*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nói thực, hương vị thực sự chẳng ra gì, hơn nữa ở đây còn không có nước, cứ thể nuốt vào thật sự rất tốn sức
Nhưng ở nơi như thế này, có được một cái bảnh bao để ăn cũng đã là hạnh phúc rồi.
“Húc.”
Nuốt xuống được hai miếng, nàng nấc một cái.
“Nếu có nước thì tốt rồi.”
Nàng ảo tưởng đến sự thơm ngọt của nước suối, mỉm cười thở dài một tiếng
“Có muốn ta đút cho nàng không?”
Nghe Triệu Tôn hỏi thể, nàng liếc sang nhìn, nhìn hắn nghi hoặc, “Đút cái gì?”
“Nước miếng.”
“Hả?” Nàng hơi hé miệng, kinh ngạc nhìn hắn
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, bộ dạng vô cùng đứng đắn thì lại không nhịn được bật cười “phì” một tiếng.
“Chàng còn ghê tởm đến mức nào hả? Lưu manh.”
Triệu Tôn2nhíu mày, khó hiểu tại sao lại ăn măng.
“Gia nói đúng đắn mà.”
Đứng đắn ư? Nhìn giáp trụ leng keng trên người hẳn, vẻ mặt lạnh lùng và nặng nề trên mặt hắn, quả thực là cực kỳ đứng đắn
Nếu không phải có nhiều người như thế, hai người ôn hôn nhau nồng nhiệt để miệng lưỡi dễ chịu chút cũng không có gì là không tốt, nhưng Hạ Sơ Thất dù có mặt dày đến mức nào thì cũng không có gan biểu diễn trước mặt mọi người.
“Chuẩn bị xuất phát.”
“Vâng.”
Bọn thị vệ cùng kêu lên trả lời, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Đông Phương Thanh Huyền hơi híp mắt, mím môi, không nói tiếng nào
Như Phong yên lặng đi tới bên cạnh hắn ta, dâng lên một cái bánh bao cứng ngắc, thần sắc hơi9bất an, “Đại đô đốc, ngài mà không ăn gì sẽ không chịu đựng nổi đâu
Dù có khó ăn mấy thì cũng cổ mà cắn một miếng.”
“Không sao.”
“Đại đô đốc..” “Bổn tọa không đói.” Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, sắc mặt thản nhiên như không
Nhưng Như Phong lại nhìn thấy rõ sự cô đơn trong mắt hắn ta
“Này, sao người lại không ăn vậy?”
Lời của Như Phong rốt cuộc cũng rơi vào tại Hạ Sơ Thất
Trong phòng hưu có hai mươi mốt người, lúc trước nàng chỉ chú ý quan sát xem có thị vệ nào lén nhịn ăn không, không hề phát hiện ra Đông Phương Thanh Huyền không ăn
Giờ nghe thấy thế, nàng quay đầu trừng mắt với hắn ta.
Đông Phương Thanh Huyền hơi sửng sốt, sau đó mặt mày rạng rỡ như hoa,6cười, “Nàng quan tâm ta sao?”
“Cút, ta thèm vào ấy” Hạ Sơ Thất liếc nhìn sắc mặt hờ hững của Triệu Tôn, lại nhìn dáng vẻ Đông Phương Thanh Huyền viết rõ ràng trên mặt câu “mau tới quan tâm ta”, đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu
“Ta nói cho ngươi biết, vào lúc này, ăn không phải là ăn cho riêng bản thân mình, mà còn là ăn vì người khác
Có trách nhiệm với bản thân mình chính là có trách nhiệm với tính mạng người khác
Giờ chúng ta có hai mươi mốt người, là đồng đội, không vứt bỏ, không buông tay, đã nghe bao giờ chưa? Nghĩ cũng biết chắc chắn là người chưa nghe bao giờ rồi
Ý là, nếu người đói đến mức chẳng còn sức lực thì người khác phải chăm lo0cho ngươi, có hiểu hay không hả?” Nàng nói với tốc độ cực kỳ nhanh, dứt lời lại mỉm cười với hắn ta.
