Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 429: Trường ca tiếc hận! (6)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sức khỏe Triệu Cầu trước giờ vốn đã yếu, mười ngày đã có tám chín ngày không lên triều, cũng chẳng giao kết gì với quyền thần trong triều, hôm nay có thể nói là lần nói nhiều nhất trong những năm qua.

Nhưng những lời này lại cực kỳ có sức nặng.

Triệu Tồn mất rồi, y chĩa mũi kiếm ngôn luận về phía Triệu Miên Trạch, chữ nào chữ nấy bén nhọn, ý là các hoàng tử khác cũng nên lo lắng cho bản thân mình rồi

Giờ đây lão hoàng đế vẫn còn tại vị, Triệu Miền Trạch còn dám hại chết Triệu Tôn thi với những người sức đơn thế yếu như họ sẽ ra sao đây

Một khi Triệu Miên Trạch xưng đế, kết quả của họ thể nào, thật ra2có thể dễ dàng tưởng tượng được

Thế nên, lời của Triệu Cấu càng dấy lên vô số suy nghĩ tán thành

Điện Cẩn Thân chìm vào trong im lặng một lúc lâu

Những người có thể đứng ở đây đều không phải là người bình thường

Thế sự vô thường, người vật thay đổi, chuyện chính trị từ trước đến giờ vốn luôn đã thế

Nói tới nói lui, chẳng qua chỉ là một chữ “lợi” mà thôi

Nhưng hễ là người sáng suốt một chút thì sẽ phát hiện ra Triệu Cấu ẩn công danh, mài kiếm nhiều năm, giờ đây nắm được thời cơ, đánh một đòn thật mạnh, nhìn vào thì trông có vẻ đứng về phía Triệu Tổn, nhưng thật ra lại là một mũi tên trúng hai đích.

Người trong triều ai nấy9cũng hiểu, Ngụy quốc công Hạ Đình Đức là tấm phúc của Triệu Miền Trạch

Chuyện ở Ấm Sơn và cái chết của Triệu Tồn chắc chắn là có liên quan đến Ngụy quốc cống, cũng tức là có liên quan đến Triệu Miên Trạch

Một khi điều tra ra rõ ràng, nếu Triệu Miền Trạch có liên quan đến cái chết của Triệu Tổn thật thì hắn ta đừng hòng vững trên ngôi vị trữ quân, cũng chẳng thể thuyết phục được người trong thiên hạ

Nhưng sau khi điều tra rõ ràng mà thấy cái chết của Tấn vương lại vì một “nam tử”, vậy chẳng khác gì tát vào mặt Thần võ đại tướng quân vương có một sự tồn tại như thần ở trước mặt người trong thiên hạ chứ

Chết vì6nước gì đó, tất cả đều thành trò hề.

Như thế, hoàng đế già rồi, không cần biết là lập con trưởng hay thuận vị kế thừa, thì vị Nhị hoàng tử Triệu Cẩu, con của Trương hoàng hậu này sẽ là người đáng gờm nhất trong cuộc chiến tranh giành ngôi trữ vị Đại Yến.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ luôn đứng sau lưng

Trước hoàng quyền, máu mủ ruột thịt gì đó đều chỉ là khói mây.

Kiểm mài giũa nhiều năm, phải tìm được thời cơ thích hợp mới ra khỏi vỏ được

Triệu Cấu vừa nói xong, không chỉ nhận được sự hưởng ứng của những hoàng tử không cam tâm, mà cũng nhanh chóng nhận được sự tán đồng của các vị trọng thần trong triều

Tất nhiên, cũng có một số0người phản đối

Cuộc chiến bè phái, huynh đệ tương tàn, một lần nữa lại được vén màn

Hồng Thái Đế nhìn Triệu Cấu, tuy y quản lý Tông Nhân Phủ, nhưng từ trước đến nay cứ luôn nhàn nhã không ngó ngàng đến chuyện trong triều, ông ta bỗng nhiên thở dài, nhìn Triệu Miên Trạch, người vẫn im lặng từ lúc bắt đầu đến bây giờ.

