triệu Miên Trạch, đứng thẳng tắp, không nói một câu nào.
“Thanh Hoa, muội ngồi xuống trước, ta kêu Hà Thừa Ân đi pha trà.” Triệu Như Na nhìn hắn, vẫn không trả lời.
“Thanh Hoa?” Triệu Miên Trạch hơi lúng túng, không biết nàng đã nghe được bao nhiêu, hỏi thăm dò, “Muội đã biết hoàng gia gia muốn sắc phong công chúa Cao Thương làm chính thể của Định An hầu, nên tìm ca ca tính sổ chứ gì?”
Nàng vẫn không trả lời, vẫn nhìn hắn như thế.
Nụ cười trên khuôn mặt Triệu Miền Trạch cứng đờ, hắn than thở, “Thanh Hoa, ca ca hiểu tâm trạng của muội. Năm xưa vào làm thiếp trong phủ Định An hầu đã thiệt thòi cho muội lắm rồi, giờ đây lại có thêm một chính thể, địa vị của muối trong phủ sẽ càng khó xử hơn. Nhưng muội là người hiểu rõ tính tình của hoàng gia gia nhất, cho dù ca ca không muốn, cũng không còn cách nào khác. Trong lòng người, hôn sự của một nữ tử khi so với quốc sự, quả thật quá nhỏ bé...”
“Ca!” Cuối cùng Triệu Như Na cũng lên tiếng ngắt lời hắn, nhưng vẫn không ngồi xuống, có một tia sáng nhạy bén hiện lên trong mắt nàng, “Muội đã nghe thấy hết rồi.”
“Nghe thấy gì?” Triệu Miên Trạch giả ngu.
“Huynh muốn giết hầu gia.” Nàng nói rõ từng câu từng chữ, vừa nói xong, mặt mày Triệu Miên Trạch hoàn toàn cứng đờ.
Mẫu phi của họ sinh xong Triệu Như Na, chưa đến hai năm sau đã lâm bệnh qua đời, tình cảm của hai huynh muội Triệu Miền Trạch và Triệu Như Na cực kỳ thân thiết. Trước mặt Triệu Như Na, hắn ta luôn là một ca ca hiền hòa nhân đức, giờ đây vô tình để nàng nghe được bí mật này, hắn ta quả thật thấy hơi khó xử. Nhưng cảm xúc kia chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi lại được giấu nơi khóe môi dịu dàng. Hắn đứng lên, đích thân đỡ Triệu Như Na ngồi xuống, gọi nhũ danh của nàng.
“Na Na, muội nghe nhầm rồi, chuyện này không như muội nghĩ đâu...”
“Ca, huynh không cần giải thích nữa!” Triệu Như Na lạnh lùng nhìn hắn, nhìn người ca ca chăm sóc nàng từ bé, sóng lòng nhấp nhô, tâm trạng cực kỳ khó tả. Vẫn là khuôn mặt quen thuộc kia, sự quan tâm trên mặt hắn không giả, nhưng nhìn vào lại thấy hơi xa lạ. Những năm qua, thời gian đã làm thay đổi nàng, cũng thay đổi ca ca của mình. Nhìn hắn một lúc, nàng đẩy tay hắn ra, quỳ “phịch” xuống, ngẩng đầu lên, lạnh lùng lên tiếng.
“Thanh Hoa cảm tạ ca ca đã tác thành.”
Triệu Miên Trạch sững sờ, thấy hơi khó hiểu, vội vàng đỡ nàng lên.
“Thanh Hoa, có gì ngồi xuống trước rồi hẵng nói, huynh muội chúng ta, cần gì phải hành lễ lớn như vậy?”
