Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 33



Phạm Tòng Lương kinh ngạc, một lúc sau mới ngộ ra, “Ý ngài là trời sắp đổi sắc rồi?”

Trong lòng Hạ Sơ Thất biết ông ta đã tin lời nàng, thật sự cho rằng hai người đàn ông một nước một lửa kia là bạn thân thiết, lại còn Hoàng đế có lòng muốn đưa Triệu Tôn lên ngôi nên cố ý rải đường cho hắn. Hạ Sơ Thất cười nhạt, tiếp tục nói, “Phạm đại nhân là người hiểu chuyện. Hiện giờ ngài làm việc cho điện hạ, sau này sao thiếu cái lợi của ngài được?”

“Vâng vâng vâng! Sở thái ý nói phải. Nhưng... Phạm mỗ chỉ là một huyện lệnh, có thể làm gì đây?”

Hạ Sơ Thất nâng chén trà, vẻ mặt nghiêm túc hơn nhiều, “Bề trên đã muốn có cớ thì một đồng dao sao đủ được? Sao Phạm đại nhân không thêm một mồi lửa, để điện hạ có thể theo ý trời, lòng dân?”

“Ý trời? Lòng dân? Hạ quan hiểu, chỉ là...” Phạm Tòng Lương chần chừ.

Hạ Sơ Thất cười ha ha, cúi đầu thì thầm với ông ta vài câu, lúc này ông ta mới khẽ gật đầu, “Kính nhờ Sở thái y chuyển lời giúp hạ quan rằng tạ ơn điện hạ, hạ quan dĩ nhiên sẽ làm hết sức.” “Ha ha, yên tâm. Vậy sở mỗ về trước, chờ hồi âm của ngài nhé?”

Dẫn dắt Phạm Tòng Lương xong, Hạ Sơ Thất cũng không chậm trễ nữa. Dĩ nhiên là làm một “gian y” thì nàng không thể thiết được. Nhưng lần này nàng thông minh hơn, không lấy nhiều bạc lắm, nhưng vẫn vặt được nhiều cái lợi hơn: bịp của ông ta hai mươi lượng làm tiền tiêu vặt, còn lừa được một miếng thẻ quan âm bằng vàng khá nặng.

Có tiền mà không biết tiêu thì đúng là đồ ngu.

Ôm một đống bạc đủ để mua hai cô vợ và một tấm thẻ quan âm bằng vàng chẳng biết trị giá bao nhiêu tiền, Hạ Sơ Thất chưa ra khỏi huyện Thanh Cương liền rẽ phải, đến thắng cửa hàng dệt may mà nghe nói chỉ có đám nhà giàu không có đạo đức mới đến ở phía Đông huyện thành.

Nghĩ đến thủ đoạn lừa bạc khiến người khác lộn cả ruột của Triệu Đề tiện, nên Hạ Sơ Thất đã ra quyết định này.

Nàng lấy một tấm lụa Tố Vân, chọn một tấm lụa thêu hoa, cuối cùng chọn thêm một tấm vải bông màu trơn, dưới cái nhìn chằm chằm của bà chủ tiệm may, nói ra chuyện quan trọng nhất khi đến đây: may mấy bộ đồ lót.

Ở thời đại này, đồ lót của phụ nữ được gọi là “chủ yêu”, giống như một cái áo ba lô vậy. Mà nơi này lại không có quần lót, cái quần trong dài rộng là thứ mà chỉ có nhà giàu mới mặc. Thứ nàng mặc trên người quả thật rất bất lợi cho sự phát triển lâu dài của hai nụ hoa kia. Trên thực tế, sau khi bị Triệu Đề tiện ba lần bảy lượt chê bai, nàng lại càng lập chí phải có khuôn ngực khuynh thành, thế thì không thể thiếu thứ này được. Còn quần lót thì tất nhiên là cần thiết rồi.

Mặt khác, nàng đã đến đây lâu vậy rồi mà vẫn chưa đến “ngày đó”. Chẳng biết Hạ Thảo này đã bao nhiêu tuổi, rốt cuộc đã từng đến tháng hay chưa, nhưng vẫn nên chuẩn bị trước cho bất kỳ tình huống nào. Vì thế, nàng nói với bà chủ rằng muốn làm mấy thứ để dùng lúc đến tháng.

Nàng nói đến mức mặt mày hớn hở, nhưng ánh mắt bà chủ lại càng ngày càng kỳ lạ. Không nói đến việc hiểu hay không, nhưng cái thứ dùng trên người hằng ngày này có con gái nhà ai mà không tự mình làm? Một cậu nhóc ót tuổi như cậu ta nhưng lại đi mua thứ của con gái, chuyện này khiến người khác kinh ngạc đến nhường nào chứ? “Tiểu ca, cậu muốn làm gì thế?”.

