*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đương nhiêu Lý Kiều sẽ không nói cho Lý Mạc biết sự thật ở Sơn Hải Quan ngày đó, nếu có thể, nàng ta còn hy vọng có thể vĩnh viễn che giấu đoạn lịch sử ấy luôn
Hoặc là nói, cho tới bây giờ, Lý Kiều cũng không dám tin rằng, một anh hùng đỉnh thiên lập địa như Cáp Tát Nhĩ lại có thể vì một người phụ nữ mà nhảy thành, từ bỏ tính mạng của mình như thế.
Lý Mạc và Lý Kiều cùng nhìn nhau không nói gì.
Im lặng một chút, Lý Kiều nói: “Tỷ, tỷ có thể suy nghĩ cẩn thận, có thể tha thứ cho bọn muội, còn tới giúp muội cứu chàng, muội rất vui
Từ nay về sau, tỷ vẫn là tỷ tỷ tốt của2muội, Cáp Tát Nhĩ..
không, Sa Mạc ca ca cũng sẽ kính trọng tỷ, giống như muội vậy.” Lý Mạc không nói gì
Nhưng hai chữ “kính trọng” này lại làm Hạ Sơ Thất tức giận
Con người phải để tiện cỡ nào mới có thể nói ra một câu như vậy chứ? Lần đầu tiên, nàng cảm thấy bị ai thay cho hành vi của Lý Mạc
Rốt cuộc tình bảo sâu bao nhiêu, trái tim phải vĩ đại thể nào, mới có thể khiến nàng ta vì cứu một người đàn ông mà làm được đến như thế? Nàng quá hiểu rõ tính cách con người Lý Mạc, nàng ta thà chết chứ không thể đánh mất tôn nghiêm của bản thân
Nhưng hôm nay nàng ta không chỉ buông bỏ kiêu ngạo của9mình mà còn để Lý Kiểu sau khi chọc cho mình một dao trí mạng vẫn cứ tiếp tục giẫm đạp minh như thế chứ?
Hạ Sơ Thất nhìn gương mặt tái nhợt của Lý Kiều, lại nhìn gương mặt còn tái nhợt hơn thể của Lý Mạc, nghĩ đến ân oán giữa Lý Kiều và Lý Mạc thì chẳng khác nào như ăn phải một con ruồi, nhai nát rồi mà còn không nhổ ra được, nghẹn đầy một bụng túc
“Kiều phu nhân, ngươi và biểu tỷ của ta quả thực là rất giống nhau, thảo nào có người lại nhận nhầm người.” Lý Kiều còn chưa trả lời, Lý Mạc đã lườm nàng một cái.
Rõ ràng là nàng ta không muốn nhắc đến những chuyện này, không muốn xát thêm6muối lên miệng vết thương
Nhưng Hạ Sơ Thất có bao giờ làm người biết một sự nhịn chín sự lành đâu chứ? Cho phép nàng ta trốn tránh hay sao? Nàng lại quay đầu, tìm kiếm chi viện, “Ông chủ Giáp, người thấy hai người bọn họ có giống nhau không?”
Giáp Nhất nằm không cũng trúng đạn, hơi ngạc nhiên rồi nghiêm túc gật đầu, “Giống
Đúng là rất giống.” “Coi như người tinh mắt đấy.”
Hạ Sơ Thất bày ra vẻ mặt trào phúng, gương mặt xinh đẹp của Lý Kiều trắng bệch, hơi khó coi, nhưng vì muốn nàng tới chữa trị cho Cáp Tát Nhĩ nên cuối cùng vẫn đè nén lửa giận, nở một nụ cười cứng ngắc
“Biểu muội, chuyện này muội không hiểu rồi, lúc ở phủ Hàn0quốc công, ai cũng nói trông ta giống mẹ, dáng vẻ xinh đẹp, quyến rũ hơn nên tên mới có chữ Kiều
Còn tỷ của ta giống với cha ta, thiếu một chút dịu dàng của nữ tử, thể nên mới tên là Mạc, nói tới bây giờ...” Tạm dừng một chút, nàng ta phủi tay lên xiêm y hoa lệ, lại nhìn bộ quần áo vải thô sơ mà Lý Mạc mặc trên người, bật cười vui vẻ, “Hai người bọn ta, giống ở chỗ nào chứ?”
