Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 391: Nghiêng tay làm mây, úp tay làm mưa (10)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nếu không phá được thì sao?”

Sắc mặt Hạ Đình Đức biến đổi, lạnh lùng nhìn gã ta.

“Không cần biết có phá được hay không, đều giết không tha, không bỏ sót một ai.”

Trương Lập đi nhanh ra khỏi doanh trướng, hướng về phía đại doanh, trên đường đi dường như phát hiện cái gì đó, nhìn phải trải một hồi, lại vòng về doanh trại của chính mình, sắc mặt hết xanh lại trắng.

Gã vừa mới đi vào, lại có một người nhanh chóng đi vào theo.

“Trường đại nhân, đã lâu không gặp.”

Trương Lập lo lắng vén rèm nỉ lên, nhìn ngó ra bên ngoài rồi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Tình hình ở Liêu Đông thể nào rồi? Công tử phân phó chuyện gì?”

Người nọ có vóc dáng thon gầy, thân mặc giáp sắt của quân tốt Đại Yến, dường như là không mặc quen nên không ngừng điều chỉnh2mũ sắt trên đầu, miệng nói: “Công tử bảo ta tới nói cho ngươi, hiện giờ thế cục ở Liêu Đông đã ổn định rồi.” “Ổn định rồi sao? Không phải là nước Cao Thương xâm phạm à?” “Đây cũng là chuyện mà công tử không dự đoán được, công chúa nước Cao Thương bị giết, lão hoàng để không có đầu óc kia thật sự nổi giận, phái Lý Lương Ký chinh phạt Liêu Đông

Đừng coi thường Cao Thương chỉ là nước nhỏ, chủ soái Lý Lương Kỷ là một người rất có chủ kiến

Hắn lãnh binh xâm nhập Kiến Châu, không trực tiếp khiêu chiến Định An hầu, ngược lại còn dâng thư cầu hòa.”

Trương Lập há hốc mồm vì kinh ngạc: “Dâng thư cầu hòa?”

“Phải, lần này nước Cao Thương xuất binh Liêu Đồng, vốn là lực lượng của cả một nước, hoàng đế Cao Thương biết được9việc này đã tức đến mức hộc máu, ngất đi, hôm sau liền hoẵng

Lý Lương Kỷ một mặt xin giao hảo với Định An hầu, tỏ ý thành tâm muốn kết giao với Đại Yến, một mặt lại mượn cơ hội lãnh binh giết ngược về nước Cao Thương, phát động chính biển, ý muốn đoạt vị

Nguy cơ của Liễu Đông được giải trừ, Định An hầu rảnh rang, có thể quay đầu chi viện cho Tấn vương

Trước mắt xem ra Triệu Tôn còn đó thì Triệu Miền Trạch không thể ngồi yên ở trữ vị được.”

“Ý của công tử là?”

“Triệu Tôn còn khó đối phó hơn Triệu Miên Trạch

Hiện giờ công tử là người dưới mái hiên, thể đơn lực mỏng, không có quá nhiều chỗ để cậy vào, vất vả lắm mới đi tới được vị trí như bây giờ, còn phải dựa vào Triệu Miên Trạch nữa.” Người6kia nhìn Trương Lập, ánh mắt trở nên thâm sâu, “Ý của công tử là, thể cục ở Ấm Sơn là một thể cục tốt, ngươi nên tìm đúng thời cơ..”

Nói đến đây, người kia làm một động tác chém

Trương Lập ừ một tiếng, “Được

Cẩn tuân mật lệnh của công tử.”

Người tới nghĩ một chút, lúc gần ra khỏi doanh trướng rồi người kia lại phân phó: “Trương đại nhân, công tử còn có một câu muốn chuyển cho ngươi

Tốt xấu gì chủ công cũng từng tương giao với Hạ Đình Cán một hồi, ngày đó Thất tiểu thư cũng vì đến cậy nhờ ngài ấy nên mới ngàn dặm xa xôi tới Cấm Thành, xin hãy giữ tính mạng cho nàng ta.”

“Đã biết.”

Trương Lập lĩnh mệnh mà đi.

Không ai ngờ được, bọ ngựa bắt ve ở phía trước, có vô số kể lại muốn làm hoàng tước ở sau lưng

Mà0số lượng hoàng tước không chỉ có một

Sau lưng hoàng tước vẫn còn hoàng tước nữa.

Sườn núi phía Nam Âm Sơn.

Hạ Sơ Thất ăn lỗ nặng, lúc này cũng lĩnh ngộ được đạo lý trong lời của Cáp Tát Nhĩ khi ở A Ba Ca, đó là không được uống rượu nữa

Rượu quả thực là một thứ chuyên làm hỏng việc

Nhưng mà lần này là lĩnh ngộ đau đớn cỡ nào chứ? Sau khi uống rượu nên nàng cứ thấy nôn nao cả người, lại nghĩ đến Giáp Nhất đang ở bên ngoài trường nên mới yên tâm lớn mật mà ngủ

Không ngờ, lại bị người ta sờ soạng lẻn vào, ăn một gậy đến mức ngất đi, chờ đến khi tỉnh lại thì đã không còn biết đang ở nơi nào, bổ xung quanh tối đen như mực chẳng khác nào tình hình trong phim khủng bố, lỗ mũi ngập7ngụa mùi ẩm mốc, cực kỳ khó ngửi.

