*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đúng thế, Đại đô đốc nói phải lắm, gia tẩu thật là đại tài.” Mắt phượng của Đông Phương Thanh Huyền yêu dã như lửa, tươi cười bắt mắt, “Nếu không, sao có thể khiến cho Ngụy quốc công ngài cũng có lòng mong ước, do đó..” Câu nói tiếp theo hắn ta không nói hết, chỉ cười nhạt quyến rũ, nhưng lại khiến cho mặt Hạ Đình Đức tái mét, “Rốt cuộc Đại đô đốc muốn nói gì?” Đông Phương Thanh Huyền nhoẻn miệng cười, “Ngươi đoán xem?” Sắc mặt Hạ Đình Đức trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, “Đại đô đốc đừng tưởng lão phu không nhìn ra, người đang để ý tới tiêu chất nữ thất lạc tìm lại được kia của lão phu, đây là muốn ra mặt thay2con bé sao?” Lần này, Đông Phương Thanh Huyền chỉ cười không đáp
Hai má Hạ Đình Đức căng ra, cố ý ướm hỏi: “Đại đô đốc muốn lão phu làm ông mai, cướp con bé khỏi tay Triệu Tôn giúp người ư?” “Ngụy quốc công coi thường bổn tọa rồi.” Không sợ người ta có ý đồ, chỉ sợ tung mồi ra mà người ta không tiếp chiêu thôi
Hạ Đình Đức đen mặt: “Vậy rốt cuộc Đại đô đốc muốn như thế nào?” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười nhìn gã, “Bổn tọa muốn từ ngày hôm nay, Ngụy quốc công người trở thành kẻ điếc, kẻ mù, tất cả những chuyện xảy ra ở Âm Sơn, người đều coi như không nhìn thấy, cũng không nghe thấy
Như thế, có lẽ bổn tọa9sẽ bán cho ngươi một ân tình, coi như không biết những chuyện sai trái kia của ngươi.”
Lúc Hạ Đình Đức quay về doanh trướng thì đêm đã khuya lắm.
Hạ Diễn chờ ở doanh trướng thấy mặt mày gã buồn bực thì nhỏ giọng gọi một tiếng
“Cha, người đã về rồi.”
Hạ Đình Đức hừ lạnh một tiếng, đen mặt không đáp lời
Hạ Diễn không hiểu ra sao, ân cần nhận lấy áo choàng từ gã, có ý lấy lòng, sau đó lại bưng trà rót nước
Nhìn dáng vẻ đó của Hạ Diễn, Hạ Đình Đức lại thấy tức, xua tay.
“Đi, gọi Trương Lập tới đây cho ta.” Không bao lâu sau, phó tướng Trương Lập vén rèm đi vào
Thấy Hạ Đình Đức ngồi trên ghế, ánh mắt gã ta lập lòe, khoanh tay6đứng ở bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Quốc công gia tìm mạt tướng tới là có chuyện gì cần phân phó?” Hạ Đình Đức thở dài một tiếng, ánh mắt chua xót
“Trương Lập, lúc này lão phu đã bị ép tới mức không còn đường để đi, có chuyện cần ngươi làm đấy.” “Quốc cổng gia..
cứ phân phó là được.” “Triệu Tôn khinh người quá đáng, Đông Phương Thanh Huyền còn quá đáng hơn, hai kẻ chúng đều là cá mè một lứa
Nhưng giờ tính mạng cả nhà lão phu đều gắn chặt với hoàng thái tôn
Hoàng thái tôn kế vị thì ta mới sống yên ổn được
Thế nên Âm Sơn này, không chấp nhận được bọn họ.”
Trương Lập hơi giật mình, “Ý của quốc công gia là?”
Hạ Đình Đức lạnh lùng hừ0một tiếng, “Triệu Tôn cầm thư do bệ hạ tự tay viết thì sao chứ? Ở bên ngoài, chẳng phải quân lệnh là cao nhất sao? Trời cao hoàng để xa, so nhau cái gì? Chẳng phải là so binh lực à? Hiện giờ Triệu Tồn kia chỉ có năm vạn người, lão phu có tới hai mươi vạn quân, còn sợ không đủ chắc?” Dứt lời, gã nhìn Trương Lập, ánh mắt lạnh lùng mang theo một tầng khí lạnh, “Trương Lập, ngươi là người của lão phu, đạo lý một người vinh quang cả bọn được nhờ, một người bị hủy cả đám bị diệt chắc ngươi cũng biết chứ?”
Trương Lập vội chắp tay, mí mắt rũ xuống, “Mạt tướng hiểu được.”
