Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 426: Trường ca tiếc hận! (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chí ít, Hạ Sơ Thất không nhận ra người này

Đá lở đập vào người hắn, thi thể không hoàn chỉnh, lúc được phát hiện ra thì cơ thể đã thối nát, tứ chi không còn nguyên vẹn, thậm chí đầu cũng bị đập nát bét, thi thể biến thành từng khối rồi lại từng khối, sau khi bị nước sôi nấu chín, đã không còn giống hình người, mà chỉ là một đống thịt trương phình.

Nếu trên người hắn không có lệnh bài của Tấn vương, tin rằng sẽ không ai nhận ra, Hạ Sơ Thất cũng thể.

Ngày hôm đó tuyết ngừng rơi, trời vừa về tối

Một binh sĩ hô to “tìm thấy rồi”, sau đó chạy vào đại doanh khóc rống, quỳ dưới đất một lúc rất lâu.

Một tiếng kêu to, cuối cùng cũng đã kết thúc những ngày tháng trục vớt còn đau2khổ hơn cả khi đánh trận của họ, vô số người đều hân hoan vui mừng

Họ đã sớm biết rằng thứ họ đang tìm kiếm là thi thể chứ không phải người, nên giờ đã không cảm nhận được nỗi đau khi một người mất đi

Bây giờ thứ họ cảm thấy nhiều hơn là sự giải thoát, là phấn khởi.

Chỉ có Trần Cảnh và các cận vệ của Triệu Tổn...

Đã tan vỡ hết chút ít hi vọng cuối cùng.

Nghe nói Trần Cảnh hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Từ ngày đầu tiên Hạ Sơ Thất nhìn thấy y đến bây giờ, nam nhân này chưa bao giờ ngã quỵ, giờ đây tứ chi lại mềm nhũn, miệng sùi bọt trắng, cơ thể được người khác khiêng đi.

Mở mắt ra, nhìn thấy nàng, ánh mắt Trần Cảnh đầy sự bi ai lạnh lẽo

“Không có gì.” Nàng nói.

Chuyện9đã xác định từ lâu, giờ đây cũng chỉ là một lời bàn giao mà thôi.

“Họ nên vui.” Nàng nói tiếp, sau đó kéo chăn cho Trần Cảnh, Trần đại ca, mọi người cũng nên vui, cuối cùng hắn cũng không cần phải ở lại dưới cái nơi tối tăm kia nữa, cũng không cần chịu đựng nỗi đau bị luộc nấu dài đằng đẵng

nữa.”

Trần Cảnh im lặng không nói gì.

Nàng cong môi như đang lẩm bẩm, lại như đang khuyên bảo, “Điều dễ dàng nhất trên đời là chết đi, chết là cách giải thoát siêu nhiên nhất

Triệu Thập Cửu giỏi tính kế, không bao giờ thích chịu thiệt, trước khi chết cũng muốn chiếm món hời từ ta, hắn chết rồi hóa ra lại vui.” “Sở Thất...” Giọng của Trần Cảnh như nỉ non

Hạ Sơ Thất cười, nhìn y chằm chằm

“Trần đại ca,6mâu thuẫn của ta và hắn càng ngày càng to hơn rồi.” Sinh mệnh của một người là một đoạn ký hiệu

Một người từ lúc sống đến khi chết đi chỉ là một khoảng hư vô

Linh hồn đã không còn, thân xác có ra sao cũng chẳng đáng gì

Ra khỏi lều, Hạ Sơ Thất không đi đến nơi đang khẩn trương tẩm liệm mà bước chậm rãi ra khỏi đại doanh, đón lấy gió mưa, đạp lên nền tuyết đọng dày cộm, đi về phía dốc Nam Âm Sơn.

Trịnh Nhị Bảo lẳng lặng đi theo sau nàng.

Dấu chân của nàng hơi nhỏ, của Trịnh Nhị Bảo hơi to

Không biết là cố ý hay vô tình, dường như Trịnh Nhị Bảo đang đo lường hàng đầu chân ấy, cứ mỗi lần chạm đất đều giẫm lên vết chân của nàng.

Cậu ta phát hiện, mỗi bước đi0của nàng có khoảng cách gần như bằng nhau, không hề hoảng loạn và thất thố

Đến gần dốc Nam Âm Sơn, chân núi dốc đứng, gió lạnh rít gào luồn vào y phục, dường như đang kể lại sự thế thảm oanh liệt của ngày hôm ấy

Hạ Sơ Thất ngẩng đầu lên nhìn, khoảng nửa chung trà sau, nàng mới trèo lên một một mỏm đá có thể quan sát thấy nương rẫy và doanh trại.

Nàng đứng ở nơi ấy, im lặng một lúc rất lâu

Mảnh đất này được quân đội Đại Yến đào xới khai quật, nay đã không còn như xưa, nàng nghĩ rốt cuộc là ai đã châm ngòi thuốc nổ

Nàng cũng đang suy nghĩ, khi còn ở núi tuyết, Triệu Thập Cửu vốn đã nên chạy thoát thân được rồi, nhưng hắn lại xông ngược trở vào quân đội

Con người hắn7cứ luôn tốt một cách âm thầm lặng lẽ như thế

Nàng nhắm mắt, mỉm cười

Ngoại trừ tốt, hắn cũng cứ luôn xấu xa một cách lẳng lặng như thế

Nàng bước từng bước về phía sườn núi, từ từ dang hai tay ra.

