Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 345: Bù xù bẩn thỉu, vẫn đẹp nhất thiên hạ! (5)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cổng thành lúc này người đến người đi, ngựa xe đông đúc, thủ vệ mất kiên nhẫn, nhìn cách ăn mặc trên người ba người họ, chẳng hề tin cách nói này chút nào: “Các vị cô nương, hầu gia của chúng tôi trị quân cực kỳ nghiêm khắc. Đừng nói các người không thể nào là người nhà của hầu gia, cho dù phải đi nữa, cũng phải xuất trình lệnh thông hành.”

“Đại ca...”

“Đi đi đi! Đi qua một bên, đừng chắn đường của người khác.” Lục Nhi nôn nóng như lửa đốt, muốn đi lên lý luận với gã thì bị Triệu Như Na nắm lấy cổ tay, ba người vội vàng lùi lại về sau, đứng qua bên đường. Nàng biết, chưa gặp được Trần Đại Ngưu thì không thể tùy tiện để lộ thân phận. Hoặc cho dù nàng muốn để lộ thì người2ta cũng chưa chắc đã tin.

Triệu Như Na nhíu mày, “Lệ Nương, người xem... có cách gì không?”

Vì để tiến hành sự, Lệ Nương vẫn mặc cải nam trang, trên đường đến đây, nàng ta và Triệu Như Na đóng giả thành phu thê, Lục Nhi đóng vai nha đầu, ba người đã quen thân, Lệ Nương cũng không kiêng kỵ thân phận của nàng, cúi đầu nói nhỏ một câu: “Đợi tối đến rồi nói.”

Triệu Như Na gật đầu, “Chỉ đành như thế.”

Ba người tìm một nơi dừng chân rồi vòng trở về, ngồi trong một một quán cơm cách cổng thành không xa, vừa ăn vừa quan sát tình hình canh gác. Không ngờ vừa ngồi xuống thì nghe thấy tiếng bàn luận bên cạnh. Từ trong nội dung bàn luận của họ có thể phán đoán được rằng khâm sai của triều đình đi Cao8Thương đã đến đây. Hiện tại ngay cả lão bách tỉnh cũng đã biết tin Cao Thương muốn quy phục Đại Yến, chuẩn bị cử hai công chúa dung có dung mạo như hoa đến hòa thân với Đại Yến.

Triệu Như Na nghe mà thấy dở khóc dở cười.

Không ngờ tuy cách xa kinh sư ngàn dặm nhưng vẫn có thể nghe thấy lời đồn liên quan đến nàng. Năm xưa khi nàng gả cho Trần Đại Ngưu, triều đình đã từng ban bố thông lệnh. Nhưng chuyện quận chúa làm thiếp, xét từ góc độ dân gian vốn đã là một tiết mục hấp dẫn, thậm chí còn đặc sắc hơn cả sách truyện và kịch nghệ. Khi tin tức truyền đến đây, thế nào cũng đã bị tam sao thất bản không còn nguyên dáng vẻ ban đầu.

Nàng nghe thấy một Thanh Hoa công chúa tướng6mạo xấu xí, vô đức vô tài, không hiểu lễ nghi, đã mười sáu tuổi nhưng vẫn không chịu lấy chồng. Hoàng để gia gia của nàng hết cách, chỉ đành ép gả năng cho Định An hầu. Định An hầu phẫn nộ nhưng không thể kháng chỉ được, trong lúc tức giận, xin chỉ đi đến Liêu Đông để khởi động phòng với Thanh Hoa quận chúa kia. Giờ đây Cao Thương muốn hòa thân, cuối cùng An Định hầu cũng xem như khổ tận cam lại, công chúa Cao Thương được hứa gả thành chính thể của y, vài hôm nữa khâm sai sẽ đi đến Cao Thương đón dâu, vị Thanh Hoa quận chúa kia sẽ càng không lọt được vào mắt của Định An hầu...

Như Na, cô đừng nghĩ nhiều.” Vì tiện lợi, Lệ Nương luôn xưng hô với nàng như vậy.

“Lệ Nương, chúng3ta phải nghĩ ra một cách hoàn hảo để đi đến Triệu Gia Câu.” Triệu Như Na ho khan hai tiếng, nhưng ánh mắt vô cùng kiên định.

“Sức khỏe hiện nay của ngươi không tốt, nên nghỉ ngơi một lúc đã.” Lệ Nương nhìn khuôn mặt mệt mỏi và tiều tụy của nàng, nghĩ đến những ngày qua nàng bôn ba vất vả, do dự một lát đã nghĩ ra được một cách, “Chi bằng thế này, người viết một thứ gì đó rồi ta lẻn vào trong doanh đi tìm Định An hầu, sau đó giao cho y, bảo y phái người đến đón ngươi?”

