*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Hay cho câu nghe theo ý trời!” Triệu Tôn nhìn chằm chằm ông ta, hai cánh môi mím chặt, nắm tay siết chặt đến mức lộ rõ gân xanh, hắn bỗng nhiên quát lên, “Cút, cần người để làm gì?”
“Vâng vâng... cút ngay đây.” Lão Tôn cụp đuôi lui xuống đi kê đơn nấu thuốc. Sắc mặt Triệu Tôn nặng nề, hắn nhìn Hạ Sơ Thất, từ từ cởi áo bào ướt nhẹp trên người xuống, bước từng bước đến gần, cúi đầu, cất tiếng nói trầm khàn.
“A Thất, gia xin lỗi nàng.”
Nói ra thì trong khoảng thời gian này hai người thường xuyên thân mật, thậm chí có rất nhiều hành vi mà chỉ có phu thê mới làm với nhau, nhưng họ chưa bao giờ có kinh2nghiệm ôm lõa thể, nhất là khi nàng đang ở trong trạng thái hôn mê bất tỉnh. Với Triệu Thập Cửu mà nói, việc này không khác gì với hành vi hèn hạ của bọn khốn. Nhưng nếu “Thiên Kim Phương” đã từng nhắc đến, và cũng chẳng còn biện pháp nào khác thì hắn bắt buộc phải thử.
Trèo lên giường, hắn và nàng cuộn người trong chăn. Hắn ôm chặt cơ thể lạnh bằng, cứng đờ, không hề có chút độ ấm của nàng, nhìn cánh môi tím tái, hai mắt sưng nhẹ, khuôn mặt tái nhợt không có sức sống của nàng, tuy cả người hắn nóng bừng đổ mồ hôi, nhưng quả tim lại như rơi xuống đáy cốc.
Hắn hơ nóng tay trên lò lửa, từ8từ xoa lên mặt, lên người nàng, hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, rồi vén mái tóc ướt trên mặt nàng ra, khẽ nói, “Nàng cứ nghỉ ngơi đi, khi tỉnh dậy là sẽ có cá ăn.”
Chân mày nàng nhíu chặt lại, vẻ mặt có đau khổ, có lưỡng lự, nhưng không chịu mở mắt ra.
“A Thất...”
Triệu Tôn nắm lấy tay nàng, càng nắm càng chặt, kể mặt vào mặt nàng, dùng cơ thể sưởi ấm cho cơ thể nàng, vuốt ve từng chút một, hắn nhắm chặt mắt, yên lặng bất động, qua một lúc lâu sau, mới cất một giọng nói cực kỳ lạnh lùng nặng nề. “Nàng vẫn chưa báo xong đại thù, vẫn chưa ngao du khắp nơi, chưa ăn hết món ngon trong6thiên hạ, chưa làm phu thê chính thức với ta, sao nàng nỡ rời đi như thế hả?” Người trong lòng vẫn không trả lời hắn.
“A Thất, nếu nàng tỉnh dậy, ta sẽ không chê nàng xấu nữa. Phải, ở trong lòng ta, nàng chưa bao giờ xấu. Cho dù bù xù bẩn thỉu, vẫn là đẹp nhất thiên hạ.”
Với hắn mà nói, nàng quả thật xinh đẹp. Trong những ngày đại quận Bắc phạt đền Kể Châu, hắn nhớ nàng nên từng muốn vẽ ra hình dáng của nàng trên giấy. Nhưng dù vẽ vô số lần vẫn không thể thành hình. Bởi vì bút mực có tốt đến cỡ nào đi chẳng nữa cũng không thể phác họa lên được một phần vạn thần thái của nàng.
Dung3nhan của nàng không kinh diễm, nhưng hắn cảm thấy rất ngọt ngào. Nụ cười của nàng không quyến rũ, nhưng lại gian xảo chấn thành, khi nàng cười lên mỗi một chỗ trên khuôn mặt đều đang tỏa sáng, môi cười, mắt cũng đang cười, đẹp như nụ hoa xuân đầu cành sắp nở rộ. Nàng không hề giống một thiên kim đài các bình thường. Nàng không biết thư kinh, không hề dịu dàng, không hiểu đức hạnh, không rành lễ nghi, nhưng lại mang trong mình thứ cảm xúc thương trời xót dân, nàng như một ngọn lửa, không lúc nào không thiêu cháy linh hồn của hắn.
Nhưng ngọn lửa này của hắn, giờ đây tái nhợt, yếu ớt, môi khép chặt, nằm im bất động5tại nơi đó, không còn chút âm thanh nào nữa. “Gia, thuốc đến rồi đây.” Không lâu sau, Trịnh Nhị Bảo bưng bát thuốc đã được nấu xong lên.