Hạ Sơ Thất thật sự muốn bóp chết ả ta
Dám đâm dao găm vào ngực tỷ tỷ ruột của mình mà còn dám nhắc tới cha mẹ? Còn con mẹ nó xinh đẹp, quyến rũ nữa chứ? Nàng giục ngựa chầm chậm tiến lên tới7gần Lý Kiều, khóe môi nở một nụ cười tự tin cực kỳ dễ ghét, “Kiều phu nhân nói có lý lắm
Ngươi xinh đẹp thật, cũng quyến rũ thật, có thể so được với một cô nương của Cẩm Tú Lâu đấy
Không đúng, hẳn là chỉ có hơn chứ không kém, quyến rũ đến mức không giống phụ nữ bình thường nữa
Có điều, ta rất thắc mắc, người quyến rũ yếu đuối như ngươi, gió Mạc Bắc lớn như thế, sao chưa thổi bay ngươi đi nhỉ?”
Lý Kiều há miệng định cãi lại, nhưng Hạ Sơ Thất không nhìn ả nữa mà quay đầu nhìn về phía Giáp Nhất
“Ông chủ Giáp, ngươi có thắc mắc như thế không?”
Giáp Nhất gật đầu: “Đúng là kỳ quái, nên thổi bay đi.” Hạ Sơ Thất búng tay cười sung sướng, “Đúng thế, thể mới chuẩn.” Lý Kiều thấy hai người bọn họ kẻ tung người hứng để châm chọc mình mà Lý Mạc cũng không chịu nói giúp một câu thì tức giận đến đỏ cả mặt
Nhưng bọn họ có nhiều người hơn, lúc trước ở cửa ải Lư Long, nàng ta cũng từng được nếm sự lợi hại của Hạ Sơ Thất rồi, tự biết là có gây hấn cũng chẳng được lợi lộc gì, hiện giờ còn đang có việc cần người ta, thế nên cũng chỉ lựa lời nói theo: “Tuy điều kiện ở Mạc Bắc hơi tệ, nhưng phủ thái tử ở Cáp Lạp Hòa Lâm lại cực kỳ hoa mỹ
Biểu muội, chờ muội trị hết bệnh cho Sa Mạc ca ca rồi, có cơ hội tới phủ thái tử làm khách, ta nhất định sẽ chiêu đãi muội chu đáo.” Hạ Sơ Thất “ha” một tiếng, nhìn trời cười, “Kiều phu nhân, ngươi có thể làm chủ thái tử gia cơ à? Theo ta thấy ấy mà, người theo thái tử gia đã lâu như thế rồi, nếu hắn thật sự thương người thì người nên sớm sinh ra một mụn con rồi ấy chứ
Hoặc là, dù thế nào cũng ngồi lên được thể thái tử phi rồi chứ nhỉ? Sống thảm như thế này, nhảy nhót cả nửa ngày mà vẫn chỉ là một thị thiếp, người ấy, đừng chiêu đãi ta làm gì, quản thân mình cho tốt đi, đỡ phải thiểu nợ rồi còn phải đi tìm hiểu tỷ của ta cứu giúp.”
Miệng nàng vốn độc địa, đối xử với người mà mình không ưa chưa bao giờ để lại mặt mũi, có thể nhìn ra Lý Mạc không thèm nói nửa lời với Lý Kiều, cũng nhìn ra Lý Kiều không dám đụng chạm tới mình, hoặc có thể nói là kiêng kị cái bí mật “giết tỷ tỷ” kia nên miệng càng ghê gớm hơn, có cái gì khó nghe liền nói ra hết, mãi cho đến khi tới phủ đệ A Ba Ca rồi, Lý Kiều cũng chẳng nói thêm nửa lời, mặt cứ dài ra như cái bơm.
Thành thị ở Á Ba Ca không lớn, nhưng vì Cáp Tát Nhi đang ở đây nên quân lính canh giữ rất nhiều, canh phòng vô cùng nghiêm ngặt
Hạ Sơ Thất xoay người xuống ngựa, nhìn một đám thị vệ cao lớn thì thầm tính toán một chút, từ lúc qua cổng thành đến khi vào được trong phủ, ước chừng có đến vài ngàn người canh gác vòng trong vòng ngoài thì không khỏi líu lưỡi, khể tới gần Lý Mạc, thở dài một tiếng
“Biểu tỷ, làm thái tử phi không tệ đầu, vênh váo ra phết.” Hôm nay cảm xúc của Lý Mạc khá phức tạp, không để ý tới nàng.
