Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 395: Chấp niệm vì yêu (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đây không được cũng phải đẩy.” Triệu Tâm gằn giọng, quát một tiếng, rồi phất tay áo lên, đôi tay đặt trên tảng đá, dẫn dắt mọi người cùng đẩy

Gân xanh nổi đầy trên trán, khớp xương trên tay cũng hiện rõ, cả người tỏa đầy khí lạnh khiến cho sĩ khí của mọi người cũng tăng lên.

“Tới, lên!”

“Lại tới! Lên!”

“Ta đếm một hai ba, cùng nhau dùng sức.”

Tảng đá lớn hơi lung lay một chút nhưng vẫn không đẩy ra được.

“Điện hạ, thế này không được

Dựa vào sức người, muốn đẩy được ra là rất khó.”

Triệu Tôn hơi buông tay, lạnh lùng nhìn vào mắt Giáp Nhất

“Dẫn theo hai người ra bên ngoài chỗ chứa lương thực, tìm mấy khúc gỗ tròn vào đây.” Trong căn phòng cách2hai tảng đá lớn, Hạ Sơ Thất nhìn đám thiêu thân đồng nghìn nghịt ập tới trước mặt, che mũi miệng nhảy lung tung, thể lực cũng giảm xuống rất nhanh, thân mình mềm nhũn đến mức chỉ muốn nằm xuống đất chờ chết cho xong

“Triệu Thập Cửu, mau tới đây, đám sâu này nhìn xấu lắm, quá ghê tởm!”

“Có xấu bằng nàng không?”

“Đương nhiên

Làm ta nhìn mà sợ muốn chết đây này.”

“Người mà nàng còn chẳng sợ, sợ gì con sâu?”

“Người không đáng sợ, sâu mới đáng sợ.” Nàng không nói dối, thà đối mặt với kẻ thù chứ chẳng muốn đổi mặt với thứ sinh vật mà mình chẳng biết là gì, hơn nữa còn nhiều tới hàng ngàn, hàng vạn con nữa chứ.

“Cố gắng cầm cự.”9Hắn gầm nhẹ một tiếng, trong giọng nói mang cả sự lo âu

“Không được

Triệu Thập Cửu, ta không chạy nổi nữa rồi, chàng mau tới nhanh đi, sâu sắp ăn thịt ta rồi.” Nàng ở bên trong gào lớn lên

“Nói với chúng nó, đừng ăn sạch, để lại cho gia một miếng.” “..

Triệu Thập Cửu, tổ sư nhà chàng!”

Hạ Sơ Thất cao giọng mắng, lại thở hổn hển chạy vòng quanh, thở dài trong lòng

Sống chết đến đít thế này rồi, đáng lẽ hai người nên nói câu kiểu như “Ta biết nàng ở trong đó chạy rất mệt rất rất mệt, nàng đau, ta cũng đau, nàng đau, ta càng đau hơn, lòng ta đau đến sắp chết mất, cõi lòng ta tan nát hết rồi” gì đó6mới đúng chứ.

“Triệu Thập Cửu, không còn sức chạy nữa rồi.” Nàng gào thét, kỳ thật trong lòng biết mình chỉ là đang đỏng đảnh mà thôi.

Nguyên nhân đỏng đảnh chỉ là vì biết hắn ở bên ngoài, biết sẽ có người bảo vệ, bản năng nữ tính liền nhảy ra

Nhưng đen một cái, cũng không biết hai khối đá kia nặng đến mức nào, âm thanh “phù phù” phát ra từ cổ họng nàng càng ngày càng nặng, thế nhưng vẫn chẳng thấy có tí dấu hiệu nào là khối đá sẽ bị đẩy ra.

“Chẳng phải các ngươi biết võ hay sao? Cái gì mà Hóa thạch miên chưởng, cái gì mà Lục mạch thần kiếm, cái gì mà Hàng long thập bát chưởng, các ngươi không biết0à? Không ai biết sao?” Hạ Sơ Thất nói đến đây thì chỉ cảm thấy cổ bị bươm bướm đụng trúng

Nàng hét lên một tiếng theo phản xạ có điều kiện, chỉ tiếc là tại sao mình không có một cây đuốc chứ.

