Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 432: Trường ca tiếc hận! (9)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ngươi không viết được thì có.” Phớt lờ sự khinh thường của hắn ta, Hạ Sơ Thất thổi khô mực, đưa cho Trịnh Nhị Bảo, nụ cười trên môi ấm áp như lò lửa, “Cầm lấy đưa cho Hà Thừa Ân, bảo hắn nói lại với Triệu Miền Trạch, từ đây ta và hắn không ai nợ ai, quên nhau đi.”

“Nô tài hiểu.” Nhận được mệnh lệnh này, con tim treo lơ lửng một lúc lâu của Trịnh Nhị Bảo cuối cùng cũng đáp xuống, cậu ta thở phào, hỏi với vẻ mong chờ, “Vương phi, hiện tại chúng ta..

hồi phủ hay đi đâu?” “Hồi phủ?” Hạ Sơ Thất cười, “Cảnh Nghi quận chúa ấy à, ta để cho nàng ta chết rồi

Phủ Tấn vương không phải là chốn dung thân của ta, ta cũng không thể trở về phủ Ngụy quốc cổng

Nhị Bảo công công, người muốn ta về phủ2nào đây?” Nhìn thứ cảm xúc kỳ lạ trên khuôn mặt của nàng, Trịnh Nhị Bảo bỗng nhiên sụt sịt

“Khổ cho người rồi, nếu gia vẫn còn sống, làm gì có chuyện để người phải chịu tủi thân như thế chứ? Vương phi yên tâm, người đi đầu nô tài đi theo đó, nếu người ở lại Ấm Sơn canh giữ cho gia cả đời, nô tài cũng sẽ ở lại hầu hạ người và chủ tử cả đời, không đi đâu hết.” “Không cần.” Hạ Sơ Thất đứng lên, bắt đầu dọn dẹp đồ trên bàn, giọng nói rất bình thản, cực kỳ dễ chịu, “Đốt xong tam thất, ta cũng nên đi làm chuyện cần phải làm rồi.” Trịnh Nhị Bảo không hiểu

Nàng cũng không giải thích nhiều với cậu ta, chỉ hỏi Giáp Nhất, “Vết thương của ngươi cũng đã gần khỏi hẳn, ngày mai ta sẽ rời9khỏi Âm Sơn

Ngươi tự mình hỏi kinh hay có sắp xếp khác?” “Ta sẽ không rời khỏi người nửa bước.” Ánh mắt của Giáp Nhất rất sâu, “Lần này, ta sẽ không để xảy ra chuyện gì nữa.”

Hạ Sơ Thất và hắn ta nhìn nhau, nhớ đến lúc trước hắn ta cứ lẽo đẽo bám theo đuổi, nàng bừng tỉnh mỉm cười, từ từ cúi đầu xuống, một lúc sau mới bình tĩnh lại, “Được, ngày mai nhân lúc trời còn chưa sáng, chúng ta sẽ lén rời đi.”

Đây là đêm cuối nàng ở lại Âm Sơn.

Ngày hôm nay, cũng là ngày đốt tam thất cho Triệu Tôn.

Khi trời ngả về đêm, Hạ Sơ Thất xách theo các đồ cúng như nhang đèn giấy tiền, kim nguyên bảo, ngân nguyên bảo, thậm chí cả xe ngựa, thậm chí còn cả kho vàng kho bạc

Nhờ Giáp Nhất canh chừng dưới chân núi,6một mình nàng bò lên dốc Nam Âm Sơn, muốn thủ thỉ đối câu với Triệu Tôn.

Cắm hương đèn trên nền tuyết, nàng bày sẵn chậu lửa, quỳ xuống, châm lửa đốt từng tờ giấy triển, để mặc cho nó cháy rụi

“Gia, hôm nay là tam thất, ngày mai thiếp phải đi rồi

Ở bên chàng những ngày qua, chắc chàng cũng hiểu nỗi khổ tâm của thiếp

Cho dù thiếp không nói gì, chắc chàng cũng hiểu

Thiếp biết, trên thế gian này không còn ai có thể hiểu thiếp hơn chàng.”

“Nhìn thấy chưa, lần này thiếp mang cả kho vàng và kho bạc đến đấy, chỉ vì muốn đốt thêm ít tiền cho chàng, để chàng không rơi vào cảnh nghèo

Tất nhiên cũng là vì chuẩn bị cho tương lai sau này của chúng ta.”

Nhìn tro tàn bay múa trong tuyết, nàng cười khẽ, giọng nói nhẹ nhàng vui vẻ hơn không0ít

“Gia, chàng có biết vì sao thiếp lại nói thế không? Bởi vì thiếp đoán, đợi đến ngày thiếp chết đi, trên thế gian này sẽ không còn có ai đồng tình với thiếp nữa, cũng sẽ không còn ai chịu đốt tiền cho thiếp

Có khi họ lại còn đốt pháo ăn mừng...”