Nàng cười nhạo, một mình nói mà vẫn hăng hái, “Chẳng lẽ tỷ cứ để yên cho hưởng lợi à? Muội đã thấy Cáp Tát Nhĩ rồi, bộ dạng anh tuấn, vóc người lại chuẩn, còn có quyền thế, sống trượng nghĩa, nam nhân độc thân kim cương như thế, các cô nương đều không cướp được, thế mà tỷ còn dâng lên cho người khác bằng hai tay, không đau lòng à?”
Lý Mạc không hiểu độc thần kim cương là gì, nhưng dựa theo ngữ cảnh mà nàng đang nói chuyện thì cũng có thể hiểu mang máng, cánh môi mấp máy, thoáng nhìn Lý Kiều đi ở phía trước
“A Thất, đừng nhắc tới hắn nữa, tỷ chỉ không muốn thấy hắn chết, không còn gì khác nữa.”
Biết nàng ta nhớ tới tình tỷ muội ruột thịt với Lý Kiều, hơn nữa chuyện kia cũng tạo ra vách ngăn trong lòng, trong một thời gian ngắn chắc chắn là không thể thay đổi được, Hạ Sơ Thất chỉ “xùy” một tiếng, “Tỷ coi người ta là muội muội ruột thịt, nhưng người ta có coi tỷ là tỷ tỷ đầu
Theo ý muội ấy à, nam nhân thì có thể không cần những tiện nhân thì không thể không dạy bảo được.” Mí mắt Lý Mạc hơi rũ xuống, “Nếu hắn biết được sự thật thì Lý Kiều sẽ..
không sống được.” Hạ Sơ Thất “ồ” một tiếng, gật gù
Xem ra Lý Mạc hiểu rõ người phụ nữ mà Cáp Tát Nhĩ để ở trong lòng là ai
Cũng biết rõ, nếu để Cáp Tát Nhĩ biết được những chuyện mà Lý Kiều đã làm thì đương nhiên y sẽ không chấp nhận được ả nữa
Nàng đã nhìn ra Lý Mạc cho Lý Kiểu giới hạn cuối cùng, cũng không muốn ả chết
Nhưng chuyện mà Lý Mạc không làm được, Hạ Sơ Thất nàng sẽ làm được
Tuy Lý Kiểu cũng là biểu tỷ của Hạ Sở, nhưng cần lượng của ả ở trong lòng nàng còn chẳng bằng một cọng lông
Trong lòng tự biên tự diễn ra mười tám kể độc, ánh mắt nàng đột nhiên trở nên âm hiểm, sau đó lại cười
“Được rồi, theo ý tỷ thôi
Muội không nhúng tay, không thèm quản chuyện của tỷ đâu.” Nàng vừa nói xong, mặt sau đột nhiên vang lên một tiếng hô to
“Công chúa giá lâm!” Cảnh công chúa giá lâm thì Hạ Sơ Thất đã thấy nhiều rồi, nhưng chưa thấy công chúa Mông Cổ giá lâm bao giờ
m thanh kia vừa dứt, nàng liền nhìn thấy Ô Nhân Tiêu Tiêu mặc một cái áo choàng lông cáo trắng tinh nam châu ngọc, tư thế oai hùng cười trên một con ngựa trắng cao lớn, quất roi chạy như bay về phía này
Vừa nhìn thấy nàng ta, sắc mặt Lý Kiểu biến đổi, “Sao nàng ta lại tới A Ba Ca?” Hạ Sơ Thất cũng hơi ngạc nhiên
Người khác không biết thân phận của nàng, nhưng Ô Nhân Tiểu Tiểu thì biết
Nhưng giờ có muốn tránh cũng không tránh được, ngựa của bọn họ còn chưa kịp buộc thì Ô Nhân Tiêu Tiêu đã nhảy tới trước mặt.
“Lý Kiều, cái con tiện nhân này!”
ô Nhân Tiếu Tiếu là người tính tình nóng nảy, chuyện ở Sơn Hải Quan, người ở Cáp Lạp Hòa Lâm còn chưa biết tình hình quá cụ thể, ngay cả hoàng đế Bắc Địch cũng chỉ biết Cáp Tát Nhỉ vì một nữ nhân mà ngã xuống thành lậu ở Sơn Hải Quan
Nữ nhân này là ai? Ô Nhân Tiếu Tiếu gần như không cần suy nghĩ liền đổ ngay lên người Lý Kiều, vừa nhìn thấy người đã muốn xé xác nàng ta ngay.