“Triệu Thập Cửu, ta đói quá, thật sự không chạy nổi nữa rồi.”

Nhận ra giọng nàng đã trở nên nghẹn ngào, càng ngày càng nhỏ, lưng Triệu Tôn đầy mồ hôi lạnh, không thể lo lắng an ủi nàng mà chỉ lớn tiếng chỉ huy đám thị vệ dùng dây thừng lớn trong lên mấy cây gỗ tròn mà Giáp Nhất khiêng vào, chờ mọi người hợp lực đẩy được tảng đá ra, để lộ một khe hở, lại dùng đá vụn từng chút một chén xuống7đáy khối đá lớn, sau đó cắm gỗ tròn vào, bắt đầu đẩy ra

“Một!”

“Hai!”

“Ba!”

Bên ngoài là tiếng hò hét rung trời, nhưng vẫn chưa đẩy ra được.

Hạ Sơ Thất cảm thấy nàng sắp phát điên rồi!

Tuyệt vọng nhìn tảng đá lớn lay động, hai mắt nàng hoa lên, cả người nhớp nháp máu và mồ hôi, hơn nữa còn có mùi hương ghê tởm của thiêu thân, thật sự tuyệt vọng đến chết

Nhìn đám thiêu thân càng lúc càng ép gần về phía mình, nàng liều chút sức lực cuối cùng, chạy về phía tảng đá lớn, đón một chút ánh lửa mỏng manh kia, lần nói chuyện thật sự là lời dặn dò trước khi chết.

“Triệu Thập Cửu, ta thật sự không được rồi, Chàng nhất định không được quên, không được chôn ta, miễn cho trăm ngàn năm sau bị người ta đào ra, thành một cái xác khổ, còn để cho người ta tham quan nữa chứ, lỡ như ta đầu thai mà thấy chắc sẽ bị ghê tởm chết mất

Vi bảo vệ môi trường, ta kiên quyết muốn hỏa táng

Sau khi hỏa táng, nhớ mang tro cốt của ta theo bên người, nhớ phải tìm một cái bình thật đẹp rồi hãy cho vào, nếu chàng cưới vương phi khác thì cũng không được vứt đi, nếu không, ta có thành ma cũng khiến chàng không động phòng được.”

“Câm miệng ngay!” “Rầm”, một tiếng vang thật lớn, bóng người trước mặt đong đưa, ánh lửa sáng rực

Hạ Sơ Thất vẫn còn ngây ngốc trong kinh hoảng, chỉ cảm thấy eo bị siết chặt, sau đó bị người ta ôm lấy rồi bị kéo vào trong ngực hắn

Hơi thở quen thuộc chui vào mũi, đôi mắt nàng lập tức trở nên ẩm ướt.

“Triệu Thập Cửu!” Nàng thở hổn hển, cả người mềm nhũn ngã trong lòng hắn

“Có cạy tảng đá thôi mà sao chàng cạy lâu thế?” Lòng bàn tay hắn vuốt dọc sống lưng nàng, mở miệng nói một câu nhẹ nhàng, “Không sợ, không sao rồi.” “Không sao là không sao thế nào? Ta còn không đáng được đây này, hai đùi run lắm.” Nàng túm chặt chiến giáp cứng rắn trên người hắn, mượn cơ hội ăn vạ, “Chàng ôm ta đi.” Nàng không thấy bộ dạng mình nhếch nhác thể nào, không thấy trên mặt mình bẩn ra sao, càng không rõ ràng máu tươi và bẩn thỉu trên người mình khiến người ta sợ hãi đến mức nào

Nhưng Triệu Tôn thấy mà cũng chỉ hơi híp mắt, sau đó liền bề ngang nâng lên, ôm nàng vào lòng

“Nhẹ như một đứa trẻ con”.

Hẳn thấp giọng trách cứ một câu khiến cho Hạ Sơ Thất mỉm cười vui vẻ.

