Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 373: Nguy hiểm ở ấm sơn (5)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lần này hắn đi, đã cho họ cơ hội, thêm một chiều nhất tiễn song điêu

Theo kế hoạch ban đầu, Triệu Tôn bố trí người trong quân doanh tung tin đồn bất lợi về mình, dẫn dụ những phần tử chống đối, để họ tưởng rằng thời cơ đã chín muồi

Ví dụ như lúc này đây, sau đó thanh lý sạch sẽ trong một lần

Và kế hoạch này đáng lý sẽ khởi động sau khi Hạ Thất từ A Ba Ca trở về

Nhưng nàng không ngờ được rằng, đám người này lại thiếu kiên nhẫn đến thế, nóng lòng chui đầu vào bẫy của Triệu Tôn,

Nhưng như vậy cũng chứng minh, quả nhiên triều đình muốn gán tội danh “thông địch phản quốc” lên đầu Triệu Tôn

Trước tiên chia rẽ binh mã trong tay hắn, sau đó để hắn rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, đến2lúc đó muốn xử lý thế nào còn chẳng phải tùy theo ý họ sao? May mà Triệu Tôn đã mang ba van binh sĩ tinh nhuệ tâm phúc xếp vào phe trung lập, giờ đây chỉ đợi Châu Văn Trách đếm xong số người, rồi hạ lệnh là lập tức đã có thể thừa cơ bắt được bọn phản Tấn này

Nhưng vẫn chưa đếm xong, bỗng có một chuỗi tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ ngoài doanh trại

Tiếp theo đó, một giọng nói bén nhọn vang lên

“Khâm sai đại nhân đến!” Hạ Sơ Thất kinh ngạc, chỉ thấy một nhóm khoảng hai mươi mấy người cười ngựa chạy vào

Dẫn đầu là một người mặc y phục thái giám Đại Yến, đi theo sau toàn là đại nội thị vệ, khí thế hừng hực

Đợi họ đến gần, cuối cùng nàng mới nhận ra, thì ra là9Hạ Thừa n, thái giám Đông cung

Vỗ ngựa chạy tới từ phía giữa hàng, số người đi theo Hà Thừa An không nhiều, nhưng khí thể không hề nhỏ, nâng một thanh bảo kiếm khảm vàng giác ngọc lên cao, gã cất giọng nói cao vút nhọt hoắt của mình

“Ngự kiểm ở đây, thấy kiếm như thấy bệ hạ giá lâm.” Hạ Sơ Thất và Hà Thừa An không tiếp xúc gì nhiều, cũng chẳng nói được vài câu với nhau, nhưng ai nấy đều nhận ra nhau

Lúc này gặp được Hà công công tại cao nguyên Mạc Bắc, người vốn dĩ nên hưởng phúc ở kinh sư, khiến nàng cảm thấy vô cùng chân kinh

Tiếng “vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” vang dội bên tai.

Nàng trèo xuống ngựa chậm rìn, quỳ xuống hành lễ cùng với các tướng sĩ khác

Hà Thừa An ngồi trên ngựa nhìn6khắp một lượt, gã cau mày, hiển nhiên không rõ người trên giáo trường đang làm gì

Nhưng gã là một người có tính tình ổn trọng, không vừa đến đã vội can thiệp vào quân vụ, nhất là khi ở nhiều năm trong cung, những người từng gặp đều là chủ tử nên cũng hưởng được không ít phong độ cao quý, tay cầm ngự kiểm đi xuyên qua giữa đám người, gã đi lên đài điểm tướng rồi mới hạ kiếm xuống, nhìn lướt qua Hạ Sơ Thất, hô to.

“Đứng lên hết đi!”

Hạ Sơ Thất không biết trong hồ lô của gã bán thuốc gì, đứng lên theo mọi người, nghiêng mặt đối diện với gã, nàng nhếch môi, như cười như không, không né tránh cũng không chủ động tiến lên chào hỏi

Nàng vốn nghĩ rằng Hà Thừa An sẽ cầm “ngự kiếm” thể hiện uy0phong, nhưng không ngờ gã chỉ lẳng lặng nhìn nàng, nhét kiếm vào vỏ rồi cất tiếng nói lớn với các tướng sĩ trên giáo trường: “Các vị đứng yên tại chỗ, lát nữa ta có chuyện cần tuyển bổ.” Nói xong gã khom người, hành lễ với Hạ Sơ Thất.

“Hạ công tử, có thể đổi một nơi khác nói chuyện không?” Tiếng “Hạ công tử” này của gã rất khéo, không trực tiếp vạch trần thân phận nữ nhi của nàng, đồng thời cũng nói thẳng với Hạ Sơ Thất rằng, gã đã biết lai lịch của nàng, không cần biện bạch vô ích nữa

Hạ Sơ Thất khẽ cười, không nói gì, xoay người xuống đài điểm tướng, cùng gã đi về phía lều chủ tướng ở đằng sau

Giáp Nhất thầy thể muốn đi theo, nhưng lại bị Hà Thừa An ngăn cản

“Ta có lời riêng muốn7nói với Hạ công tử.”

