*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Điện hạ, lần này Ba Ngạn đến, vẫn còn một việc muốn báo.” Triệu Tôn nhếch khóe môi, “Thế tử cứ nói.”
Ba Ngạn thở chậm lại, bình tĩnh lên tiếng, cười nói: “Sở dĩ trước đây phụ hãn ta tích lương thảo tại Âm Sơn, ngoại trừ việc sợ vận chuyển vào Mạc Bắc bị người cướp lại, thì thật ra là vì nơi đó còn có một kho quân dụng lớn thuộc về tiền triều, chống ẩm chống lửa, cực kỳ tiện sử dụng.” “Ồ” Triệu Tôn gật đầu, ra hiệu đã biết rồi người đi đi. Ba Ngạn lại cười, “Bên trong nơi đó còn có một bí mật, bí mật liên quan đến Âm Sơn.”
Triệu Tôn nhìn gã, trả lời rất hững hờ, “Nếu đã là bí mật, sao thể tử lại nói cho2bổn vương biết?”
Ba Ngạn thong thả bước lên trước vài bước, đi đến trước bàn của Triệu Tôn, hạ giọng nói, “Trước khi Nam Yến dựng nước, từng có một trận ác chiến tại Âm Sơn, cũng là trận chiến quan trọng giúp Nam Yến đẩy Bắc Địch vào Mạc Bắc. Khi đó tướng lĩnh dẫn binh của bên Nam Yến, chính là Ngụy quốc công Hạ Đình Cán của quý quốc...”
Nghe thấy cái tên Hạ Đình Cán, Hạ Sơ Thất giật mình. Ba Ngạn nói tiếp: “Khi Bắc Địch rút ra khỏi Trung Nguyên, có nhặt được một lượng lớn của cải, bao gồm kim ngân trong quốc khổ Bắc Địch, chuẩn bị vận chuyển vào Cáp Lạt Hòa Lâm ở Mạc Bắc, nhưng lại bị Hạ Đình Cán đánh cướp tại Âm Sơn. Nghe nói8đó là tài bảo có thể giúp một quốc gia đông sơn tái khởi...” Trời ạ! Hạ Sơ Thất nghe mà thấy khiếp đảm. Nàng bất ngờ nhớ lại lời Đông Phương Thanh Huyền từng nói.
“Thất tiểu thư, giá trị trên người nàng không thể ước lượng được.”
Nếu giá trị bằng với của cải, cộng thêm một Hạ Đình Cán, có khi nào lại có mối quan hệ gì bên trong hay không? Nàng tò mò, dựng lỗ tai lên, nhưng Triệu Tôn dường như không có hứng thú gì mấy, thong thả uống một ngụm trà, nhìn Ba Ngạn với một ánh mắt lười nhác.
“Thế tử nghĩ nhiều rồi, truyền thuyết mà thôi.”
“Ha ha.” Ba Ngạn cười khẽ, “Có phải là truyền thuyết hay không ta cũng không rõ lắm, khi đó ta vẫn còn chưa6ra đời, nhưng các bậc tiền bối đều kể lại như thế. Trong mười hai bộ lạc Ngột Lương Hãn có khá nhiều người từng tham gia cuộc chiến tranh giữa Nam Yến và Bắc Địch. Chỉ nghe cho vui thế thôi nhưng cũng có thể tin được. Điện hạ, Ba Ngạn cáo từ.” “Không tiễn.”
“Nể tình năm ngàn con bò dê này giải quyết được nguy cơ của ngươi, chuyện đại ca của ta sẽ giao cho người vậy.” Trước khi đi, Ba Ngạn nói thêm một câu, nói theo kiểu cực kỳ đương nhiên.
Triệu Tôn không đáp, còn trong đầu Hạ Sơ Thất lúc này lại xuất hiện vô số suy nghĩ, chúng loạn cào cào, nên không nghe rõ được Triệu Tôn và Ba Ngạn đã nói gì, mãi đến khi Ba Ngạn đã3đi rất xa, nàng vẫn đứng ngơ ngác ra đó.
“Nghĩ gì vậy?” Hắn trầm giọng hỏi. “Triệu Thập Cửu!” Hạ Sơ Thất đột nhiên nhào tới, ôm chặt eo hắn, “Chàng tốt với ta quá, ngay cả mỹ nhân cũng không cần.”
“Gia không phải vì nàng.” Triệu Tôn nhướng mày, tặng cho nàng một ánh mắt lành lạnh, uể oải thở dài, “Nàng cho rằng mục đích của Ngột Lương Hãn đơn giản thế thôi à? Chỉ vì muốn tặng một nữ tử làm ấm giường cho bổn vương”
Hạ Sơ Thất vểnh khóe môi, như cười như không, “Gia, nghe ý của chàng, hình như rất tiếc nuối nhỉ? Thế rốt cuộc là vì lý do gì lại khiến Tần vương điện hạ tôn quý của chúng ta không nhận mỹ nhân làm ấm giường? Không nhận5minh châu thảo nguyên?”