Hạ Sơ Thất đoán bà ấy không hiểu lắm, bèn dứt khoát vẽ ra một bản vẽ quần lót, rồi giải thích kĩ lưỡng thêm một lần nữa, lúc này bà chủ mới nể tình nàng có bạc mà gật đầu nói có thể làm. Nhưng nhìn ánh mắt của bà ấy thì có vẻ không có cảm tình lắm, rõ ràng là in hai chữ: hạ lưu. Hạ Sơ Thất cười khan, cũng không giải thích nữa, chỉ hẹn bà chủ thời gian lấy đồ, rồi liền huýt sáo đi ra khỏi cửa hàng dệt may, đến Hồi Xuân đường chỉ ở cách đó một con phố.

Đương nhiên không phải nàng đến để ôn chuyện. Mấy thứ bình bình lọ lọ của nàng đều cần bổ sung dược liệu. Vả lại, đế khuôn mặt có “làn da mềm mịn như da em bé, chạm vào mướt mát như tơ lụa, cực kỳ thu hút đàn ông, không hề có chút khuyết điểm nào”, nàng thấy phải chuẩn bị cho mình một chút.

Hồi Xuân Cường đã tuyển một người giúp việc mới, là một chàng trai trông thật thà chất phác. Có vẻ Lão Cổ rất coi trọng, chỉ có Cố A Kiều là chẳng ưa cậu ta. Cô nàng thấy Hạ Sơ Thất từ xa thì vui mừng chạy tới.

“Cha muội tìm lang quân như ý cho muội à?” Hạ Sơ Thất đưa đơn thuốc cho nàng ấy, trêu chọc nói. Không ngờ Cố A Kiều cũng không phủ nhận. Nhưng Cố tiểu thư môi đỏ răng trắng, xinh đẹp lúng liếng, lại kén cá chọn canh thì sao có thể thích cái tên im thin thít, cả buổi không đánh nổi cái rắm này chứ? “Cha muội thích, nói hắn ta có thể ở rể nhà muội, nhưng mà muội...” Hạ Sơ Thất cũng không tiện nói gì, chỉ an ủi nàng ấy nên làm theo trái tim mách bảo, cứ mong ngóng người trên cao thì có tác dụng gì? Từ trước đến nay, càng quan tâm đến chuyện gì thì càng đánh mất giá trị của bản thân. Nàng ấy càng không để ý cậu chàng trung thực kia, nhưng có lẽ người ta lại có thể đối xử tốt với nàng ấy, như thể chẳng phải cũng là một mối nhân duyên mỹ mãn sao? Cổ A Kiều cau chặt mày, đánh trống lảng, “Cây xà sàng, cây tơ hồng vàng, ngũ vị tử... Sở Thất, đây là đơn thuốc gì thế?”

“Đơn này ấy à?” Hạ Sơ Thất cười xấu xa, thấy không ai chú ý đến thì mới nhỏ giọng nói: “Đây là thứ tốt đó... Có nó rồi, chờ đến khi ta chết, đám vợ lớn vợ bé sẽ đau khổ tuyệt vọng vì ta đã ra đi.” “Thần kỳ vậy sao? Là cái gì thế?” Cố A Kiều mở to đôi mắt, trông hệt như chú nai con. Hạ Sơ Thất nhịn cười: “Bổ thận tráng dương, chiến mãi không mệt, thấy sao, hứ?”

“Huynh... Chẳng đứng đắn gì cả!” Cố A Kiều chỉ là một cô gái, sao chịu được câu này. Khuôn mặt trắng nõn của cô nàng hiện vẻ e thẹn. Hạ Sơ Thất thì càng thêm quyết tâm rằng ngày nào đó phải cho tên để tiện kia chỉ cần thấy nàng là đã nóng hết cả người, không thể xa nàng được, còn nàng thì sẽ không thỏa mãn cho hắn.

“Sở Thất, huynh muốn làm chuyện xấu xa gì đó?”

Hạ Sơ Thất không trêu nàng ấy nữa, chỉ cười: “Đùa thôi, đùa thôi! Trêu muội chút ý mà, tin thật à? Nhanh lên, đi nghiện thuốc đi.”

Nàng vẫn luôn là một cô gái lạc quan, ít khi u buồn. Ra khỏi Hồi Xuân đường, nàng lại mua ít thịt và đồ mình thích ăn, đến khi tay xách đã nặng, bạc cũng chỉ còn hai lượng thì mới thư thái quay về trạm dịch, cảm thán thời đại không lạm phát này thì bạc mới đúng là bạc.

Từ xa, Nguyệt Dục đã trông thấy nàng, vẫy vẫy khăn tay. “Sở Thất, gia tìm cô đó.” “À, chào Nguyệt Dục tỷ tỷ” Hạ Sơ Thất buồng cái túi nặng xuống, chào.

Làm người đôi khi cũng phải làm màu mà. Hạ Sơ Thất đoán vì chuyện tối qua, có thể vị Nguyệt Dục tỷ tỷ này sẽ lại ghi hận nàng thêm chút nữa, bèn cười tủm tỉm, đưa ít bánh kẹo cho nàng ta, nháy mắt mấy cái: “Nguyệt Dục tỷ, đây là ít đồ tiếu đệ ta đây hiếu kính tỷ, lát nữa về ta làm thuốc dưỡng da rồi sẽ mang qua cho tỷ một lọ nữa.”