“Thất tiểu thư lo xa rồi, nếu nàng chết, bổn tọa chắc chắn sẽ đốt tiền cho nàng.” Một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo bất ngờ vang đến từ phía ụ đất sau lưng cách đó không xa

Hạ Sơ Thất giật mình, xoay đầu lại

Trên nền tuyết, trên hàng dấu chân lúc nãy của nàng là một hàng dấu chân khác chỉnh tề hơn

Hắn ta bước từng bước về phía nàng, không mặc bộ y phục màu đỏ tươi kia nữa mà mặc đồ tang giống với khá nhiều tưởng sĩ khác ở Âm Sơn này, một khuôn7mặt yêu nghiệt như yêu tinh dưới ánh trăng, khiến người khác như bị mất hồn

Nàng hỏi, “Chẳng phải người đã theo linh cữu hồi kinh rồi ư?” Hắn ta cười, “Chẳng phải nàng từng nói sẽ ở lại Âm Sơn suốt đời đấy sao?”

Hạ Sơ Thất mím môi, im lặng không nói gì

Bên cạnh họ là đống tiền giấy bay đầy trời

Ngày hôm đó trước khi khiêng linh cữu đi, Đông Phương Thanh Huyền từng hỏi nàng

Hắn ta hỏi nàng có muốn về với hắn không, hắn có thể bảo vệ nàng

Nàng nói với hắn rằng, nàng không đi đâu hết

Nàng phải ở lại Âm Sơn, mãi mãi ở lại đây, canh giữ linh vị cho Triệu Thập Cửu

Ngày hôm đó hắn ta không nói nhiều, cùng với Nguyễn Hữu và Trần Cảnh, đi theo linh cữu của Triệu Tốn, là nhóm đầu tiên rời khỏi đại doanh Âm Sơn.

Nàng không ngờ rằng hắn ta lại quay trở lại

Theo suy nghĩ của nàng, khi hai người gặp lại sẽ là ở kinh sư

Không ngờ lời nói dối của nàng lại bị vạch trần nhanh đến thế

Nhớ đến cái ngày hát bài điếu, nhớ đến ánh mắt lạnh lùng ấy, nhớ đến hắn ta từng bất chấp tất cả đỡ thay nàng ba mũi tên, nàng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm khó dò kia, cuối cùng đành phải thở dài

“Đông Phương Thanh Huyền, ơn nghĩa của người dành cho ta, ta e rằng không có cách nào bảo đáp được

Phải, ta đã gạt người

Nếu người đã trở lại rồi, chắc cũng đã điều tra ra chuyện của ta

Nhưng ta không nói nguyên nhân cho người biết được, ngoại trừ không muốn bị người ngăn cản, lý do quan trọng hơn là ta không muốn liên lụy bất kỳ ai, nhất là ngươi

Ta không thể gây liên lụy cho ai, cũng không thể thiếu nợ ai, bởi vì ta không có thứ gì có thể bồi thường cho họ được.” Nàng nói rõ ràng, cực kỳ bình tĩnh.

Đông Phương Thanh Huyền nhếch khóe môi yêu mị của mình lên, nở một nụ cười lạnh.

“Tự mình đa tình.”

Bước từng bước đến gần, nền tuyết bị hắn giẫm phát ra tiếng “xộn xộp”, còn tay áo bên phía bàn tay trái đã bị đứt lại bay bồng bềnh hơn ống tay phải, nhưng tư thế yêu nghiệt kia vẫn tuyệt thế vô song

Chỉ có điều nụ cười như có như không trên môi lại trông hơi lạnh lẽo.

“Thất tiểu thư, nàng quá đề cao mình rồi

Nàng dựa vào gì mà nghĩ rằng bổn tọa thích nàng? Bổn tọa đã từng nói, giữa hai ta là hợp tác, ta tìm đến nàng cũng chỉ vì hợp tác

Nàng có thể nghĩ đến cách tìm Triệu Miên Trạch đánh liều, vì sao không chịu suy xét đến việc hợp tác với bổn tọa, mà nàng vẫn có thể đạt được ý nguyện của mình?”

Thấy hắn ta như thể và nghe từng câu chất vấn kia, con tim Hạ Sơ Thất như nghẹn lại

Nhưng như nàng đã nói, nàng không trả nổi, nên không thể thiếu nợ thêm.

Huống gì, chuyện nàng sắp làm không hề đơn giản như hắn nghĩ.

Nàng cười lạnh, nói rõ từng câu từng chữ.

“Chuyện ta muốn làm, ngươi không làm được.”