Triệu Tôn nhận lấy thuốc, cho cậu ta lui xuống, rót thuốc vào trong miệng mình, rồi hắn cúi đầu xuống, hôn lên môi nàng, miệng ngậm thuốc, dùng đầu lưỡi tách hai hàm răng của nàng ra, từ từ bón từng ngụm một vào trong
miệng nàng như kiểu chim bón thức ăn. Cách bón thuốc này không hề dễ, vì nàng không nuốt được, mớ thuốc kia cứ chảy ra ngoài theo khóe miệng. Trong lòng hắn càng ngày càng hốt hoảng, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo. Vừa bón thuốc vừa lau cho nàng, đến khi cả người hắn đổ mồ hôi nóng, mới xem như bón xong xuôi.
Trong miệng hắn toàn là vị đắng của thuốc. Nhưng mặt nàng vẫn tái nhợt, vốn chẳng hề quan tâm đến cảm xúc của hắn. Một canh giờ trôi qua, bầu trời bên ngoài đã ngả về đêm, cá đã được thả vào nồi, trong khắp quân doanh dường như đều có thể ngửi thấy mùi vị hấp dẫn kia, nhưng nàng vẫn không mở mắt. “A Thất, nàng mà còn không tỉnh, thì gia sẽ không khách sáo với nàng đâu.” Dường như hắn không còn kiên nhẫn nữa, ngậm lấy môi nàng, hôn thật sâu, giống hệt như một con dã thú bỗng dưng nổi cơn cuồng nộ, vừa hôn vừa khẽ gầm lên, muốn ủ ấm cơ thể nàng.
“Tỉnh dậy! Nàng tỉnh dậy cho ông đây!”
Hắn khẽ quát lên, hôn rất sâu, chà xát rất mạnh, không bao lâu sau, môi của nàng đã có màu máu, cơ thể dường như cũng ấm hơn một chút so với trước. Nhưng màu máu ấy do hắn hành hạ mà ra, hai cánh môi sưng tấy lên, trên người xuất hiện dấu vết cứ như bị ngược đãi, khiến vành mắt hắn cay cay. Tiếc thay, nàng lại không hay biết gì về những hành động của hắn. Nàng chỉ nằm im lặng, cuộn tròn trong lòng hắn như hệt một chú tôm nhỏ đáng thương, chẳng có sức đề mà rên rỉ.
“A Thất, nàng mà còn không tỉnh dậy, sổ bạc gia thiếu nàng, gia sẽ không trả đâu.” Hắn cắn răng nghiến lợi thở dài. Không ngờ, lời vừa dứt, người trong lòng lại bỗng nhiên có phản ứng. “Triệu Thập Cửu, chàng, chàng nói gì... bạc... dám không trả?” Triệu Tôn hơi ngớ người ra, dở khóc dở cười, không khỏi tức giận, khẽ mắng một câu.
“Trong lòng nàng, bạc còn quan trọng hơn gia ư?”
Hắn mắng xong, người trong lòng lại nhắm mắt, dường như không có sức lực để ý đến hắn nữa. Nhìn dáng vẻ đáng ghét kia, hắn bỗng nhiên có một niềm thôi thúc muốn bóp chết nàng cho xong. Nhưng khi bàn tay vừa chạm vào mặt nàng, hắn liền vén chăn ra, để lộ một bờ vai trắng ngần, hắn nhìn mà cảm thấy cả người hơi nóng bừng, vội vàng kéo chăn lên bọc nàng lại, không khỏi giận tái người.
“Vừa nhắc đến bạc thì tỉnh, không nhắc đến nữa thì ngủ. A Thất, nàng có nghĩ đến cảm nhận của gia không?” “Ưm...” Hạ Sơ Thất có người lại, bám lấy vai hắn, nỉ non đầy yếu ớt, “Triệu Thập Cửu, ối, hình như chàng không mặc quần áo?” Dường như nàng chiếm được món hời gì lớn lắm, tuy không mở mắt, nhưng lại không yên phận, khóe môi nở một nụ cười, “Ta nói mà... nếu ta... chết rồi... vẫn... vẫn chưa chiếm được chàng... thật sự lỗ to, to ghê gớm... ta nhất định phải... ngủ với chàng...”
“A Thất, nàng đang nói gì đó?”. Hắn tức tối, nhưng một lần nữa nàng lại ngủ ngất đi.
“Sở! Thất?”
Khóe môi hắn co giật, ghé lại gần quan sát. Hai mắt nàng nhắm nghiền, khóe môi vẫn còn tím đen. Nhưng lần này thì ngủ đi thật, lỗ mũi vẫn phả ra hơi thở mỏng manh. Hắn thở phào, cuối cùng vẫn ôm chặt lấy nàng, khẽ thở dài, trong lúc loáng thoáng, không ai nhìn thấy rằng khóe môi hắn lại xuất hiện một nụ cười nhạt.
“Điện hạ!”
Trần Cảnh cất tiếng gọi từ bên ngoài.
“Nói!”