Giáp Nhất nhìn gã, sắc mặt bình tĩnh nói, “Tấn vương điện hạ đã dặn, ta phải theo sát một bước không rời.”

Hạ Sơ Thất khoanh tay, chỉ cười nhìn vẻ mặt khó chịu của Hà Thừa An, nàng không nhúng tay vào, chỉ bàng quan đứng nhìn, cong khóe môi, thậm chí còn mang theo vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Gặp phải tôn cứng nhắc như Giáp Nhất, là người bình thường thể nào cũng sẽ thấy phát điên.

Quả nhiên, trước khi chưa làm xong việc, Hà Thừa An không tiện chống đối trực diện với Triệu Tôn, nhìn ra được Giáp Nhất là một kẻ cố chấp, gã phất tay áo hừ mạnh, chẳng thèm để ý đến tên kia nữa.

Trong lều, ánh đèn dầu rất mờ.

Hạ Sơ Thất nhìn hai mươi mấy tên đại nội thị vệ mặc giáp mang đao chặn ngoài cửa lều, nàng cười ngồi xuống ghế, thoáng liếc nhìn Giáp Nhất, sau đó cười hỏi, “Không có chuyện gì không lên điện Tam Bảo, Hà công công có gì cứ nói thẳng.”

Hà Thừa n hiểu rõ tâm tư của Triệu Miên Trạch, nên luôn giữ thái độ mỉm cười lấy lòng với nàng, “Người ngay không nói chuyện mập mờ, Thất tiểu thư, lần này nổ tài đến Mạc Bắc là nhận sự ủy thác của hoàng thái tốn điện hạ, mang một thứ đến cho người.”

Hạ Sơ Thất ngờ vực, “Hử?” Gã cười khẽ, lấy một thứ từ trong tay áo, cung kính đưa đến trước mặt nàng

Nàng nhìn kĩ, thì ra là chiếc túi hương thêu họa từng bị Đông Phương Thành Huyền lấy mất sau đó lại được Triệu Miền Trạch lấy ra cho xem khi ở bên ngoài cung Khôn Ninh

Có thế nó có một ý nghĩa đặc biệt với Hạ Sở, nhưng đối với Hạ Sơ Thất nàng mà nói nó chẳng hề có chút tác dụng nào.

Nàng tiện tay nhét vào trong ngực, nhướng mày nhìn Hà Thừa An, “Được, vật về chủ cũ, cũng là chuyện đương nhiên, thế nên ta cũng không đa tạ Hà công cộng nữa nhé

Ta vẫn còn có việc, xin được phép đi trước, nếu Hà công công xử lý xong chính vụ thì sớm về lại quân doanh nghỉ ngơi đi.”

Trước khi đến Hà Thừa An đã tính toán sần phải khuyên bảo nàng ta thế nào, ai ngờ còn chưa vào chủ đề thì nàng ta lại thể hiện mình là một người không thích thương lượng, chưa cho gã cơ hội để nói thì đã muốn bỏ đi.

“Thất tiểu thư xin dừng bước.” Tất nhiên Hạ Sơ Thất phải dừng bước rồi

Cửa đã bị đại nội thị vệ chặn kín, muốn đi cũng chẳng được

Nàng quay trở lại ngồi xuống, cưới hỏi, “Hà công công vẫn còn có chuyện gì sao?” Hà Thừa An cười còn tươi hơn nàng, “Tất nhiên hoàng thái tốn điện hạ sẽ không chỉ kêu nô tài đến trả một chiếc túi hương đơn giản thế đâu

Điện hạ còn dặn dò, khi trở về nhất định phải đưa người cùng về kinh.” Hạ Sơ Thất liếc gã, cười mỉa mai, “Nếu ta không đồng ý thì sao?” Hà Thừa An cười ha ha”, “Thế thì không đến phiên người định đoạt rồi

E rằng Thất tiểu thư không biết chứ, nếu người không về, thì cái đầu của nô tài sẽ không giữ được mất.” Hạ Sơ Thất “phụt” một tiếng, bật cười, “Đầu của Hà công công liên quan gì đến ta? Ta cũng chẳng sống dựa vào người

Nhưng nói chứ, nhìn trận thế này của ngươi, chắc ngài không định dùng mời, mà định dùng bắt đúng không?” Hà Thừa An sửng sốt, vội vàng cúi đầu nói, “Không dám.” Nói đến đây, gã lại cầm một thứ được bọc bằng lụa vàng từ trên tay một thái giám đứng bên cạnh, nhìn vào trông giống như một cuốn sách lựa, mở cuốn lụa vàng ra, không ngờ bên trong lại là một đạo thánh chỉ bằng lụa vàng óng ánh.