“Này, có ai không?” Nàng hô lên một câu, phát hiện giọng mình khàn không chịu được

“Đệch! Tổ sư nhà nó.” Nàng khẽ ho khan, mắng một câu, định sờ đầu, lúc này mới phát hiện ra tay chân đều bị trói chặt, căn bản không thể nào nhúc nhích được, thảo nào ngủ một giấc mà cả người cứ bủn rủn, khó chịu như thế

“Thằng con cháu nào bắt ông, mau cút ra đây xem nào!” Cuộn tròn người trên mặt đất tối đen và ẩm ướt, nàng im lặng một chút, vểnh tai lắng nghe, phảng phất bên cạnh có tiếng nước róc rách chảy dọc trên vách đá, ngoài ra chẳng còn gì khác cả

“Này, con tin sắp chết rồi! Cứu với!” Lần này cuối cùng cũng có động tĩnh

Nhưng lại không giống như nàng dự đoán, âm thanh không phải đến từ bên ngoài mà tới từ ngay trên đỉnh đầu của mình

Cách một khoảng có tiếng nói chuyện khe khẽ truyền xuống

“Hình như tiểu tử kia tỉnh rồi?”

“Tiểu tử cái gì, thủ lĩnh nói là một cô nương.”

“Có cần nhìn xem một chút không?” “Mặc kệ! Để nàng ta hét đi.”

Hạ Sơ Thất trừng mắt, ngẩng đầu nhìn lên

Chẳng lẽ nàng bị người ta nhốt trong hầm? Ai làm? Không thấy nàng, chắc Triệu Thập Cửu lo lắng sắp chết rồi

Người ta bắt nàng tới đây, chỉ bắt mà không giết, ý của Túy Ông không phải rượu mà là ở Triệu Thập Cửu rồi.

Dựa ngồi vào vách đá, nàng từ từ thích ứng với bóng đêm, cuối cùng cũng nhìn ra được một chút vị trí nơi mình đang ngồi

Đây là một phòng đá vuông vắn, diện tích không lớn, bốn phía dường như không có cửa, nàng hẳn là bị người ta thả từ cửa ở trên đầu xuống giam giữ ở đây

Nói cách khác, đường ra chỉ có một lối duy nhất trên đỉnh đầu.

Hít mũi, nàng bị mùi hôi thối trong không khí làm cho sắp liệt mũi đến nơi

Ngẩng đầu nhìn lên, vất vả lắm mới khiến cho cơ thể đang cuộn tròn đứng lên được, nàng nhảy “bình bịch” trên mặt đất như một cương thi

“Người huynh đệ bên trên ơi, ta đói bụng quá, cho ăn cái gì đi.” Nàng nói cực kỳ đương nhiên, đương nhiên thủ vệ trên mặt đất cũng chẳng thèm để ý tới nàng, kệ nàng la hét

Nhưng da mặt nàng vốn dày, tự nhận ưu điểm lớn nhất của bản thân là biết cách thể hiện bản thân mình, người khác không để ý tới nàng cũng chẳng sao, nàng quan tâm tới người ta là được rồi

Nàng không ngừng nhảy lên, tiếng vang trong phòng rất lớn, “Này, ta nói thật cho các ngươi biết nhá, ta là chất nữ của Hạ Đình Đức, ruột thịt, chẳng lẽ các ngươi không biết à? Thúc phụ ta mà biết các ngươi ngược đãi ta thế này, không cho ta ăn, không cho ta uống, đến lúc đó kẻ rơi đầu chính là các ngươi!” “Người thông minh thì mau mau cho cô nãi nãi của các ngươi ăn uống đi!”

Không phải là nàng cắn Hạ Đình Đức lung tung, theo nàng thấy, kẻ trước mắt muốn chỉnh nàng, lại có thể bắt nàng dễ dàng ở trong doanh, ngoài Hạ Đình Đức ra thì không có ai cả

Quả nhiên, lúc nàng nhắc tới Hạ Đình Đức, người bên trên lập tức yên lặng.

“Ta đau bụng, ta sắp chết rồi! Chẳng lẽ thủ lĩnh của các ngươi không dặn các ngươi rằng ta là người rất quan trọng, ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện à? Các huynh đệ, hiểu chuyện chút đi, nếu ta có gì bất trắc, đừng nói là đầu của các ngươi, ngay cả đầu của thủ lĩnh nhà các ngươi cũng không giữ nổi đâu!”