Viết một thứ gì đó? Triệu Như Na nhìn Lệ Nương, thấy hơi ngại ngùng, “Y không biết chữ...”

Lệ Nương hơi bất ngờ, “Cũng phải...” “Tiểu thư.” Mắt Lục Nhi sáng lên, cắn đũa, vẻ mặt hưng phấn, nói: “Đường đến Triệu Gia5Câu không dễ đi, sức khỏe của người lại không tốt, chi bằng người viết chữ, nô tỳ đi cùng với Lệ Nương, hầu gia nhất định sẽ nhận ra nô tỳ, nô tỳ đi rồi, ngài ấy chắc chắn sẽ tin.”

“Ta không ra được, muội ra bằng cách nào?”

Nàng thở dài, bỗng nghe thấy một tiếng hô to vọng lại từ phía cổng thành. “Các huynh đệ, đổi ca thôi!” Trong lòng nàng kích động, ngẩng đầu lên nhìn. Dưới ánh nắng chiều, từng hàng binh sĩ mặc áo giáp mang theo đao, bắt đầu giao ca theo thường lệ. Nàng cau mày, hy vọng có thể nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc bên cạnh Trần Đại Ngưu. Nhưng nàng vốn không tiếp xúc nhiều với y, càng đừng nói đến người trong quân doanh, họ làm gì nhận ra nàng chứ? Triệu Như Na cứ nhìn chằm chằm về phía công thành. Cũng không biết do nàng may mắn hay trên đời này có sự trùng hợp, khi họ bước ra khỏi quán cơm định rời đi thì bỗng có một người cưỡi ngựa chạy ra từ phía cổng thành. Người đó khoảng ba mươi tuổi, vóc người cao lớn khỏe mạnh, là một khuôn mặt nàng từng gặp. “Cảnh tướng quân!” Mắt Triệu Như Na sáng lên.

Cảnh Tam Hữu nghe thấy tiếng xoay đầu lại nhìn, nhất thời không dám xác nhận, “Ngươi là?”

Triệu Như Na cẩn thận nhấc chân váy lên, cúi chào y, trên khuôn mặt tái nhợt kia ngập tràn vẻ mong đợi, “Cảnh tướng quân, là ta...” Một lần nữa ánh mắt ngờ vực của Cảnh Tam Hữu dừng lại trên người phụ nữ áo ngắn, đầu trùm khăn xanh đen đứng trước mặt, hắn sững sờ trong chốc lát, bỗng nhiên kinh ngạc há miệng ra, “Người là Thanh...” Triệu Như Na lắc đầu, ngắt lời y, khẽ cười, “Cảnh tướng quân, phiền ngài dẫn ta đi gặp hầu gia đã.” Thời tiết sáng nay khá tốt, nhưng khi đến lúc giao ca, nhiệt độ hạ xuống rất thấp. Dưới sự sắp xếp của Cảnh Tam Hữu, không bao lâu sau ba người Triệu Như Na lên một chiếc xe ngựa. Trải qua quãng đường xa xôi, giờ đây nàng đã cảm thấy vững tâm hơn. Nhưng khi xe ngựa đến nơi, vừa vén rèm lên, vẫn chưa xuống xe thì cả người nàng ngớ ra.

“Cảnh tướng quân, đây là?” Cảnh Tam Hữu xuống ngựa, vỗ lên đầu ngựa, nhìn ngôi nhà yên tĩnh trước mặt, cười ngại ngùng, “Bẩm quận chúa, đây vốn là nhà của một An phủ sứ Bắc Địch, có thể nói là nơi tốt nhất ở Phụng Tập Bảo, nhưng hầu gia bận rộn việc trong quân nên không đến đây ở, bây giờ quận chúa đến vừa đúng lúc...”

Triệu Như Na thầm thấy kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười hờ hững.

“Nhưng Cảnh tướng quân, ta có việc gấp, muốn gặp hầu gia ngay, có thể sắp xếp cho ta chứ?” Cảnh Tam Hữu hơi khó xử, do dự một lúc rất lâu sau mới đáp, “Không giấu gì quận chúa, hầu gia không ở Phụng Tập Bảo.” Không ở đây? Con tim Triệu Như Na bỗng thấy lo lắng, “Ngài ấy đi đâu rồi?”

Ánh mắt Cảnh Tam Hữu khẽ lóe lên, “Hầu gia và Lan thị lang cùng đi đến phủ Kiến Châu, e rằng mất hai ba ngày sau mới trở về. Trong đại doanh ở Triệu Gia Câu đều là nam nhân, không thích hợp bố trí chỗ ở cho gia quyển nữ, mạt tướng chỉ đành sắp xếp cho người ở đây trước, mong quận chúa thứ lỗi.”