Gã không mở thành chỉ mà chỉ cười khuyên nhủ: “Thất tiểu thư, hoàng thái tốn có nói, quyết định của người sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Tấn vương

Nếu người ngoan ngoãn theo nô tài về kinh, yên phận làm Thất tiểu thư phủ Ngụy quốc công của người, thì không cần phải dọc đạo thành chỉ này nữa

Tấn vương vẫn là Tấn vương công cao cái thế, đợi phá được Bắc Địch hồi kinh, điện hạ còn sẽ phong thưởng thêm cho ngài ấy, nếu không thì...”

“Thế nào?”

Thấy nàng cười tủm tỉm hỏi lại, Hà Thừa An bỗng khựng lại, cảm thấy cô nương này quả thật không hề yếu đuối như vẻ ngoài, từng cử chỉ từng động tác đều chẳng phải là người hiền lành gì

Những lời đã đến bên miệng, gã khổng muốn nói cũng phải nói.

“Nếu không, nô tài sẽ tuyên đọc đạo thành chỉ này, Tấn vương điện hạ cấu kết Bắc Địch, thả Cáp Tát Nhĩ ra khỏi thảo nguyên Hạn Hải, để y tấn công vào Sơn Hải Quan, chiếm sơn hà Đại Yến ta..

chuyện này đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.”

Hạ Sơ Thất không nói gì, chỉ nhìn gã

Hà Thừa An thấy thế, tưởng rằng nàng khiếp sợ rồi, thế là mềm giọng lại, giọng nói ấm chẳng ra âm dương chẳng ra dương, “Thất tiểu thư, nổ tài cũng biết quan hệ của người và Tấn vương điện hạ

Theo lý mà nói, hoàng thái tôn không nhớ hiềm khích lúc trước, không những không trách tội mà lại còn có tình có nghĩa thế kia, đó là phúc phận của người

Giờ đây chuyện trên triều, e rằng Thất tiểu thư vẫn còn chưa biết, sức khỏe bệ hạ không còn như trước

đây, chuyện lớn chuyện nhỏ đều do một mình hoàng thái tốn quyết định

Hiện tại tội chứng Tấn vương thông địch bản quốc rành rành ra đó, chỉ cần hoàng thái tôn trình lên cho bệ hạ, cho dù ngài ấy có là hoàng tử, bệ hạ cũng sẽ không bỏ qua.”

Hạ Sơ Thất vẫn mỉm cười, “Hà công công nói xong rồi?” Nói nửa ngày trời, nhìn nàng vẫn tự tại, chẳng hề để tâm một chút nào, Hà Thừa An thấy hơi kinh ngạc, gật đầu

“Ha”, Hạ Sơ Thất xoay đầu nghiêm túc hỏi Giáp Nhất, ông chủ Giáp, ngươi nghe hiểu gì không?” Giáp Nhất lắc đầu, “Không hiểu.” Hạ Sơ Thất xoay đầu lại, chỉ vào thánh chỉ, hỏi Hà Thừa Ân: “Hà công công, khiến người nói lại một lần nữa đây là gì?” Hà Thưa An sửng sốt, sau đó nói: “Thánh chỉ của bệ hạ.”

Không ngờ Hạ Sơ Thất không để ý tới gã mà hỏi Giáp Nhất, “Ngươi tin không?” Giáp Nhất lắc đầu, “Không tin.”

Nghe cuộc đối thoại của hai người họ, Hà Thừa n hừ lạnh, bỗng dưng trở mặt, “Ngay cả thánh chỉ mà Thất tiểu thư cũng dám nghi ngờ? Nô tài khuyên người, hãy nghĩ thoáng một chút, dùng rượu mời không muốn mà uống rượu phạt, làm mọi người đều thấy khó xử.”

“Đập đi, chỉ có người khó xử, cả nhà người đều khó xử

À, không đúng, ngươi không có cả nhà, một tên thái giám như người e rằng sẽ không có người kế thừa, lấy đâu ra cả nhà?” Xỉa xói vài câu, thấy mặt mày Hà Thùa An tái nhợt xấu xí, lại chẳng thể vì thế mà ra tay đánh nàng, Hạ Sơ Thất mới cười khẽ, biến trở về lại là người tốt, “Hà công công, thất lễ rồi

Có điều cũng chẳng thể trách ta, ngươi nghĩ xem, ngay cả thị vệ thông minh nhất chỗ ta cũng chẳng hiểu ý của ngươi thì sao ta hiểu được đây? Ta nghe tới nghe lui, chỉ hiểu được một chuyện đó là công công dám vu oan Tấn vương điện hạ phản quốc, vụ tội hoàng thái tôn soái vị, dám nói đương kim thánh thượng là một kẻ ăn hại, không biết nhìn người

Ta thấy không chỉ thành chỉ là giả, mà ngay cả thanh ngự kiếm trong tay người cũng giả nốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.