Một người cứ dông dài rốt cuộc phiền tới mức nào thì chỉ có người phải hứng chịu mới biết

Cuối cùng, thủ vệ bên trên không chịu nổi nữa, trong tiếng “răng rắc” do sự ma sát giữa vật liệu đá và xích sắt tạo ra, đỉnh đầu tối đen như mực cuối cùng cũng có ánh sáng, còn có một gương mặt trẻ tuổi đẩy nóng nảy ló xuống

“Đừng có gào nữa, muốn uống nước chứ gì?” Người ở trong bóng tối quá lâu, nhìn thấy ánh sáng sẽ như thấy mẹ ruột

Hạ Sơ Thất ngóng cổ lên như hươu cao cổ, gật đầu như đảo hành, “Đúng đúng đúng, muốn uống nước muốn ăn cơm muốn đi ngoài muốn hoạt động giãn gân giãn cốt muốn...”

“Được được được, câm miệng!” Người nọ nghe nàng nói đến phát bực, cắt ngang lời nàng

Ánh sáng trên đỉnh đầu biến mất, người bên trên cũng đi luôn

Hạ Sơ Thất cực kỳ chán nản, chẳng lẽ cứ thể bị vứt bỏ hay sao? Không ngờ, qua một lúc, cửa trên đỉnh đầu lại mở ra một lần nữa, một người túm lấy dây thừng leo từ trên xuống, trên eo deo mã tấu, tay cầm đuốc, người mặc áo giáp của Ngột Lương Hãn, nhíu mày đưa cho nàng một bình gốm

“Uống nước đi

Chút nữa mới có đồ ăn.”

Hạ Sơ Thất nghiêng đầu nhìn cậu ta đầy kỳ quái

Người này rõ ràng nói tiếng Hán rất lưu loát, lại ăn mặc trang phục của Ngột Lương Hãn, xem ra quả nhiên là nhị thúc tiện nghi kia của nàng làm rồi

Còn về việc gã ta có âm mưu gì, nàng dùng đầu gối cũng có thể đoán được - mượn đao giết người.

“Tiểu ca, người xem ta bị trói như thế này thì làm sao uống nước được đây? Ngươi đút cho ta đi?”

Người lính kia không lớn tuổi, bị nàng nhìn bằng ánh mắt đong đưa như thế thì ngẩn người, tỏ vẻ hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn đưa bình gốm tới, chuẩn bị rót vào miệng nàng

Nhưng đầu Hạ Sơ Thất cứ hết nghiêng sang trái lại sang phải, không uống được, có vẻ hơi sốt ruột.

“Tiểu ca, người xem có thể nới lỏng dây thừng giúp ta không?” “Không được.” Người nọ từ chối không cần nghĩ ngợi

“Ta cũng có chạy thoát được đâu, ngươi sợ cái gì chứ?” “Thủ lĩnh nói, không thể thả ngươi ra.” Hạ Sơ Thất nhìn cậu ta đầy vẻ tội nghiệp, “Tiểu ca à, ta chỉ là một tiểu nữ tử, ngươi nhìn ta đi, dù có hai người như ta cũng chẳng đấu lại được với một mình ngươi, ta chỉ là muốn uống nước thôi mà...” Tuy người nọ thấy nàng quả thực gầy gò yếu ớt, cảm thấy thủ lĩnh nói hơi quá nhưng cũng không có ý định thả năng ra

“Muốn uống thì uổng đi, không uống mà chết khát thì mặc kệ” Hạ Sơ Thất bĩu môi, mắt nhìn bình gốm đầy trông mong

“Tiểu ca, ngươi có muội muội không?” Người nọ sửng sốt, “Không có.” “Có tỷ tỷ không?” “Không có.”

“Được, cho dù ngươi không có tỷ muội, nhưng ngươi có nương đúng không?” Hạ Sơ Thất cúi đầu thở dài, nói bị ai đầy nữ tính, “Ngươi nghĩ đi, nếu ta là nương của ngươi, bị người ta trói ở trong hầm vừa tôi vừa lạnh, nước cũng không được uống thì đáng thương đến mức nào.”

Người nọ bị nàng nói đến mức mơ hồ, “Nhưng ngươi không phải nương của ta.”

“Một ngày nào đó, ta cũng sẽ là mẹ mà, cũng thế thôi.” Hạ Sơ Thất lại nhìn cậu ta, “Tiểu ca, ngươi ngẫm mà xem, nếu ta khát chết, ta sẽ tới tìm ngươi đòi mạng, đời này ngươi cũng sống trong cảnh lương tâm không yên, ngày đêm bị giày vò, cũng không vui vẻ gì, huống chi...” Nàng dâu môi, cái nhìn chính mình, “Ta chỉ xin cởi trói tay thôi, chẳng phải hai chân còn trói ư? Lá gan ngươi cũng nhỏ thật đấy.”

Khi nàng khẩn trương thì nói linh tinh cực nhiều

Người nọ thì chưa từng gặp ai ồn ào như nàng, cuối cùng không chịu nổi nữa, nghĩ một chút thấy quả thực nàng chẳng có gì nguy hại hết, cậu ta xoay người cắm cây đuốc lên lỗ thông khí trên vách đá, đi tới cởi dây thừng cho nàng

Hạ Sơ Thất cười nhìn cậu ta, “Tiểu ca, ngươi thật sự là người tốt.” “Hừ, uống đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.