“Mau, mau ăn đi.”
Dưới ánh đuốc mờ mịt, đôi mắt hẹp dài của Đông Phương Thanh Huyền hơi híp lại, như là nhiễm ánh lửa, nhiều thêm một tầng màu ấm áp, khỏe mỗi nhướng lên ý cười như có như không.
“Được.” Vì tiết kiệm nên chỉ đốt một cây đuốc, ánh sáng cực kỳ mỏng manh
ở cửa phòng hưu, mọi người lập tức dừng lại tập hợp, nghe lời căn dặn của Triệu Tổn
Tiếp sau đây sẽ không biết sống chết thế nào, còn phải gặp những gì, không ai dám nghĩ tới
Ai nấy đều thực trầm mặc
Trong không gian có một vẻ âm u, lạnh lẽo làm người ta hít thở không thông
Phân7phó xong, Triệu Tôn chỉ lạnh lùng nói một chữ.
“Đi!”
Châm đuốc, lửa bùng lên.
Hạ Sơ Thất cả kinh trong lòng, nắm chặt tay Triệu Tôn
Hắn cũng nắm tay nàng, hai người đều không nói gì, cũng không nhìn đối phương, chỉ có cảm xúc trong tay là ấm áp.
Đối mặt với sống chết, người có tình sẽ không biết sợ hãi, thậm chí bọn họ còn đem việc cùng chết bên nhau trở thành một loại hiến tế sinh mệnh chân thành nhất, thần thánh nhất
Mà người vô tình, đi một bước là thấy nặng nề thêm một phần.
Vào cửa thương, phá phòng thương
Ra khỏi phòng thương, vào phòng đổ
Ra khỏi phòng đỗ, vào phòng cảnh
Chờ đến khi phá xong phòng cảnh, mọi người đã mệt không chịu nổi.
Sau khi trải qua ba phòng thương, đỗ, cảnh, Hạ Sơ Thất thảy dở khóc dở cười
Triệu Thập Cửu thật sự là một người nói chuyện vô cùng bảo thủ, cái mà hắn gọi là chỉ biết kỳ môn độn giáp một cách “da lông mà thôi”, nhưng thực ra đó không phải da lông thông thường, mà ít nhất là lông chồn
Am hiểu cao thâm đến mức này, nàng đoán, ngay cả cha của Chiêm Sắc cũng chưa chắc có thể so được với hắn.
“Nghỉ tại chỗ một lát.” Nghe xong mệnh lệnh của Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất thở phào một hơi, ngồi xuống ngay tại chỗ
Nhìn mọi người xung quanh mang theo tâm trạng kích động như ra chiến trường, trong lúc nhất thời, cảm xúc nàng ngổn ngang trăm bề, “Triệu Thập Cửu, chàng giấu cũng giỏi đấy.”
“Gia không lừa nàng.”
Nàng hừ nhẹ một tiếng, nghiêng đầu lườm hắn, “Thôi đi, chàng lợi hại như thể mà còn tính là chút da lông à, thể loại như chúng ta chẳng phải đến cái lông còn chẳng có hay sao?” Khóe miệng Triệu Tổn hơi run rẩy, hắn nhẹ nhàng nói: “Ta nói rồi, chỉ hiểu mỗi kỳ môn độn giáp thì vô dụng, phải hiểu được cả tư duy của người thiết kế lăng mộ này mới là quan trọng nhất
Nói cho cùng, cờ dạo cũng có đạo lý giống như bài binh bố trận mà thôi.”
Hạ Sơ Thất nâng má, đôi mắt lấp lánh sao.
“Triệu Thập Cửu, ta cảm thấy không xứng với chàng, làm sao bây giờ?”