“Phủ Kiến Châu?” Phủ Kiến Châu nằm bên cạnh sông Áp Lục, nằm cách Cao Thương một con sông. Ánh mắt của Triệu Như Na trở nên chăm chú, nhìn đôi mắt lóe sáng của Cảnh Tam Hữu, nàng bỗng nhiên hiểu ra, “Gia và Lan thị lang cùng đi đến nước Cao Thương đón công chúa Cao Thương?” “Không không không.” Cảnh Tam Hữu xua tay, “Lan thị lang đi Cao Thương sắc phong, nhưng hầu gia có công việc nên mới đi đến Kiển Châu.” Triệu Như Na khẽ cười, “Thế thánh chỉ của triều đình, hầu gia cũng tiếp rồi chứ gì?”

Cảnh Tam Hữu hơi cúi đầu xuống, không trả lời, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.

Nhìn ra được sự lúng túng của y, Triệu Như Na thầm thở dài, không làm khó y nữa, chỉ cảm thấy bản thân mình thật buồn cười. Triều đình phái Lan Tử An vượt ngàn dặm xa xôi đến đây, sao Đinh An hầu có thể không tiếp, sao dám không tiếp đạo thành chỉ ban hôn kia chứ? Hơn nữa, cho dù bây giờ y không cưới Cao Thương công chúa, sau này cũng phải lấy người khác đó thôi. Việc này chẳng liên quan gì đến nàng, nàng chỉ cần làm tốt việc của mình là được.

Chắc Cảnh Tam Hữu đã tốn khá nhiều tâm tư, ngôi nhà này tuy không thể so với Đông cung, cũng không thể so với phủ Định An hầu ở kinh sư, nhưng ở cái nơi như Phụng Tập Bảo này tuyệt đối có thể xem là nơi tốt nhất. Phòng ốc rộng rãi, hành lang đình đài, núi giả đá xanh, hoa cỏ tươi tốt, vừa nhìn là biết không phải là nơi người bình thường có thể ở. Trong nhà có vài nha đầu xinh đẹp, nghe lời giới thiệu của Cảnh Tam Hữu, ai nấy đều lén nhìn nàng. Cảnh Tam Hữu dặn dò các nhà đầu chăm sóc cẩn thận, để lại vài binh sĩ bảo vệ an toàn, rồi vội vã rời đi.

“Tiểu thư, bây giờ phải làm sao đây?” Lục Nhi quan sát sắc mặt của Triệu Như Na, nàng ta chu môi, dường như trong hơi tiếc nuối. Triệu Như Na xoay đầu lại nhìn nàng ta, trong lòng không được bình tĩnh lắm.

“Lục Nhi, muội chuẩn bị giấy bút cho ta.”

Nàng nhìn Lệ Nương, “Ngươi đi theo ta vào phòng.” Đợi Lục Nhi chuẩn bị giấy bút xong xuôi, Triệu Như Na ngồi trên bàn yên lặng suy nghĩ một lúc lâu, rồi từ từ xắn tay áo lên, vẽ một bức tranh lên tẩm giấy được trải ra trước mắt, sau đó gấp lại bỏ vào trong bao thư, giao lại cho Lệ Nương.

“Lệ Nương, chuyện này phải trông cậy vào người mới thấy yên tâm được, ngươi nghĩ cách giao cái này cho y” Lệ Nương nhìn nàng, hiển nhiên không yên tâm lắm, “Nếu ta đi rồi thì người tính sao đây? Ta đã hứa với đại đương gia, nhất định phải bảo vệ người an toàn.”

Triệu Như Na ho khan, “Giờ đây ta ở trong phủ, có binh lính trong quân doanh bảo vệ, ngươi cứ đi đi.” Lệ Nương hơi lưỡng lự, nhận lấy bức thư kia, không mở ra xem mà nhét thẳng vào trong ngực. Khi ngẩng đầu lên, nhìn chiếc cằm gầy đi không ít của Triệu Như Na và cả sự tối tăm trong đôi mắt kia, nàng ta không khỏi than thở. “Quận chúa, người cần gì phải như thế.”

“Hử?” Triệu Như Na không hiểu lắm.

Nam nhân khắp thiên hạ này có kẻ nào mà không bạc tình?” Lệ Nương cười khẽ, nàng ta cảm thán, khuyên răn, “Ta vốn cũng là nữ nhi của một gia đình trong sạch, người nhà phạm tội mới bị xếp vào làm kỹ nữ trong Giáo Phường Tư, sau đó bị quan sứ ở Giáo Phương Tư tham ô ngân lượng bán vào Cẩm Tú Lâu. Khi còn ở trong Cẩm Tú Lâu, cũng từng có một người, gã nói muốn cưới ta, đợi đến khi thi đậu công danh, có tiền rồi sẽ chuộc thân cho ta. Ta tin gã, đem số bạc bản thân dành dụm được đưa hết cho gã, kết quả gã đã quảng ta ra khỏi đầu từ lâu...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.