“Một núi không thể có hai hổ, sớm muộn gì7cũng phải đánh trận này với Triệu Tôn
Nhưng tuyệt đối không phải lúc này
Nếu bệ hạ đã bảo vệ hắn thì lão phu không thể giáp mặt cứng đối cứng với hắn được.” Hạ Đình Đức dông dài như một bà già, ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Ngươi đừng nghĩ bệ hạ giờ đã buông bỏ chính vụ, nhưng đôi mắt còn tinh lắm, ai mà dám dễ dàng giở trò dưới mắt ông ta chứ?”
Trương Lập không hiểu ra sao: “Vậy rốt cuộc chúng ta phải làm gì?” Hạ Đình Đức cười gian xảo, giơ tay lên với gã
“Lão phu có một diệu kế...”
Triệu Tồn không đồng ý với yêu cầu tìm kho báu hoang đường của Hạ Sơ Thất, những ngày hôm sau, quận Bắc phạt vẫn không có cách nào vận chuyển lương thảo về Mạc Bắc
Tình hình thời tiết quá khắc nghiệt, tuyết còn lớn hơn trước đó
Ngàn dặm chìm trong băng giá, gió lạnh đến thấu xương cốt khiến người ta chỉ muốn rúc ở trên giường
Ai cũng nói đây là trận tuyết lớn xưa nay chưa từng có, ngay cả bầu trời cũng như có lông ngỗng bay, mù mịt phủ từ trên xuống dưới, tuyết trên mặt đất ngập đến nửa người, con ngựa tốt nhất vận động thôi cũng đã phải cố hết sức rồi chứ đừng nói là vận chuyển lương thảo.
Vì an toàn, Triệu Tôn quyết định tạm hoãn hai ngày, đợi gió tuyết nhỏ hơn một chút rồi sẽ xuất phát
Lúc này, doanh địa Ấm Sơn vô cùng vui vẻ.
Một đám người có mâu thuẫn với nhau tụ tập lại, vui vẻ náo nhiệt như ăn Tết
Sáng sớm, Hạ Đình Đức đã phải người tới nói, tối nay sẽ dùng dễ bỏ và rượu ngon lưu trữ để mở tiệc chiêu đãi Triệu Tôn và Đông Phương Thanh Huyền trong doanh, còn có cả các tướng tá cao cấp nữa
Gã tỏ vẻ không so đo những hiềm khích trước đây làm cho Hạ Sơ Thất không khỏi lắc đầu, lại một lần nữa khẳng định vị nhị thúc tiện nghi này của mình là một kẻ đội trên đạp dưới, bắt nạt kẻ yếu.
Ban ngày không có việc gì, Hạ Sơ Thất chuẩn bị đi ra ngoài nghiên cứu địa hình
Giáp Nhất lại giống như người máy, đi theo bên cạnh nàng, nhưng so với lúc ở Mạc Bắc thì hắn ta trầm mặc hơn nhiều, cho dù Hạ Sơ Thất đùa với hắn ta thể nào thì hắn ta cũng sẽ không có phản ứng gì, có lẽ vẫn còn đang tức giận về chuyện ngày đó.
“Ông chủ Giáp à, cười một cái nào, tỷ có bạc thưởng cho ngươi.”
Hạ Sơ Thất chắp tay, nghênh ngang đi tới, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn hắn ta
Giáp Nhất yên lặng đi theo sau lưng nàng, giống như người không hề có cảm giác tồn tại khiến cho Hạ Sơ Thất càng cảm thấy tội lỗi hơn
Nàng cong nửa thân mình, cúi thấp trước mặt hắn ta, sau đó lại nghiêng đầu ngước mắt lên nhìn hắn ta, “Chuyện ngày đó là do ta không đúng, ngươi hãy tha thứ cho ta một lần, được không?” Giáp Nhất nhăn mày, cuối cùng cũng mở miệng nói
“Ngươi là chủ, ta là tớ, chủ tớ có khác biệt, ở đầu ra tha thứ gì chứ.” “Thôi đi..
Vẫn còn tức giận chứ gì?”
Trước giờ Hạ Sơ Thất hoàn toàn bất lực trước Giáp Nhất, trêu hắn ta một hồi mà thấy sắc mặt hắn ta vẫn sưng lên, nàng nói chuyện một mình cũng thấy chán, thể là ngậm miệng lại luôn
Hai người một trước một sau rời khỏi doanh trại, đi về phía sườn núi phía Nam Âm Sơn
Khác với địa hình bằng phẳng ở sườn núi phía Bắc, sườn núi phía Nam dốc và có địa thế hiểm trở, khắp mọi nơi đều là vách núi và đá lởm chởm
Trên sườn núi phía nam, Hạ Đình Đức bố trí không ít thị vệ Hạ Sơ Thất lấy lệnh bài của Đông Phương Thanh Huyền ra, cực kỳ thoải mái mà tiến vào sơn động lớn chứa lương thực tích trữ của quân đội
Hang bên trong vô cùng trơn nhẵn, trên đường đi vào, hai bên giống như “nhà kho” bình thường của các hộ nông gia, sắp thẳng hàng chỉnh tề, lớn nhỏ khác biệt.
