*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cùng lúc đó, một đám đại đội thị vệ ở ngoài màn cửa cũng bay người vào, nhưng do Hà công công đang bị khống chế nên chúng không dám tiến lên, chỉ có thể vây quanh họ quát lên.
“Các ngươi muốn tạo phản? Còn không thả người ra?” “Ta nhổ vào!”.
Hạ Sơ Thất nhổ một ngụm nước bọt, nhếch môi nhìn Hà Thừa An lúc này đang tái mặt, “Cỡ nào cũng vẫn là một chữ phản, đã chuẩn bị luôn sẵn thánh chỉ thông dịch rồi, nếu chúng ta không nghe theo ý của hoàng thái tôn, há chẳng phải cũng là khi quân đó sao?” Hừ một tiếng, nàng xoay đầu về, ra hiệu với Giáp Nhất.
“Có phải không ông chủ Giáp?”
“Phải.” Giáp Nhất gật đầu,2sau đó quát lên, “Người đâu, bắt hết chúng lại.”
Nói thì chậm, làm thì nhanh, không ai ngờ được rằng, đám đại nội thị vệ chưa kịp ra tay, thì người thuộc chữ Giáp của “Thập Thiên Can” vốn đang mai phục bên ngoài bỗng nhiên lao nhanh vào lều
Họ đều là ẩn vệ của Triệu Tốn, ai nấy đều thần võ, tốc độ như ma quỷ, không tốn bao nhiêu sức đã tóm được đồng thời bịt hết miệng bọn đại nội thị vệ đang há mồm trợn mắt lại
“Ta ghét nhất kẻ nào khống chế vận mệnh của ta.” Hạ Sơ Thất đứng dậy, đi về phía Hà Thừa An đang bị Giáp Nhất cưỡng chế, nở một nụ cười tươi rói, nhìn cơ thể gã khẽ9run rẩy, nàng nhấc tay trái lên
“Hà công công, đừng sợ, càng đừng nói gì.” Nàng xoay nắn “tỏa ái” trên cổ tay của mình, sau đó rút một cây kim thép tinh khiết từ bên trong ra, lắc qua lắc lại trước mặt Hà Thừa n, sau đó xoay đuôi kim, đâm thẳng vào cổ gã, cười khẽ, “Hà công công, đợi một chút, ta sẽ ra ngoài tuyến đọc đạo thành chỉ này, người chỉ cần đứng bên cạnh làm chứng cho ta là được, dễ lắm.”
“A! Đau!”
Khi con người thầy căng thẳng, cảm giác đau sẽ gia tăng
Cảm nhận được kim đâm vào da thịt, Hà Thừa An không nhịn được kêu toáng lên, bị nàng lườm nguýt, lại hạ giọng xuống, “Ngươi, ngươi muốn làm6gì? Thất tiểu thư, ngươi có biết bắt giữ khâm sai, giả truyền thánh chỉ là đại tội chu di cửu tộc không?” “Cửu tộc?”
Hạ Sơ Thất nhìn gã đẩy kỳ quái, sau đó cong khóe môi, miệng cười tươi như hoa, nhưng nét mặt lại đau xót phức tạp, “Hà công cộng, ta làm gì có cửu tộc, chém thì chém vậy
À đúng rồi, ta nhớ ta còn có một vị hôn phu, tên là Triệu Miên Trạch, chi bằng ngươi kêu người chém hắn luôn đi!”
“A..
Đau, đau lắm! Đừng! Đừng châm nữa...”
Kim không đâm sâu vào cổ, không hề có chút vết máu nào, nhưng khi nàng xoay đầu kim, có lẽ là do quá sợ hãi nên Hà Thừa A chỉ cảm thấy đó là một0loại cực hình tàn khốc nhất, lục phủ ngũ tạng dường như đểu bị nàng khuấy nát bấy, vùng quai hàm tái nhợt bắt đầu run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo.
“Tha..
tha cho...”
Không đợi gã nói xong thì có thị vệ chữ Giáp tiến vào lều, nói rất nhỏ.
“Thẩm tướng quân đến tìm khâm sai đại nhân.”
Thẩm Kinh Bình đến à? Hạ Sơ Thất cười nói: “Nói cho gã biết, khâm sai đại nhân đau bụng, đang đi ngoài
Đợi lát nữa sẽ ra ngoài tuyến đọc thánh chỉ, kêu người trên giáo trường cứ đợi trước đã, phải thông cảm cho sự vất vả của khâm sai khi vượt ngàn dặm xa xôi để đến được đây.”
“Cứu...” chữ “mạng” cuối cùng bị nhấn chìm trong nỗi sợ hãi, gã trừng7mắt nhìn Hạ Sơ Thất, còn chưa nói xong đã bị Giáp Nhất bóp cằm, đầu lưỡi không cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Sơ Thất lấy một viên thuốc từ trong ngực, nhét vào miệng gã, từ từ trôi xuống cổ họng, cuối cùng cơ thể mềm nhũn ngã vào người Giáp Nhất.