“Không!” Ánh mắt Triệu Như Na lạnh lùng, “Ca, Trần Đại Ngưu làm nhục muội, Thanh Hoa hận không thể uống máu ăn thịt y. Giờ đây ca ca muốn trừ khử y, Thanh Hoa muốn còn chẳng được.” Phản ứng của nàng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Triệu Miên Trạch. Hắn nheo mắt lại, nhìn sự hận thù trên khuôn mặt của Triệu Như Na, dường như thở phào, khi đỡ nàng ngồi dậy, ánh mắt trông càng cưng chiều hơn, sự hoài nghi cũng sâu hơn, “Na Na, muội nghĩ như thế là tốt. Nhưng suy cho cùng muội và y cũng là phu thê...” “Phu thê?” Triệu Như Na cười khổ, ngẩng đầu nhìn thẳng, sắc mặt lạnh lùng, “Ca ca, muội vào phủ Định An hầu thế nào, Trần Đại Ngưu làm nhục muội ra sao, huynh quên hết rồi ư? Y xem muội như thế lúc nào chứ?”
“Na Na, ca biết muội tủi thân.” Triệu Miên Trạch nhìn rõ sự căm thù trong mắt nàng, than thở trong lòng, cơn buồn bực cũng dâng lên trên đầu, giọng nói ít đi sự ấm áp lúc thường ngày, “Nỗi nhục nhã này, sao ca ca có thể quên được? Trần Đại Ngưu là một tên võ phu, muội muội của Triệu Miên Trạch ta gả cho y là phúc phận của y. Y dùng đủ mọi lý do, còn ngang nhiên từ chối trước mặt văn võ bá quan trong triều, bắt muội mặc áo tang vào phủ, ba quỳ chín lạy vong thể của y. Nỗi nhục nhã thế này, ca ca suốt đời không quên.”
Đã hơn một năm rồi, chuyện cũ như khói mây.
Bây giờ nghe lại, trong lòng Triệu Như Na vẫn thấy đau nhói, vành mắt ướt nhòe.
“Như lời ca ca nói, cả đời Thanh Hoa cũng không quên được.”
“Muội muội ngoan, ca ca nhất định sẽ đòi lại công đạo cho muội. Trước đây không động đến y là vì mối quan hệ hôn nhân của y và muội có thể giúp ta thuận lợi đăng ngôi trữ vị. Giờ đây đã chiếm được Liêu Đông, thiên hạ đã là vật trong túi của Đại Yến,y có tài cán gì mà dám ức hiếp muội muội ta như thế? Vả lại, cho dù không trừ khử y, công chúa Cao Thương được gả vào, muội cũng chỉ có thể làm thiếp, ca ca không nhẫn tâm.”
Y sắp lấy chính thê rồi! Nghĩ đến đây, Triệu Như Na bỗng dưng thấy buồn cười. “Nếu y chết đi, Thanh Hoa vẫn còn có thể tái giá chứ?”
Triệu Miền Trạch sửng sốt, sau đó mỉm cười, “Tương lai muội sẽ là trưởng công chúa của Đại Yến ta, tái giá có gì không được chứ? Thanh Hoa, ca ca nhất định sẽ khiến muội hạnh phúc. Hễ muội thích công tử nhà nào, không cần biết hắn xuất thân ra sao, ca ca đều sẽ tác thành, sẽ không để chuyện xưa tái diễn, để muội bước vào con đường liên hôn.”
“Ca...” Một giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt của Triệu Như Na.
Triệu Miên Trạch thở dài, “Nhưng hiện tay muội phải tạm thời nhẫn nại đã. Chuyện này không thể lan truyền ra bên ngoài.”
“Ca ca yên tâm, muội tự biết nặng nhẹ.” Triệu Như Na gật đầu, mỉm cười lau vành mắt, giọng nói không kích động lắm, nhưng chữ nào chữ nấy lại rất sắc bén, “Ca, Trần Đại Ngưu chết không đáng tiếc. Nhưng... huynh định đối phó với Thập Cửu hoàng thúc thế nào?” Lời vừa thốt ra, cả căn phòng chìm trong im lặng.