Triệu Tôn liếc nhìn nàng, không để ý tới nữa
Hạ Sơ Thất thè lưỡi, cười tùy tiện, lại nghe thấy Như Phong gọi nàng ở phía sau, “Thất tiểu thư, người xem.”
Giống hệt như ba căn phòng đá trước đó, nơi này cũng có một câu nhắc nhở, dùng lối phiên âm như thông lệ
“Chúc mừng ngươi có thể đi tới nơi này
Nếu thế thì lão già chết tiệt kia của nhà ta xem ra lại không thể ngủ yên được rồi
Hắn mà không ngủ yên được thì nhất định sẽ gây phiền toái cho ta, sao ta có thể làm ngươi đắc ý như vậy được chứ?”
Những lời này nếu nhìn thoáng qua thì thấy thật khó hiểu
Nhưng sau khi vượt qua một chặng đường để đến đây, Hạ Sơ Thất đã có thể rút ra vài kết luận
Một, Lý thị dùng lối viết phiên âm trên văn bia là vì muốn hô ứng với vị tiền bối này, những chữ này không phải của bà ấy
Hai, người thiết kế lăng mộ chính là vị tự xưng là người trộm mộ
Ba, đây là một phụ nữ, đến từ đời sau
Bổn, bà ấy là nữ nhân của hoàng đế thái tổ tiên triều, cũng chính là người mai táng ông ta vào trong hoàng lăng này
Nhìn những hàng chữ này, Hạ Sơ Thất nghĩ, một nữ nhân phải tự mình kiến tạo lăng mộ cho người đàn ông của mình sẽ có tâm tình ra sao? Bà ấy và hoàng đế thái tổ nghe nói rất trâu bò kia đã có một đoạn tình duyên tê tâm liệt phế đến mức nào đây? Mà một người phụ nữ, vì có thể bảo vệ lăng mộ người đàn ông của mình trước sự tấn công của đám trộm mộ, tất nhiên sẽ dùng bất kỳ thủ đoạn nào, phát huy bản lĩnh của bản thân đến tận cùng, cơ quan trong tám phòng chỉ sợ sẽ càng ngày càng tàn nhẫn hơn
“Viết gì thế?”
Giọng Triệu Tôn từ trên đỉnh đầu truyền xuống, cắt đứt suy nghĩ của nàng.
“Không có gì quan trọng, tiếp theo, sợ là sẽ càng thêm phức tạp” Hạ Sơ Thất giải thích ý tử trên mặt chữ cho Triệu Tôn, thấy hắn trầm mặc nhíu mày suy nghĩ, nghĩ đến còn phải trải qua những nguy hiểm kinh khủng hơn, bước chân càng thêm nặng nề.
“Triệu Thập Cửu.”
Giọng nàng hơi nghẹn ngào
Trước đó đã trải qua nhiều nguy hiểm như vậy, nàng vẫn luôn cười hì hì không hề để bụng
Đây là lần đầu tiên từ lúc Triệu Tôn gặp nàng trong lăng mộ này, thầy cảm xúc của nàng ủ dột như vậy
Hắn ôm nàng vào lòng
“Sao thế?”
Hạ Sơ Thất thấp giọng nói: “Ta sợ.”
“Sợ gì?”
“Sợ ta và chàng duyên phận mỏng manh, thật sự chết ở trong lăng mộ này
Ta cảm thấy ta sống chưa đủ..
Cũng không phải ta sợ chết, mà ta sợ chết rồi sẽ không được thấy chàng nữa.”
“Đồ ngốc!”
Triệu Tổn thở dài một tiếng, ôm chặt nàng vào lòng, “Ta nhất định có thể làm nàng còn sống rời khỏi hoàng lăng này.” Mũi Hạ Sơ Thất cay cay, nàng xoa mắt, không nhịn được bật cười, cười chính mình quá làm ra vẻ
Nhưng cũng là vì bị nhốt ở trong này lâu không thấy ánh mặt trời nên tâm tình của nàng không còn bình tĩnh như trước nữa, cổ họng nghẹn ngào không thể nói được.