“Ngươi..
ngươi cho ta uống thuốc gì vậy?” Hạ Sơ Thất rút kim về, lau vào người gã với thái độ ghét bỏ, rồi nhét lại vào trong băng cổ tay
“Hà công công, các người ngây thơ quá!” Với những người cổ lỗ sĩ như họ mà nói, những thứ như thánh chỉ ngự kiểm đều là thần vật, ai cũng phải mang lòng kính sợ, cẩm ngự kiếm là có thể hiệu lệnh thiên binh vạn mã, cẩm thánh chỉ là có thể định đoạt sống chết của một người, muốn làm gì cũng được
Nhưng với Hạ Sơ Thất, chúng chỉ là rắm
Nếu trước đây có thể nàng còn giả vờ ứng phó cho qua, nhưng giờ đây nàng thấy lười khi phải làm những việc đó.
Cho dù thế nào cũng không thể cho Hà Thừa An tuyến đọc đạo thánh chỉ đó
Trên giáo trường ngoài kia, có khoảng mười vạn người, tư duy của họ và nàng không giống nhau, thứ mà nàng thấy chẳng có giá trị gì, nhưng bọn họ và Hà Thừa n lại xem như thần thánh
Vả lại phe trung lập chiếm số đông, nếu đạo thành chỉ này được tuyên đọc, tình hình sẽ rơi vào cảnh không thể xoay chuyển được.
“Um um um...”
Nhìn nàng mở thánh chỉ, chẳng hề chút lòng kính sợ nào, Hà Thừa n sốt ruột trợn mắt.
“Ổ, sốt ruột à? Ngại quá, quên nói cho ngươi biết.” Hạ Sơ Thất liếc gã, cười tủm tỉm, nói: “Thứ thuốc ta tiêm vào cơ thể người lúc nãy có tên là "mười lăm ngày tử vong, nếu trong mười lăm ngày không có thuốc giải độc môn của ta, ngươi sẽ chết vì thủng ruột thối bụng, về tình trạng chết, ngay cả chim ưng cũng chẳng thèm ăn
Còn về viên thuốc ngươi bị ép uống khi nãy, đơn giản thôi, chỉ là thuốc xổ bình thường
Ta sợ Hà công công quá rảnh rỗi, nên cho ngươi đi ngoài giết thời gian, đồng thời cũng sẽ không làm Thẩm tướng quân nghi ngờ, muốn trách thì trách gã đi
Yên tâm, chỉ đi ngoài ba ngày thôi, không chết được đâu.”
Hà Thừa Ân nhìn nụ cười của nàng, gã hoảng sợ đến mức mặt mày trắng bệch, cả người run lên lẩy bẩy
Ngày thường gã chỉ biết Triệu Tôn là một người độc ác tàn nhẫn, nhưng nếu so ra thì nữ nhân này chẳng hề thua kém hắn một chút nào, hoặc có thể nói là tàn nhẫn hơn, không chịu nói lý lẽ hơn.
Nếu Triệu Tôn ở đây, hắn sẽ không dám kháng chỉ.
Cho dù hắn dám không tiếp thánh chỉ của điện Văn Hoa thì cũng sẽ không dám không kiêng dè ngự kiểm, đó là hiểu đạo.
Nhưng nữ nhân này lại chẳng sợ gì, bất chấp mọi thứ, nàng ta không phải là người
Hà Thừa n thở hổn hển, lảo đảo bò dậy, mặt mày vô cùng xấu xí
Nhưng dù sao gã cũng chẳng phải là người không hiểu chuyện, từng chứng kiến nhiều cảnh tượng lớn, giờ đây sau khi trải qua nhiều chuyện không thể tin được, gã đã bình tĩnh hơn trước khá nhiều.
“Thất tiểu thư, đằng nào cũng phải chết, ta sẽ không giúp ngươi đâu
Còn nữa, ngươi tưởng rằng người như thế là có thể giúp được Tấn vương, là có thể xoay chuyển được cục diện ư? Chuyện đến nước này, ta cũng nói thật với người vậy, nếu đến ngày mai vẫn không mang ngươi về được, thì m Sơn sẽ là nơi chốn thầy của Tấn vương
Nếu người chịu đi theo ta, cho dù tương lai không thể thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, thì ít ra cũng sẽ trở thành hoàng quý phi tôn quý”
Hạ Sơ Thất thầy gã nói như thật, thẩm thấy kinh hãi, nhưng vẻ mặt vẫn không đổi, “Hà công công nghĩ nhiều rồi
Nếu ngươi có cơ hội về kinh, có thể nhắn giùm với hoàng thái tôn
Ta thà chết cùng với Triệu Tôn, cũng chẳng thèm hưởng vinh hoa phú quý với hắn.” Nói xong, nàng lại cười, chớp mắt với Hà Thừa An, “Còn nữa, ngươi nghĩ xem, nếu ta theo người về thật, sau này ta làm hoàng phi rồi thì có thể tha cho người được à? Chủ tử nhà ngươi sẽ vì ngươi mà đắc tội với ta? Hờ, dùng ngây thơ
Người trung, thì chết
Bất trung, mới có thể sống
Yên tâm, ta là một người tốt, không những cho thuốc giải, mà còn cho ngươi cơ hội hồi kinh chuyển lời, để người tiếp tục làm đại thái giám của ngươi.”