“Công chúa, tại sao lại độc mồm độc miệng như thế?” Hôm nay Lý Kiều thật xui xẻo, trước đó bị Hạ Sơ Thất kích đều liên tục, giờ lại có thêm một Ô Nhân Tiêu Tiêu tới, nghe thấy thế thì đen mặt, phản bác lại.
Hai người bọn họ nói tiếng Mông Cổ nên Hạ Sơ Thất không hiểu gì, chỉ thấy Ô Nhân Tiểu Tiểu hừ lạnh, sắc mặt cực kỳ kém cỏi, trừng mắt ném dây cương, không nói câu gì liền lập tức tiến lên tát Lý Kiểu một cái
“Độc mồm? Bổn công chúa đánh chết ngươi cũng đáng!” Trong tiếng “chát” giòn tan, Hạ Sơ Thất yên lặng tán thưởng, càng có thêm thiện cảm với ô Nhân Tiêu Tiêu
Nhưng mặt Lý Kiều lại tái mét đi càng khiến cho dầu tay màu đỏ càng khó nhìn hơn mấy phần.
“Ngươi dám đánh ta? Ngươi cũng dám đánh ta?”
“Đánh người thì sao hả? Ta nói cho ngươi biết, Lý Kiều, nêu ca ca của ta mà gặp bất trắc gì thì bổn công chúa sẽ ném ngươi vào quân doanh làm kỹ nữ, để người ta làm người đến chết, sau đó lại ngũ mã phanh thây, mang xác ngươi đi nuôi chim ưng...”ô Nhân Tiêu Tiêu nâng cắm lên, trên mặt tràn ngập vẻ ngang ngược của cô con gái lớn lên trên thảo nguyên và sự căm hận Lý Kiều
Nhưng còn chưa mắng mỏ phát tiết xong, ánh mắt nàng ta đột nhiên chuyển đi, tầm mắt kinh ngạc dùng trên mặt Hạ Sơ Thất.
“Là ngươi?”
Hạ Sơ Thất cung kính thi lễ với nàng ta, “Công chúa điện hạ, đã lâu không gặp.”
Chuyện trải qua hơn một năm trước quá mức thảm thiết, với ô Nhân Tiêu Tiêu mà nói thì cả đời này khó mà quên được
Những ngày bị bắt, những khuất nhục mà tên nam nhân khốn kiếp kia bắt nàng ta phải chịu đựng đã gần như khắc sâu vào trong xương cốt
Bởi thế nên, về Lư Long, về Nguyễn Hữu, về những người có liên quan tới sự kiện đó, tất nhiên nàng ta đều nhớ rõ ràng rành mạch.
Nàng ta càng tức giận hơn, “Ngươi tới đây làm gì?” Hạ Sơ Thất thà nhìn nàng ta, tính tình cực tốt, “Ta là đại phu.”
Nhân Tiêu Tiêu nhìn nàng, lại nhìn Lý Kiều, trào phúng hừ lạnh, “Lấy lý do gì để ta tin các ngươi chứ? Các ngươi là cùng một bọn, muốn hại ca ca ta có đúng không? Người Nam Yến các ngươi chẳng có ai tốt lành cả.” Tròng mắt Hạ Sơ Thất hơi đảo, nhìn Lý Mạc từ đầu đến cuối vẫn mím chặt môi, nhún vai, cười bất đắc dĩ, “Nểu công chúa không chào đón tại hạ, vậy thì ta đi thôi
Dù sao người chết cũng không phải ca ta hay nam nhân của ta...” Dứt lời, nàng liền xoay người định lên ngựa như thật.
Mặt Ô Nhân Tiêu Tiêu đầy hoài nghi, Lý Kiều thì hơi lo lắng, nhưng người đầu tiên giơ tay ra giữ chặt lấy nàng lại là Lý Mạc
“A Thất, đừng tức giận.” Lý Mạc biết, Hạ Sơ Thất có thể tới đây đều xuất phát từ tình cảm với mình, nhưng nàng là người ghét ác như thù, tính tình lại bướng bỉnh, nói đi hoàn toàn có thể đi thật, nghĩ thế, Lý Mạc vội đến mức trong giọng nói cũng tràn ngập sự cầu khẩn.
Hạ Sơ Thất nhìn bàn tay đang túm chặt ống tay áo của mình, cảm khái.