“Như vậy không tốt à? Chàng đỡ phải cố sức.”

Khi hai người đang nói chuyện, Trần Cảnh và Giáp Nhất cũng đã nhanh chóng chui vào trong phòng đá, cây đuốc trên tay không ngừng múa may, đuổi hết đám bươm bướm vào sâu trong phòng đá

Lũ bướm quanh năm không thấy ánh lửa, giờ bị kinh sợ, vội vàng chạy trốn khắp nơi, âm thanh phát ra như tiếng trẻ con rên rỉ, nghe cực kỳ chói tai.

Nương theo ánh lửa, lúc này Hạ Sơ Thất mới nhìn rõ đảm tiểu đồng bọn chơi cùng nàng lâu như thể trồng ra sao

Cánh dài chừng hai, ba mươi centimet

Râu như lông chim, mặt cảnh màu nâu đỏ, ở giữa cánh mặt trước mặt sau đều có một khu vực trong suốt hình tam giác, xung quanh có hoa văn màu đen, trước phản đỉnh cánh hơi nhô lên, nhìn như một cái đầu rắn, ở giữa phần nhô ra đó còn có một đốm tròn màu đen như mắt rắn.

“Là bướm vua.”

Không đợi nàng đặt câu hỏi, Triệu Tôn liền khẽ nói cho nàng biết

“Bướm vua ư?” “Nơi này chắc là một ngôi mộ đế vương

Nhìn quy cách nơi này, ta đoán, có lẽ là lăng mộ của hoàng đế thái tổ tiền triều.” Hoàng đế thái tổ tiền triệu, có rất nhiều lời đồn về lăng mộ của ông ta, nhưng trước sau vẫn là một bí ẩn

Từng có vô số người thám hiểm lăng mộ tự xưng rằng phát hiện ra lăng tẩm của hoàng đế thái tổ, kết quả đều bị chứng thực là giả, rốt cuộc vị hoàng để từng thống nhất Trung Nguyên được chôn ở đâu, không ai biết được.

Hạ Sơ Thất im lặng, tròng mắt đảo như rang lạc, “Như vậy xem ra, chuyện kho báu, quả nhiên là thật.”

“Nàng...” Triệu Tôn nhìn nàng đầy bất lực, “Lúc này mà nàng còn nghĩ được tới kho báu nữa à?”

“Tại sao lại không chứ?” Hạ Sơ Thất cười hì hì, đôi tay quần lấy cổ hắn, nháy mắt cười, lại nhìn về phía Trần Cảnh và đám thị vệ Giáp Nhất đang vật lộn với đám bươm bướm gần đó, trêu chọc: “Người chết vì tiền, chim chết vì mồi

Nếu chúng ta đã vào được đến đây, đó chính là ý trời, là cơ duyên, nếu không làm theo ý trời là sẽ bị trời phạt đấy.”

Thấy hắn trầm mặt không nói lời nào, Hạ Sơ Thất không trêu chọc hơn nữa, mệt mỏi dựa vào ngực hắn.

“Ta đã trải qua hai mươi tư giờ thật kinh hồn.”

“Hả?”

Biết hắn không hiểu “hai mươi tư giờ” là gì, Hạ Sơ Thất cũng không giải thích, chỉ cảm khái bản thân mình tìm được đường sống từ chỗ chết, thở phào một hơi nhẹ nhõm, “Tục ngữ nói, gặp nạn lớn mà không chết thì tất có hạnh phúc cuối đời

Cuối cùng cô nương ta đã sống lại, sau này...”