Triệu Tôn nhếch môi, như cười như không, vỗ mặt nàng, biểu cảm rất bình thản, “Nếu ta nhận nữ tử kia, há chẳng phải có mối quan hệ không bình thường, cấu kết với Ngột Lương Hãn sao? Đó không chỉ là tội danh thông dịch phản quốc, ngay cả chuyện lương thảo bị cướp cũng có khả năng sẽ đổ lên đầu ta. Nói không chừng, Hạ Đình Đức đang cầm mật chỉ của kinh sư, đợi định tội cho ta đấy.”
“Nghiêm trọng thể ư?”
Hạ Sơ Thất biến sắc, sau đó suy nghĩ rồi bật cười. Nụ cười này là cười khổ, nhưng giọng nói lại rất ấm áp, “Xem chàng nói kia, cứ như chàng từ chối mỹ nhân rồi thì họ không tính sổ lên đầu chàng vậy?”
Triệu Tổn và nàng nhìn nhau.
Sau đó, hai người đồng thời cùng cười khẽ. Hắn vỗ vào gáy nàng, “A Thất nói rất đúng, cho dù thế nào, họ đều bắt bổn vương gánh tội thay thôi.”
“Gánh tội thay thì có là gì? Thắng làm vua, thua làm giặc.” “Không, đâu thể gánh tội bừa được. Danh tiếng to hơn trời.”
Hạ Sơ Thất nheo mắt, lúc này mới nhớ ra, không như kiểu mặt dày không biết xấu hổ của nàng, Triệu Thập Cửu là một người cổ đại có giá trị quan khác biệt, hắn xem danh tiếng còn quan trọng hơn tính mạng. Nhìn một tia tối tăm xuất hiện trong mắt hắn, nàng thấy hơi đau lòng, không đành lòng nhắc lại chuyện này nữa, mỉm cười đổi sang chủ đề khác.
“Thể thì xin hỏi Tấn vương điện hạ tài đức song toàn, người còn cần lương thảo ở Âm Sơn nữa không?”
“Tất nhiên là cần.” Triệu Tôn từ từ cúi đầu xuống, nghiêm túc nhìn vào mắt nàng, giọng điệu nhẹ nhàng, nói với nàng rằng: “Lần này, A Thất có thể tỏ ra hãnh diện. Vì không để người phụ nữ của gia chịu khổ, gia phải đi làm thổ phỉ đây.”
Hạ Sơ Thất “phụt” một tiếng, cười lộ má lúm đồng tiền. “Bớt bớt đi, Thập Cửu gia mưu kế đa đoan, làm gì có thể đơn giản chỉ vì một nữ tử được? Có kế hoạch gì, thành thật khai ra, cô nương ta tính toán giúp chàng.” Chắc chuyện “nhận của hồi môn, đuổi cổ tân nương” hôm nay làm Triệu Thập Cửu nếm được thú vui chơi xỏ người khác, tâm trạng hắn cực kỳ vui vẻ, khẽ cười, nâng mặt Hạ Sơ Thất lên ngắm nghía, giơ ngón cái ra yêu thương vuốt ve gò má nàng, qua một lúc sau mới trả lời.
“A Thất, chuyện tiếp theo, gia cần nàng.” Tối hôm đó các binh sĩ trong đại doanh Mạc Bắc được ăn một bữa no nê. Tiệc lửa trại, nướng thịt dê, rượu sữa ngựa, đã lâu lắm rồi không có món ngon như thế này.
Người còn sống, chỉ vì miếng ăn. Ăn uống no say, tinh thần cũng sảng khoái gấp bội. Nhưng kế hoạch đi Âm Sơn phải tính toán lại vì lương thảo đã bị Hạ Đình Đức cướp đi trước.
Nếu Triệu Tôn cướp lại số lương thảo từ trong tay mười hai bộ lạc Mạc Bắc thì đó là chuyện hết sức bình thường, nhưng giờ đây chúng lại nằm trong tay Hạ Đình Đức, nếu muốn đoạt trở về thì không thể làm công khai được. Nhưng Hạ Đình Đức không vội đánh vào Sơn Hải Quan mà lén đi vào Âm Sơn, đoạt lại lương thảo, hành động này quả thật rất khó hiểu.