“Vương phi!” Trịnh Nhị Bảo giật mình kêu lên, hoảng sợ bởi hành động của nàng

“Nàng đang làm gì đó?” Lúc này, một giọng nói còn lạnh lùng hơn cả Trịnh Nhị Bảo vọng tới, không đợi nàng xoay đầu lại thì cả người đã bị hắn ta kéo ra xa khỏi sườn dốc khoảng một trường, một lần nữa bị ném mạnh xuống đất

Nàng đau mông, ngẩng đầu nhìn hắn ta

“Ta hỏi người mới đúng, người đang làm gì đó? Muốn ném chết ta à?”

“Ta..

ta không khống chế được sức lực.” Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng, ánh mắt nặng nề, rồi lại nhếch môi cười nhạt

Hắn ta vẫn chưa quen chỉ sử dụng một cánh tay, cũng không kiểm soát được độ thăng bằng, hắn ta vốn chỉ muốn kéo nàng lại, ai ngờ đâu lại làm nàng ngã loạng choạng

Hắn ta tự cười nhạo, bước từng bước đến gần, tư thế quyến rũ.

“Ta tưởng nàng...” “Ngươi tưởng ta tự sát à?” Hạ Sơ Thất ngắt lời hắn ta, nàng phủi tuyết trên vai, cong khóe môi, “Chỉ là tìm được thi thể mà thôi, chẳng có gì to tát cả

Chẳng phải ta đã nói đó là chuyện sớm muộn hay sao

Hơn nữa, cho dù có muốn chết ta cũng không thể chết như thế đâu

Ngã chết thế kia, xuống dưới gặp hắn, chẳng còn mặt mũi nào nữa, đầu thai cũng chẳng còn được xinh đẹp, lỡ hẳn chế ta thì sao đây?” Nàng nói như đùa, tâm trạng thoải mái hơn so với trong tưởng tượng của Đông Phương Thanh Huyền

Nàng nói xong, nhìn bộ y phục đỏ kia, từ từ bước đến, giơ tay trái của hắn lên, mặt mày hơi lo lắng

“Đêm qua có thấy dau tay ảo không?” Đông Phương Thanh Huyền mím môi, nhướng hàng lông mày xinh đẹp, mỉm cười, cúi đầu xuống, nhìn bàn tay trắng nõn của nàng đang di chuyển trên cánh tay của hắn, “Không sao, chút đau đớn này không đáng là gì, bổn tọa chịu đựng được.” “Đau quá thì ta có thể châm thuốc tế cho ngươi.”

Bàn tay của Đông Phương Thanh Huyền, ngày hôm đó khi đút vào trong miệng rồng đá thì bị cơ quan vặn đứt, tuy đã được Tôn Chính Nghiệp bằng bó trị liệu, nhưng chắc do hắn ta không phối hợp lắm, ngày ấy khi nàng nhìn thấy, vết thương đang sưng tấy chảy mủ, cực kỳ đáng sợ

Thông qua vài ngày điều trị, vết thương cuối cùng cũng chuyển biến tốt hơn

Nhưng khi lành lại, “cơn đau tay ảo” kéo dài sẽ cực kỳ giày vò người khác

Nếu hắn không chịu đựng được, nàng sẽ châm thuốc tê cho hắn để xoa dịu cơn đau.

“Vậy mà ngươi cũng vờ như không có gì cho được.” “Đau thì tất nhiên phải có rồi

Nhưng khi vết thương lành hẳn thì sẽ khỏi thôi.” Dường như hắn đang an ủi mình và đang an ủi nàng trước cái chết của Triệu Tôn

Hạ Sơ Thất hiểu, nàng mím môi, khẽ ừ một tiếng, không để lộ ra quá nhiều cảm xúc, bình tĩnh xoay đầu lại nhìn hắn ta

“Có điều tra ra được gì chưa?”

Đông Phương Thanh Huyền hơi giật mình trước việc nàng chuyển chủ đề, hắn ta mỉm cười, không hề che giấu sự khen ngợi dành cho nàng, “Ngày hôm đó tuyết lở quá lớn, chết rất nhiều người, những ngày qua ta không điều tra ra được chút manh mối nào

Đừng sốt ruột, rồi cũng sẽ có ngày chân tướng lộ diện thôi.”

“Ừ, tuyết lớn rồi, về doanh thôi.” Nàng xoay đầu chuẩn bị đi xuống dốc, Đông Phương Thanh Huyền nhìn sườn dốc thẳng đứng, muốn đưa tay ra đỡ lấy nhưng lại bị nàng từ chối

Nàng cười với hắn ta: “Chàng không còn nữa, đường vẫn phải do ta tự bước đi.”

Hắn ta sững sờ, cong khóe môi, như cười như không.