Vẻ mặt lạnh tanh khách sáo của Nguyệt Dục dịu đi một chút: “Đa tạ nhé, cô có lòng rồi.”

Có lòng hay không thì Hạ Sơ Thất không biết, chỉ biết tên Triệu Đê Tiện kia tìm nàng thì chắc chắn là ý đồ với bạc của nàng rồi. Nhưng nghĩ đến chuyện chỉ còn hai lượng là nàng lại thấy vui vẻ, về phòng sửa sang, lấy một sợi dây đeo tấm thẻ quan âm bằng vàng kia lên cổ, giấu trước ngực, rồi mới thỏa mãn đến Ngọc Hoàng các.

Không ngờ ở bên đó, ngoài Triệu Tôn ra thì còn có cả tên Nguyễn Hữu kia nữa.

Không biết hai tên đó đang bàn bạc cái gì, Hạ Sơ Thất đứng ngoài chỉ nghe được hai chữ “Ninh Vương”. Sau đó, Trịnh Nhị Bảo khụ khụ vài tiếng, cuộc trò chuyện ở bên trong liền ngưng bặt. Lúc nàng vào phòng, khuôn mặt vốn đang nghiêm túc của Nguyên tiểu công gia liền lả lướt, còn liếc Triệu Tôn với ánh mắt đầy ẩn

“Thập Cửu thúc, thân yêu đến rồi kìa.” Hạ Sơ Thất mỉm cười với hắn ta, rồi mới chào Triệu Tôn: “Gia.” “Vừa đi đâu?” Triệu Tôn lạnh giọng hỏi.

Hạ Sơ Thất liếc sang Nguyễn Hữu, “Ngài hiểu mà.”

Nghe lời nói đầy ám chỉ này, Nguyễn Hữu đứng bên cạnh miệng đã toét đến tận mang tai: “Thiên Lộc, nhìn tiểu nô này của thúc biết thức thời chưa này? Chẳng trách hơn nửa đêm mà thúc vẫn chưa ngủ, còn ra ngoài cưỡi ngựa dạo chơi nữa chứ...”

Nghe thấy thế, Hạ Sơ Thất liền thấy tóc gáy dựng đứng. Triệu Tôn cũng lạnh giọng quát: “Ngứa da hả? Còn không mau đi lo việc đi?” Nguyên Hữu cũng chẳng tức giận, chỉ liếc Triệu Tôn, cười ha ha vươn người đứng dậy, “Biểu muội, chơi với một khúc gỗ thì vui thú gì chứ? Rảnh thì qua tìm hiểu ca nhé! Muội hiểu mà!”

Ba chữ “muội hiểu mà” này, hắn ta học rất sống động, nhưng đổi lại chỉ là một tiếng quát lạnh tanh: “Cút!”

Nguyên tiểu công gia liền và sợ hãi, bi tráng bỏ mình.

Chờ hắn ta ra ngoài rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người họ. Đã biết năng lực trinh sát của tên chủ nhân bụng đầy xấu xa này rất mạnh nên Hạ Sơ Thất cũng không dông dài, bẩm lại hai năm rõ mười những lời đã nói với Phạm Tòng Lương ở huyện nha, chỉ riêng chuyện đến cửa hàng dệt may và Hồi Xuân đường thì không để lộ nửa chữa Triệu Tôn gật đầu, đôi mắt hơi lạnh: “Tiêu hết bạc rồi hả?” Hạ Sơ Thất chà tay, trong lòng đắc ý, nhưng vẫn tỏ ra ngoan ngoãn: “Vâng, mua mấy thứ.” “Nói nghe xem mua những gì.” Hạ Sơ Thất ngẩn ra, lắc đầu nguây nguậy, “Hì hì, thứ này khó nói lắm.”

Triệu Tôn lạnh lùng nhìn nàng, tựa lưng vào chiếc ghế khắc hoa, lơ đễnh di di nghiên mực, để lộ tờ giấy được buộc vào cung tên do Trần Cảnh bắn tới mà hắn vẫn chưa xem kĩ vì vừa rồi có Nguyễn Hữu ở đây, thản nhiên hỏi: “Đây là thứ mà người mua hả?” Hạ Sơ Thất duỗi cổ nhìn lên.

Ái chà chà, cái tên theo dõi nàng cũng tận trách quá nhỉ? Ngay cả mấy thứ đồ chơi này cũng bẩm báo hết lên, nếu nói cậu ta “ăn no rửng mỡ” thì cũng vẫn thiết cho cậu ta rồi. Nhưng bảo nàng phải trả lời thế nào đây? Thấy Triệu Tôn nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia, dáng vẻ lạnh tanh, Hạ Sơ Thất lại nổi lòng muốn trêu chọc:

“Thật không dám giấu, đây là vũ khí mà Sở Thất vừa nghiên cứu chế tạo...”

“Vũ khí?”

Hạ Sơ Thất cúi thấp người hơn, nói rất chân thành, tha thiết, và nghiêm túc.

rn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.