“Hoàng thái tôn, người thấy lời của Nhị thúc người thế nào?” Triệu Miên Trạch sửng sốt.

Ngày thường Hồng Thái Để gọi tên của hắn ta chứ không hề dùng đến cách xưng hô chính thức là “hoàng thái tôn” này

Hắn ta biết, cái chết của Triệu Tôn đã để lại một vướng mắc trong lòng hoàng đế, và sự nghi ngờ này lại chĩa hướng về7phía mình.

Bốn phía chìm vào trong yên tĩnh.

Tâm tư hoàng đế là phương hướng của thánh ý.

Triệu Miên Trạch không hề do dự, bước lên một bước, hành lễ đẩy cung kính, “Hoàng gia gia, theo tôn nhi thấy, Thập Cửu thúc về nước về dân đều có công lao lưu danh hậu thế, quả thật không thể đưa ra kết luận sơ sài, nên điều tra thật rõ ràng.”

Hồng Thái Đế nheo mắt, nhìn hắn ta

“Ổ? Sao ngươi lại nghĩ như thế?” Triệu Miên Trạch mím môi, nghiêm mặt nói, “Tôn nhi tán đổng những gì Nhị thúc nói, phải điều tra.”

Điện Cẩn Thận lại chìm vào im lặng.

Trước đây có người cho rằng Triệu Miên Trạch có tính tình ôn hòa hiền hậu, thiếu đi chút ít bá khí quân chủ, không phải là sự lựa chọn hoàn hảo cho vị trí quân vương

Nhưng những ngày qua, hắn ta xử lý mọi việc trong triều rất hợp lý, tuy tính tình nhẹ nhàng nhưng lại rất quyết đoán, tuổi còn trẻ nhưng lại sâu xa khó dò

Điều càng khiến người khác không phân biệt được là hắn ta có lòng dạ sâu xa hay tính tình tức lúc sinh ra đã thể.

Hồng Thái Để ngồi trên long ỷ, vuốt râu, cuối cùng gác tay lên trán, xua tay với hắn ta

“Chuyện này đợi Đông Phương Thanh Huyền hồi triều rồi trẫm sẽ hỏi rõ ràng, các khanh lui xuống trước đi

Về chuyện lo liệu tang sự cho lão Thập Cửu, lão Nhị, con là Tông Nhân Lệnh (Chủ quản Tông Nhân Phủ), lại là nhị ca, nên để ý đến nhiều hơn.”

Triệu Cẩu cúi đầu hành lễ, “Vâng, nhi thần sẽ làm hết khả năng của mình.”

Hồng Thái Đế lại nhìn Triệu Miền Trạch, trầm giọng xuống.

“Miền Trạch.”

Triệu Miên Trạch cung kích đáp, “Có tốn nhi.” “Thu xếp ổn thỏa cho cận thần, gia quyển trong phủ của Thập Cửu thúc

Quân Bắc phạt trở về, nên ban thưởng thì ban thưởng, nên thăng quan thì thăng quan, không thể vì chuyện này mà để xảy ra sao nhãng được.”

Triệu Miên Trạch ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt của Hồng Thái Đế Vị hoàng gia gia này của hắn ta, khi nói chuyện có vài phần thật vài phần giả, không ai có thể đoán được

Cho dù hắn ta đã đi theo bên ông ta nhiều năm, được đích thân chỉ dạy xử lý chính vụ trong triều, nhưng vẫn khó đoán được tâm tư chính xác của ông ta

Một câu thu xếp ổn thỏa cho “gia quyến trong phủ” kia, lại khiến hắn ta thấy lạnh sống lưng, hắn ta thoáng khựng lại rồi mới lên tiếng đáp: “Vâng, tôn nhi tuần chỉ.”