“Chỉ sợ chưa chắc.” Chưa đợi nàng nói xong, một âm thanh yêu mộ khẽ khàng vang lên, vừa truyền vào lỗ tai đã quen thuộc đến mức làm nàng không ngừng kinh nghi, vội vàng ló đầu ra khỏi ngực Triệu Tôn

Quả nhiên là hắn ta

Ở phía cửa chỗ tảng đá lớn vừa bị Triệu Tôn đẩy ra, có mười mấy người đi vào, dẫn đầu là Đông Phương Thanh Huyền phong tư trác tuyệt, bên cạnh hắn ta là Như Phong và A Cổ Lạp, bộ dạng vô cùng tiêu sái

“Lúc vào đây, bổn tọa đã sai người xem xét qua

Toàn bộ đường ra đều bị tuyết trên núi và đá phá hỏng, toàn bộ sườn núi phía Nam Âm Sơn đều bị vùi lấp

Nói cách khác, tòa lăng mộ này, rất có thể sẽ là nơi chốn thân của chúng ta.” Trái tim Hạ Sơ Thất đột nhiên vọt tới cổ họng, cảm thấy hơi có lỗi với Triệu Thập Cửu

Nếu không vì nàng, người không tham tài như hắn sao có thể không màng nguy hiểm, xâm nhập mộ táng này chứ?

“Triệu Thập Cửu, chàng thiệt lớn rồi.” Triệu Tồn không trả lời câu nói ngu ngốc của nàng, chỉ nhìn Đông Phương Thanh Huyền, ánh mắt thâm sâu như giếng

“Đại đô đốc thật là liều mình cũng không thu tiền.” Đông Phương Thanh Huyền cười, “Nếu có cơ hội, tất nhiên Thanh Huyền cũng không muốn tiến vào

Chỉ là khi tuyết lở, đường lui đã mất, nơi an toàn nhất lại chính là tòa hoàng lăng này, Thanh Huyền chỉ tiến vào tránh nguy hiểm mà thôi.”

Ánh mắt Triệu Tôn lạnh nhạt, rét lạnh như tuyết đọng, không một chút ấm áp, “Tiền tài và quyền lực là thứ rượu ngon độc nhất trên đời này, mỗi người đều luôn muốn nhấm nháp, nhưng cho dù có được nhiều hơn đi chăng nữa thì mãi mãi không biết thỏa mãn.”

Đông Phương Thanh Huyền cười như đắm mình trong gió xuân, khi đôi mắt phượng hẹp dài liếc nhìn Hạ Sơ Thất, ý cười càng đậm hơn.

“Điện hạ nói đúng lắm, nhưng điện hạ nói thiểu một chút rồi

Ngoài tiền tài và quyền lực ra, nữ nhân cũng thế.” Triệu Tôn siết mạnh eo Hạ Sơ Thất, vẻ mặt không cảm xúc xen lẫn một chút hàn ý nho nhỏ, mắt đen thâm trầm khôn cùng.

“Bổn vương không ngờ, Đông Phương đại nhân cũng là một người tao nhã như vậy.”

Hai người thong thả ung dung “hàn huyên”, lần nào cũng làm Hạ Sơ Thất nhìn đến trợn tròn cả mắt

Lần này cũng thế, nàng hết nhìn người này lại nhìn sang người kia, chỉ cảm thấy một tên thì phong hoa tuyệt đại, một tên thì ngọc thụ lâm phong, vốn nên là một đôi mới đúng, sao lần nào gặp nhau cũng như nước với lửa thế chứ? “Này này hai vị, giờ mọi người đều ở trong kiểm địa với nhau rồi, giờ nên dĩ hòa vi quý, chân thành hợp tác thì mới có thể đủ chống chọi để chờ cứu viện

Chúng ta hà tất lãng phí sức lực ở đây làm gì?”

“Cứu viện ư?” Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng bằng ánh mắt quái dị, cười hờ hững, “Mộ đạo có hai tầng, tầng trên vì muốn mê hoặc người, đó chính là kho quân lương bằng đá mà nàng thấy bên trên, tầng dưới mới là một đạo thực sự

Không nói đến bên ngoài tuyết lở đã vùi chết bao nhiêu người, còn dư lại bao nhiêu người sống, chỉ nói tới chỉ số thông minh của những kẻ đó thôi, có bản lĩnh tới nơi này hay không thì còn chưa biết.”

“A!”

Hạ Sơ Thất thấp giọng kêu lên kinh hãi, chợt hiểu ra

Nơi này không phải đời sau, sẽ không có người tới cứu viện.

Đây cũng không phải động đất, mà là tuyết lở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.