Mặt mày Hà Thừa An tái nhợt, sững người.
Đợi đến khi ra khỏi lều, Hà Thừa n đã ngoan ngoãn hơn
Gã đi trước Hạ Sơ Thất và Giáp Nhất, sắc mặt trắng bệch, bước đi nhẹ tênh, cả khuôn mặt già nua trắng mập như cái bánh màn thầu lên men quá liều.
“Khụ khụ!”
Một lần nữa đứng trên đài điểm tướng, Hạ Sơ Thất cung kính nâng thánh chỉ, hướng về kinh sư lạy một lạy, sau đó mới đứng thẳng người, nhìn lướt qua những người trên giáo trường từ đầu đến cuối vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng mỉm cười, “Các vị tướng sĩ Đại Yến, may mà Hà công công đến kịp thời, nếu không thật sự không biết đến bao giờ mới tháo gỡ được sự hiểu lầm này.” Thẩm Kinh Bình đã mất kiên nhẫn từ lâu, gã nghe thấy thế bèn quát lên.
“Ngươi rốt cuộc có âm mưu gì? Hà công cộng, sao ngươi không nói gì?”
“Gấp gì chứ? Nghe xong ý chỉ ngươi sẽ hiểu thôi.” Hạ Sơ Thất cười nhìn gã, tiếp tục nói, “Hà công công bôn ba suốt một đường, thượng thổ hạ tả, cổ họng bị tổn thương, vì để tránh bất kính thánh thượng, ngài ấy không tiện tuyên chỉ nên do ta đứng ra thay thế.” Phía dưới bắt đầu bàn tán xôn xao
Hạ Sơ Thất mỉm cười xoay đầu lại, “Hà công công, ta nói có đúng không?”
Hà Thừa An gật đầu, sắc mặt khó chịu, nhưng vẫn không nói tiếng nào.
Biết rõ lòng tự trọng trung nghĩa trong thâm tâm của thái giám này, Hạ Sơ Thất cũng không ép gã thêm, nghiêm túc nói: “Tướng sĩ Bắc Phạt nghe chỉ...” “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Y hệt như nàng nghĩ, cho dù họ có nghi ngờ, nhưng cái thứ trên tay nàng đây quả thật là thánh chỉ, thứ Hà Thừa An cầm trên tay cũng là ngự kiếm, họ không thể không quỳ xuống hành lễ một cách trang trọng
Nhưng đối diện với thánh chỉ, nàng lại không thể đọc tiếp được
Thông minh một đời cũng có sẽ có lúc hổ đổ, giờ đây nàng mới nhớ ra, nàng không hề biết gì về văn chương kiểu thánh chỉ.
Giờ thì lớn chuyện rồi đây.
Nàng liếc nhìn cầu cứu Giáp Nhất.
Chắc là Giáp Nhất cũng hiểu ý của nàng, hắn ta tiến lại gần, nói với giọng cực nhỏ, “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết.” Câu này nàng biết
Nàng đọc vô cùng dõng dạc khí thế: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết.” Giáp Nhất nói: “Tấn vương dẫn quân Bắc Chinh, lo lắng cho xã tắc, dốc hết sức chiến đấu suốt hơn một năm trời, thu phục toàn bộ vùng Vĩnh Ninh, Đại Ninh, Khai Bình, Liêu Đông, Thiết Lâm Quách Lặc, đuổi bọn Bắc Định ra khỏi cao nguyên Mạc Bắc.”
Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta, lặp lại.
Giáp Nhất lại nói: “Nhiều lần lập kỳ công, trầm cảm thấy vô cùng an ủi
Giờ đây cử sử đến xoa dịu lòng quân, đính chính tin đồn
Quân Bắc Phạt công lao to lớn...”
Hạ Sơ Thất lặp lại một lần nữa.
Giáp Nhất hễ nói câu nào, nàng sẽ lặp lại câu đó, may mà trên giáo trường không ai dám ngẩng đầu lên, hắn ta lại đọc rất nhỏ nên không ai phát hiện ra điều bất thường bên trong
Nàng nhìn thánh chỉ, bịa dõng dạc, thốt ra vài chữ “công”, trực tiếp đập tan tin đồn liên quan đến việc “Triệu Tôn thông địch phản quốc”
Đọc xong, ngoại trừ phe phản Tấn im như thóc, những người khác đều gật đầu tán thưởng
Tuy phe phản Tẩn phát giác ra có điều bất thường bên trong, nhưng trước mặt thánh chỉ, không phải ai cũng dám uy hiếp khâm sai, cướp lấy thánh chỉ tìm cho ra lẽ như Hạ Sơ Thất.