“Thuộc hạ có thể vào trong nói không?” Triệu Tôn trầm mặc một lát, đắp kĩ chăn cho Hạ Sơ Thất rồi mới cho Trần Cảnh vào. Lò lửa trong lều rất ấm áp, lòng bàn tay của Trần Cảnh chảy chút ít mồ hôi, y không ngẩng đầu lên, càng không dám nhìn hai người trên giường, chỉ rũ mí mắt xuống, bẩm báo tin vừa nhận được lúc nãy cho hắn nghe. “Biết rồi.”
Triệu Tôn chung quy là một người bình tĩnh, nghe xong liền cau mày lại, “Muộn một chút gọi toàn bộ “Thập Thiên Can đến đây cho bổn vương.” “Điện hạ?” Trần Cảnh kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Triệu Tôn có mười hai hộ vệ. Ngoại trừ Trần Cảnh và Yến Nhị Quỷ ra thì vẫn còn mười người nữa. Và mười người này mới có thể được xưng là “ẩn vệ” thật sự trong truyền thuyết. Bởi vì thường ngày họ không xuất hiện trong tầm mắt của mọi người như Trần Cảnh và Nhị Quỷ, nên không ai biết rốt cuộc họ là ai.
Sỡ dĩ họ được gọi là “Thập Thiên Can” là bởi vì tên của họ lần lượt Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý, được lấy theo thứ tự của “Thập Thiên Can”. Dưới trướng của mỗi người trong Thập Thiên Can có thêm một chi đội nữa. Đội trưởng được gọi là Giáp Nhất, Ất Nhất, Bính Nhất, từ đó suy ra đến hết. Chi đội này có sĩ số không nhiều, nhưng lại là những người trung thành thật sự với Triệu Tôn.
Những năm qua, số lần Triệu Tôn dùng đến họ không nhiều. Giờ đây nếu không phải tình hình xảy ra biến hóa cực lớn, hắn tuyệt đối sẽ không sử dụng họ. Trần Cảnh nhìn chằm chằm Triệu Tôn, muốn nhìn ra được chút gì đó từ trên mặt hắn. Nhưng Triệu Tôn không giải thích gì, chỉ bổ sung thêm một câu.
“Kêu Nhị Quỷ gác chuyện đang làm qua một bên, chạy một chuyến đến Liêu Đông. Nói với Trần Đại Ngưu, lời hứa của y với bổn vương trong doanh trại cửa ải Lư Long, có thể dùng đến rồi.” Hôm đó Trần Cảnh ở gần đó, nên tất nhiên biết Trần Đại Ngưu đã nói gì. Y bỗng thấy kinh ngạc không thôi, ánh mắt thắc mắc khó hiểu.
“Điện hạ...”
Triệu Tôn từ từ ngẩng đầu lên, nhìn y đầy lạnh lùng. “Ta không muốn nữ nhân của ta, ăn có con cá thôi cũng phải đi liều mạng vớt về.”
Hạ Sơ Thất đang hôn mê không hề biết chuyện Triệu Tôn “đại nộ vì một con cá”.
Hai ba ngày tiếp theo, nàng rơi vào thế giới mê man, lúc nào cũng nửa tỉnh nửa mê. Trước khi rơi vào hố băng, sức khỏe của nàng rất tốt, dùng lời nàng nói thì nàng khỏe như một con nghé, rất ít khi cảm cúm nhiễm lạnh, càng đừng nói đến chuyện bệnh nằm liệt giường. Nhưng lần này có thể là do ngâm trong nước lạnh quá lâu, tổn thương gốc rễ, cuối cùng con nghé biến thành Đại Ngọc yếu đuối mỏng manh.
Nếu nói đến thu hoạch lần này của nàng, thì chính là căn bệnh đau đầu của Triệu Thập Cửu bị dọa khỏi hẳn luôn.
Hoặc có thể nói rằng, hắn không màng đến chứng đau đầu của mình, chăm sóc nàng bất kể ngày đêm. Nàng ngủ, hắn không ngủ, nàng không ngủ, hắn cũng không ngủ. Hẳn túc trực suốt cả đêm. Nàng khát, hắn rót nước. Nước trong cốc lúc nào cũng ẩm. Không lạnh, cũng không nóng. Nàng muốn đi ngoài, Nhị Bảo công công sẽ xách thùng xí đến ngay tức khắc. Đa số nữ tử trên thế gian đều như nhau, ban đêm khi nàng ngủ một mình, tay chân lúc nào cũng lạnh toát, nhưng cho dù là tay hay chân, đều luôn được ủ ấm bởi nhiệt độ cơ thể của hắn, điều này khiến cho một người không quen được hầu hạ như nàng, bệnh đến nỗi không còn giống bản thân mình nữa.
Mê man rồi ngủ, ngủ rồi mê man. Bất tri bất giác, ba ngày đã trôi qua.