Đến khi Hạ Sơ Thất ợ một cái, ra khỏi lều đi tiêu thực thì nàng vẫn đang suy nghĩ đến vấn đề này. Ánh lửa phía xa cháy hừng hực, các tướng sĩ vẫn còn cười nói hân hoan. Nàng bước đi thong thả, mải suy nghĩ nên càng đi càng xa, Giáp Nhất bỗng nhiên hiện lên như ma bên cạnh nàng, “Người đi đâu vậy?” Hạ Sơ Thất phục tên người máy này rồi, trợn trắng mắt, “Đi tè.” Câu trả lời này quả thật “lạnh người”, Giáp Nhất bị đông cứng lại chỗ. Liếc nhìn khuôn mặt cứng ngắc của hắn ta, Hạ Sơ Thất than thở, “Ngươi theo ta suốt cả ngày, ngươi không mệt, nhưng cũng làm ta thấy mệt mỏi rồi... Giáp Nhất, ông chủ Giáp, ta cứ thấy lo lắng, có phải nửa đêm lúc ta đá chăn ngáy khò khò, lúc ta tắm rửa thay y phục, hoặc khi ta thân mật với Tấn vương điện hạ, đều bị người nhìn thấy hết rồi không?” Nàng nói như thế, người bình thường chắc phải thấy lúng túng nhỉ? Nhưng Giáp Nhất vẫn lạnh lùng lắc đầu. Hạ Sơ Thất gật đầu, “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Bây giờ người đứng ở kia, không được cử động, phải chịu khó bồi dưỡng một ít khí chất bẩn bựa, đừng có ngầu lòi suốt cả ngày như thế.” Nói xong, nàng chạy đi như bay, muốn đi tiểu. Không thể không nói, nàng phục những ẩn vệ này thật. Nghe vào thì thấy nghề nghiệp của họ rất có ý thơ, cảm thấy rất ngầu. Nhưng trên thực tế, nếu bên cạnh ai mà có một hay vô số người như thế thì quả thật rất khó tiêu, làm người ta thấy tức tối nhưng không có chỗ bùng phát.
“Này! Ngươi đứng lại!” Nàng bước vài bước rồi xoay đầu lại, phát hiện Giáp Nhất vẫn luôn đi theo sau, nàng chống eo.
“Có chuyện gì cần dặn dò?” Hắn ta giống hệt như máy thu âm. “Ta đi tiểu, huynh đệ à!” Nàng nhấn mạnh.
“Yên tâm, ta sẽ không nhìn.”
“Ngươi... đủ rồi đó!”
“Điện hạ nói, một tấc không rời.” Giáp Nhất rất nghiêm túc.
Hạ Sơ Thất hít sâu, nhìn hắn ta một lúc, bỗng nhiên xoay đầu ra sau, “Không được rồi không được rồi, ta phải đi tìm Triệu Thập Cửu, còn như thế nữa ta điên mất!”
Giáp Nhất lẳng lặng đi theo, không phản bác gì. Nàng chưa đến lều của Triệu Tôn thì đã thấy vị gia kia bước tới. “A Thất, nàng đến rất đúng lúc.” Sắc mặt Hạ Sơ Thất không đẹp đẽ gì, “Sao vậy? Lương tâm trỗi dậy à?”
Triệu Tôn nhướng mày, nhìn Giáp Nhất, xua tay sau đó nói nhỏ nhẹ, “Có người tìm nàng.” “Dẹp đi! Cái chốn hoang vu này, ai lại đến tìm ta chứ?”
“Đi xem là biết ngay, ở trong lều, ta vẫn còn việc nên đi trước đây.”
Triệu Tôn là một người hành động nhanh chóng, nói đi là đi, đợi nàng phản ứng trở lại thì tên kia đã biến mất không thấy tăm hơi, còn bên cạnh nàng, không biết từ lúc nào, “người máy” Giáp Nhất đã quay trở lại.
Y nhìn nàng, giọng điệu vô tội, “Điện hạ không ra lệnh ta rời khỏi người.” “Ngươi không thể đi với hắn hả? Hắn tuấn tú hơn ta!”
“Không thể”
Nàng khổ sở nói, “Có phải ta từng gặp ngươi ở đâu không? Sao quen mắt thế?” Lại nghe thấy nàng hỏi câu này, Giáp Nhất ngậm miệng lại, “..” Hạ Sơ Thất nhăn mày, im lặng đi về lều.
Trong lều có một người đang đứng xoay lưng về phía nàng, eo mang kiếm dài, mặc một bộ áo xanh trông cực kỳ mộc mạc, nhưng lại trông rất ngọc thụ lâm phong, mảnh khảnh tuấn lãng. Chỉ có điều, đợi đến khi nàng ta nghe thấy tiếng nói xoay đầu lại, Hạ Sơ Thất mới phát hiện khuôn mặt kia trắng hơn nhiều so với một năm trước, trắng đến mức gần như không còn giọt máu nào.
“A Thất, cuối cùng tỷ cũng tìm được muội rồi.”