Ra khỏi phòng cảnh, phía trước lại là một phòng đá khác.
Không, hoặc nói, đây là một phòng nước.
Ngoài chỗ bọn họ đang đứng, toàn bộ trong phòng đều gần như là một cái hồ nước, vách đá hai bên sườn đều không thể leo lên, giữa hổ nước có mấy cái ghế đá, hẳn là cho người ta mượn lực để vượt qua
Điều này không đáng sợ, đáng sợ chính là nước trong hố kia, đó không phải là nước trong mà có màu đỏ sậm như máu, cực kỳ ghê người.
“Đây là phòng kinh.”
Nghe Triệu Tôn giải thích xong, Hạ Sơ Thất gật đầu hiểu ra, ánh mắt nhìn về phía một hàng chữ được khắc trên vách đá: “Phong hoa bút mặc, hậu đình trần ai
Tiện thiện quang vẫn ảnh, bất dự bồi hồi
Túng tam thiên lý hà sơn, ức tứ thập niên Bồng Lai
Thanh ti nhiễm sương, kính loan trầm thải
Thử tình trường tổn, thử cảnh do tại!” (*) Dịch nghĩa: Văn chương tao nhã, trần ai sau đình
Trời không bóng mây, không đáng bồi hồi
Đi dọc non sông ba ngàn dặm, nhở bốn mươi năm Bồng Lai
Tóc đen đã nhiễm sương, kính loạn đã tối màu
Tình còn sống mãi, cảnh này còn ở! Một hàng chữ mang theo đại khí hào hùng, chữ “tình” xúc động tiếng lòng
Càng quan trọng hơn là, đây không phải phiên âm mà là văn tự.
Hạ Sơ Thất híp mắt, cảm thấy hơi khó hiểu tư duy của người phụ nữ thiết kế ra lăng mộ này.
“Thất tiểu thư, mau nhìn xem.”
Theo tiếng của thị vệ bên cạnh, Hạ Sơ Thất cũng nhìn sang
Thì ra bên cạnh hồ nước có một bàn đá
Trên bàn đá bày một cái bầu đá, còn có vài cái chén đá.
“Một ly rượu nhạt, vì quân giải khát.” Trên bàn đá khắc tám chữ lớn
Bên dưới, có khắc một hàng chữ nhỏ giải thích: “Nước ao có độc, rượu không độc
Đợi khi rượu trong bầu đá khô cạn rồi, cửa phòng kinh mới có thể mở ra.” Đoàn bọn họ đi tới lúc này đã khát đến mức không chịu nổi, có rượu nhạt đương nhiên là thứ tốt
Nhưng người nọ không thể vô duyên vô cớ có lòng tốt như thế được? Hạ Sơ Thất chậm rãi quay đầu, đi đến bên cạnh hồ nước màu đỏ sậm, ngồi xổm xuống ngửi
“Có độc không?” Nghe thấy có người đặt câu hỏi, Hạ Sơ Thất đứng lên, quay đầu đáp
“Đúng là có, còn có chứa tính ăn mòn nữa.” “Vậy rượu thì sao?” “Các ngươi đừng động, để ta đến xem.”
Đây là thứ mà nàng chuyên nghiệp nhất, khứu giác nhanh nhạy cũng là thiên phú dị bẩm duy nhất của nàng.
Bọn họ đều không hề động vào đồ trên bàn, Hạ Sơ Thất cũng không đưa tay ra sờ, chỉ hơi khom người, ghé sát lại, chậm rãi mở nắp bầu đá ra, đổ một chén rượu, nhắm mắt lại, cẩn thận ngửi, không phát hiện cái gì khác thường
Nàng không yên tâm, lại rút từ trong tỏa ái của Triệu Tôn ra một cây châm bạc thử độc, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Quả nhiên không có độc.”