Thôi Anh Đạt dìu Hồng Thái Đế đi vào điện Nhu Nghi, là tẩm cung của Cống phi nương nương

Những ngày qua, Hồng Thái Để ngã bệnh, đến ít đi, nhưng lần nào đến thì Cống phi cũng đều mỉm cười nghênh đón, trông mong ông ta có thể hạ chỉ gọi Triệu Tôn về triều

Nhưng hôm nay điện Nhu Nghỉ dường như lại chìm trong bầu không khí bị ai nặng nề, ai nấy cũng đều cúi đầu, im lặng nín thở đứng hầu hạ ở gian ngoài.

Hồng Thái Đế không nói gì, còn chưa vào điện thì đã thấy Triệu Tử Nguyệt khóc nức nở, chạy ào ra khỏi nội điện

Nàng ta vùi đầu vào trong lòng ông ta, ngẩng đầu nhìn ông ta, không thỉnh an như ngày thường, mặt mày tái nhợt, vẻ mặt khó chịu, sau đó che miệng chạy đi.

“Tử Nguyệt...”

Hồng Thái Đế gọi nàng ta lại

“Mẫu phi con thế nào rồi?”

Triệu Tử Nguyệt không xoay đầu lại, giọng nói nghẹn ngào.

“Phụ hoàng không có mắt ư? Không biết tự đi xem à?”

“Hỗn xược! Sao con dám nói chuyện như thế với phụ hoàng” Hồng Thái Để bị nàng ta chọc tức suýt ngất xỉu, lời lẽ đanh thép quát mắng.

Sống lưng của Triệu Tử Nguyệt cứng đờ

Cuối cùng nàng ta xoay đầu lại, đôi mắt đỏ bừng như mắt thỏ, chưa nói xong câu thì nước mắt đã rơi lã chã, chữ nào chữ nấy đều có ý chỉ trích, bén nhọn như gai

“Phụ hoàng, người là hoàng đế, là người đứng đầu thiên hạ, nhi thần không dám nghịch ý, cũng không dám hỗn xược

Nhưng hôm nay, dù sao Thập Cửu ca của con cũng đã mất, mẫu phi cũng sắp chết rồi, người giết con luôn đi

Phụ hoàng tay nắm giang sơn, quân lâm thiên hạ, có đầy nhi tử, có đầy nữ nhi, cũng chẳng thiếu gì một đứa như nhi thần...”

“Con...”

Tay Hồng Thái Đế run lên, chỉ vào nàng ta.

Thứ hỗn xược này, con muốn trẫm tức chết hay sao?” Triệu Tử Nguyệt trừng mắt ngấn lệ

“Nếu phụ hoàng không giết, nhi thần xin được phép cáo lui.”

Nàng ta nói xong, không thèm màng đến chuyện Hồng Thái Để đang tức giận run lẩy bẩy, khịt mũi, chạy đi như một cơn gió

Thôi Anh Đạt thở dài, không biết nên an ủi hoàng đế thế nào

Tuy đây chẳng phải là lần đầu Tử Nguyệt công chúa giận ông ta, nhưng hai cha con trước giờ luôn thân thiết, chưa bao giờ gay gắt như ngày hôm nay

Hồng Thái Đế thoáng đờ người, cuối cùng vẫn bình tĩnh trở lại Nhưng ông ta chưa vào trong điện thì đã thấy Ngu cổ cô đứng chắn trước cửa

Ngu cô cô là nô tỳ thân cận của Cống phi, có mối quan hệ cực kỳ thân thiết với Thôi Anh Đạt, ngày thường gặp nhau luôn có thể trêu ghẹo vài câu, nhưng lúc này, trên mặt bà ta chỉ có đúng một biểu cảm lạnh lùng.

“Bệ hạ, nương nương bệnh rất nặng, không thể dậy nghênh giá, nên sai nô tỳ đứng ra thỉnh tội thay.”