“Nơi này có tổng cộng bao nhiều cái hang như thế này?”
Hạ Sơ Thất chắp tay sau lưng, quan sát bốn xung quanh cái hang, quay ra hỏi lính trông coi.
Lính trông coi kia sửng sốt, lắc đầu, “Ta không biết.” “Vậy ngươi biết cái gì?”
“Không biết gì hết.” Biết gã là người của Hạ Đình Đức, không dám nói thêm cái gì nên Hạ Sơ Thất cũng không làm khó gã, chỉ vào góc vách đá, “Vậy người đứng ở kia đi, đừng có chắn tầm mắt của gia.” “Được.” Binh lính kia cũng rất thật thà, xách theo thương lùi về sau.
Hạ Sơ Thất tiếp tục đi vòng tới vòng lui mấy lần trong các hang lớn
Nơi này rất rộng, các kho chứa lúa cũng được đào rất cẩn thận
Mỗi một kho đều là vách đá tự nhiên, cao cách mặt đất khoảng hai thước, ở giữa là lối đi lại, thông gió thông khí, phòng chuột, phòng ẩm mốc và cháy, thảo nào bọn họ nói đây là kho tích trữ lương thực lớn nhất của thái tổ hoàng để tiến triều ở phương Bắc đánh vào Trung Nguyên.
Lại đi sâu vào trong, đường đi trở nên khúc khuỷu, ánh sáng của đuốc cũng càng lúc càng yếu, nhưng chỉ đi thêm một lúc là tới được điểm tận cùng của lối đi, phía trước không còn đường nữa
Trên vách đá ở cuối đường có một đường gờ lên hoàn toàn khác với vách đá bên cạnh
Hạ Sơ Thất đến gần hơn một chút, bảo Giáp Nhất đưa lửa sát lại để quan sát một lúc, từ trên xuống dưới, hết trái đến phải, không tha một góc nào, nhưng chẳng hề tìm thấy một cơ quan nào như trong mấy tiểu thuyết võ hiệp hay miêu tả.
“Về đi.” Cuối cùng Giáp Nhất không kiên nhẫn thúc giục.
Hạ Sơ Thất đột nhiên híp mắt, cướp cây đuốc từ trên tay hắn ta, chiếu lên vách đá, sờ soạng một hồi, thấp giọng hỏi hắn ta, “Ông chủ Giáp này, ngươi có cảm thấy vách đá này có gì đó khác thường không?” Giáp Nhất đáp: “Không.”
Thấy hắn ta không quan tâm, cũng không phụ giúp mình, Hạ Sơ Thất dở khóc dở cười liếc nhìn hắn ta rồi lại chỉ vào vách đá, nói: “Người nhìn đi, nơi này quá thô ráp, khác với vách đá bóng loáng bên cạnh
Ta đoán, bên trên này vốn dĩ phải có cái gì đó, hoặc là chữ, hoặc là đồ án...”
Giáp Nhất phản bác: “Sao ta lại không thấy chứ?” Hạ Sơ Thất lẩm bẩm một mình: “Giống như bị người ta hủy rồi.” Giáp Nhất vẫn phá đám như cũ: “Cho dù như vậy, nhưng qua mười mấy năm rồi, có vô số người vào đây tìm kiếm kho báu, ngoài những căn phòng đá được đục làm kho chứa lúa, những chỗ khác đều bị hủy hoại gần như hoàn toàn
Dù viết cái gì thì ai mà biết được chứ?” Hạ Sơ Thất liếc mắt nhìn hắn ta, “Chẳng phải có không ít người biết hay sao?” Dứt lời, nàng lại đi một vòng, không phát hiện ra được thứ gì có giá trị, nghĩ lại lời Giáp Nhất nói, thấy cũng có lý thật.
Người thông minh trên đời này có không ít, người thông minh tự cao lại càng nhiều hơn
Nếu nơi này thật sự có chứa kho báu lớn hơn cả của cải của một quốc gia thì đã sớm bị người ta đào sâu ba thước đất mang hết đi rồi, làm gì còn chờ đến lượt nàng nữa chứ?
“Hạ Sở.”