“Đường vẫn còn xa như thế, đi một mình mệt thì phải làm sao đây?” Hạ Sơ Thất không trả lời, im lặng đi xuống dốc, đi được một quãng đường khá xa, đến khi ba người sắp bước vào đại doanh thì nàng mới chậm rãi trả lời, “Đại đô đốc, theo ta trên thế gian này không có con đường nào xa hơn đường sinh tử.”

Đông Phương Thanh Huyền cười nhạt, “Nàng như biển thành người khác vậy.”

“Vậy sao?”

“Con người rồi cũng sẽ có lúc phải thay đổi thôi.” Nghe giọng nói thản nhiên của nàng, đôi mắt Đông Phương Thanh Huyền hơi tối sầm xuống

Hẳn giơ tay lên như muốn vén tóc nàng, nhưng cuối cùng lại đặt lên thanh đao Tú Xuân bên hông

“Thất tiểu thư, thật ra con đường xa nhất trên thế gian này không phải là sinh tử.” Hạ Sơ Thất hơi khựng lại, sau đó sải bước tiến vào quân doanh

Vào lúc này, bên ngoài có một chuỗi tiếng vó ngựa đạp tuyết chạy tới, người đi đầu cầm một lá cờ bay phấp phới, người vẫn chưa đến những giọng đã đến trước: “Thánh chỉ đến!” Thánh chỉ đến vào lúc này, mọi người đều nhìn nhau ngơ ngác

Hạ Sơ Thất xoay lại nhìn Đông Phương Thanh Huyền, “Xem ra người nói đúng rồi.” Người đến là Lầu công công - thái giám chấp bút tại Tư Lễ giám

Gã xuống ngựa, tuyết vẫn còn vương trên vai, nhìn bầu không khí tiêu điều trong quần doanh, gã sững sờ thắc mắc, cất cao giọng: “Thánh chỉ đến, Tấn vương Triệu Tôn tiếp chỉ.” Gã nói xong lại không nghe thấy ai trả lời

Lâu công công mím môi, nhìn khắp một lượt, không phát hiện ra bóng dáng của Triệu Tôn trong đám đông, gã cau mày, hô to: “Tấn vương điện hạ đâu?” Không ai trả lời, ngoại trừ tiếng gió gào rít thì chỉ có một khoảng trầm lặng thật lâu

Cuối cùng, Nguyễn Hữu mặc áo giáp, mặt lấm lem bước lên, chỉ về chiếc lều tang cách đó không xa, hắn khẽ nhếch khóe môi, cười một tiếng: “Lâu công cộng, tuyên chỉ đi, hắn nghe thấy được.” Lâu công công sững sờ, cả người hóa đá

Người đã mất tuyên chỉ thể nào được? Nhưng nhìn mọi người đều đã đồng loạt quỳ xuống, gã do dự, cuối cùng vẫn mở thánh chỉ với vẻ mặt nặng nề, cất cao chất giọng the thé của mình, bắt đầu đọc:

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Vào ngày hai mươi tám tháng ba năm Hồng Thái thứ hai mươi lăm, Tấn vương Triệu Tổn phụng chỉ đi lên phía Bắc, tiêu diệt quân địch, trước thu phục các nơi Vĩnh Ninh, Đại Ninh, Khai Bình, sau đó dẫn quân vượt sông Loan, đánh chiếm ải Lư Long đại phá quân Bắc Địch, khiển Cáp Tát Nhĩ rút lui bỏ chạy..

Suốt cả quá trình cố gắng không ngừng nghỉ, công thành nhổ trại, nay xã tắc đã ổn định, thiên hạ an bình

Cuộc chiến Bắc phạt lần này, công vang thiên thu, lưu danh hậu thế..

Bắt đầu từ hôm nay, đại quận Bắc phạt nhổ trại hồi kinh, trẫm sẽ lót thảm đỏ mười dặm, bá quan Đại Yến sẽ vì Thần võ đại tướng quân vương đón gió tẩy trần.” Nói đến đây, giọng của Lâu công công đã hơi nghẹn ngào, nhưng cuối cùng gã vẫn đọc đến đoạn cuối, “Ngoài ra, trẫm đêm khuya khó ngủ, nhớ nhung da diết, mong nhi tử nhanh chóng trở về, hầu hạ bên cạnh...” “Nhớ nhung da diết, mong nhi tử nhanh chóng trở về, hầu hạ bên cạnh.”

“Nhớ nhung da diết, mong nhi tử nhanh chóng trở về, hầu hạ bên cạnh.”

Câu nói này vang lên văng vẳng trong đầu, Hạ Sơ Thất mỉm cười.

Nếu thánh chỉ đến sớm hơn vài ngày thì mọi chuyện cần gì phải đến nông nỗi này? Giờ mới đến khen ngợi công lao của hắn, không thấy muộn màng quá rồi hay sao?

Nàng quỳ trong góc, nở một nụ cười mỉa mai, rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời u ám, lại nhìn lều tang đang lắc lư, dường như có thể nhìn thấy cỗ quan tài đang để thi thể bên trong ấy

Đầu nàng hơi nóng lên, tầm nhìn dần mơ hồ, cứ như nhìn thấy một chiếc áo choàng đen bay qua trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.