“Không sao.” “Nương nương còn nói, mong bệ hạ thứ tội, thân mang bệnh nặng, không tiện diện thánh, xin bệ hạ hãy về cho.” Ngu cô cô không ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng, nhưng ý tứ lại cực kỳ rõ ràng, Cống phi từ chối gặp thánh thượng

Trong lòng Thôi Anh Đạt kêu “xong rồi”, ông ta liếc nhìn Hồng Thái Đế, muốn đứng ta giảng hòa, “Bệ hạ, nếu nương nương đã không khỏe, chi bằng...” Mặt mày Hồng Thái Để rất lạnh lùng, xua tay, “Trẫm vào thăm nàng ấy.” “Bệ hạ, nương nương nói, người không muốn gặp...”

“Không muốn gặp trẫm?” Hồng Thái Để hừ một tiếng, vòng qua Ngu cô cô, đi thẳng vào trong nội điện

Nhưng cái cảm xúc phẫn nộ kia cuối cùng vẫn tan biến đi hết ngay tại ngưỡng rèm châu

Ông ta dừng bước, nhìn bóng dáng phía sau rèm châu và một lớp rèm vải mỏng tanh, im lặng một lúc rất lâu.

Phu thê hai mươi mấy năm

Đến lúc này, chẳng biết nên nói thế nào

“Ái phi.”

Cống phi nằm trên giường khẽ “vàng” một tiếng

Hồng Thái Đế thoáng vui mừng, bước lên hai bước, vén rèm châu, sải bước đi đến bên giường của bà ta.

“Nàng đã thấy đỡ hơn chưa?” Cống phi cười khẽ, nhìn hoàng đế ngồi bên giường quan tâm lo lắng, vẻ ai oán trên khuôn mặt góp phần làm tăng thêm vẻ đẹp khiến người ta phải xót lòng trên dung nhan tuy vừa qua tuổi bốn mươi vẫn khuynh quốc khuynh thành như ngày nào

“Bệ hạ, muốn nghe thần thiếp trả lời thế nào?”

“Ái phi..

thích nói thế nào cũng được.”

Cống phi lại cười

Rõ ràng bà ta đang cười, nhưng giọng nói lại như đang khóc.

“Bệnh của thần thiếp chỉ e không khỏi được

Chẳng lẽ bệ hạ không biết, thần thiếp chỉ có một đứa con trai sao? Hai mươi năm rồi, mỗi ngày thần thiếp đều sống trong nơm nớp lo sợ, sợ rằng bệ hạ không vui sẽ lấy đi mạng của con trai thần thiếp..

Giờ đây, thần thiếp mệt rồi, không muốn lấy lòng bệ hạ nữa, bệ hạ đi đi.” “Trẫm, không hề có ý này.” “Bệ hạ không có ý đó, nhưng thần thiếp lại có.” Cống phi nhìn nghiêng, chợt nở một nụ cười lạnh, “Chẳng phải bệ hạ vẫn luôn muốn biết? Chẳng phải vẫn luôn nghi ngờ đó sao? Thế thì hôm nay thần thiếp sẽ nói hết với người, Triệu Thập Cửu không phải là con ruột của người, nó là con của thần thiếp và Chí Đức Để tiền triều, khi đi theo người thần thiếp đã mang thai nó rồi.” “Ái phi!” Mặt mày Hồng Thái Để bỗng trở nên lạnh lùng.

Ông ta xoay đầu nhìn lại, thấy chỉ có một mình Thôi Anh Đạt nên mới thấy hơi yên tâm

Còn Thôi Anh Đạt thì hiểu chuyện âm thầm lùi xuống

Ông ta đang giữ thể diện cho bà ta, nhưng Cống phi lại dường như đang kích động, không để ý đến nhiều thứ như thế, lời nói càng sắc nhọn gay gắt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.