“Nàng không nói, sao biết ta không làm được?”

“Ngươi dám giúp ta phế bỏ hoàng đế? Ngươi dám giết chết đương kim thiên tử? Ngươi dám điên đảo sơn hà Đại Yến..

Ngươi dám lấy cả giang sơn Đại Yến ra chôn cùng với Triệu Thập Cửu của ta không? Cho dù ngươi dám, nhưng chỉ người phải dùng quá nhiều thời gian, ta sợ hắn không đợi được, nên ta phải dùng cách nhanh nhất...” Nàng gào lên đầy cố chấp, ánh mắt đau đớn khổ sở, sau đó, nàng hít sâu, giọng nói bình tĩnh hơn: “Cho dù ngươi dám thì ta cũng không muốn

Đại đô đốc, ta biết ngươi là người của hoàng đế, có lẽ còn có thêm thân phận khác, ta biết ngươi không hề đơn giản, cũng biết người rất có bản lĩnh

Nhưng ta muốn nói với người rằng, nếu trên đời này còn có ai ta không muốn làm tổn thương, ngươi chắc chắn là một trong số đó.” Đông Phương Thanh Huyền nheo mắt phượng, lẳng lặng nhìn nàng

Nàng đang cười, không tuyệt vọng, thậm chí cũng không bị thương

Nàng cứ cười như thế, cười cực kỳ mạnh mẽ.

“Ngươi là bằng hữu quan trọng nhất của ta, bằng hữu phải nên được trân trọng chứ không thể đem ra lợi dụng

Ta không phải là người hiền lành, không phải ta chưa từng nghĩ tới việc muốn nhờ sự giúp đỡ của người..

Nhưng, ngươi có nhà có nghiệp, không giống ta, sống một mình trên thế gian này, không thân không thích, không vướng không bận.”

Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng chẳm chằm, bước nhanh đến trước mặt nàng.

Hắn ta giơ tay ra, dường như muốn ôm lấy nàng

Nhưng nàng lùi lại một bước, tay hắn cứng đờ giữa không trung

Hai người nhìn nhau, Đông Phương Thanh Huyền cười lạnh

“Thất tiểu thư có dã tâm không nhỏ, nhưng nàng quá đề cao bản thân mình rồi

Những chuyện mà nàng nói, cho dù Triệu Tôn vẫn còn sống, thì với khoảng thời gian ba năm chưa chắc hẳn đã làm được

Chỉ với sức trói gà không chặt của một nữ tử như nàng, dựa vào đâu nàng tự cho rằng mình làm được chứ? Nàng có nghĩ đến hậu quả không?” Hạ Sơ Thất cười, “Đại đô đốc, người hiểu sai rồi

Ta không sợ không làm được, chỉ sợ phải đợi quá lâu.” Nàng nhìn Đông Phương Thanh Huyền, bỗng nhiên khom lưng, cởi giày vớ ra, bước chân trần trên nền tuyết lạnh.

“Nhìn thấy chưa? Người với đôi chân trần, không sợ gì cả

Trên thế gian này, chẳng còn có thứ gì mà ta có thể mất nữa, cũng chẳng còn chuyện gì khiến ta sợ hãi nữa

Thất bại thì đã sao? Cùng lắm là chết

Một đời người, chẳng qua chỉ trong nháy mắt, nỗi đau thần thể không bao giờ đáng sợ bằng sự bất an đến từ linh hồn

Người cho rằng, một người ngay cả chết cũng không sợ, thì có thể sợ điều gì chứ?”

“Không sợ?”.

Đông Phương Thanh Huyền cười rất thế lương lạnh lẽo, hắn chợt bước đến, một tay kéo nàng ôm chặt vào lòng, sau đó nhấc nâng lên

Cái ôm này, hắn dùng toàn bộ sức lực, dường như hận không thể dùng toàn bộ sức cả đời để dùng vào lúc này

Hãn ôm chặt nàng, cúi đầu, ghé vào môi nàng.

“Thử là nàng sẽ biết, sợ hay không?”

Hạ Sơ Thất không ngờ hắn bỗng nhiên lên cơn, nàng sững sờ, cả người rơi vào trong lòng hắn

Mùi hương thoang thoảng ùa tới, mang theo sự lạnh lẽo phong trần, xé nát tư duy của nàng.

“Đông Phương Thanh Huyền..

ngươi muốn làm gì?” Nàng ngoảnh mặt, đẩy hắn

Tuy hắn đã bị mất một bàn tay trái nhưng cánh tay thì vẫn còn, võ nghệ lại cực kỳ giỏi, nên ôm nàng cực kỳ chặt

Một cánh tay quấn lấy eo, thuận thể đè nàng xuống nền đất tuyết khiển lưng nàng đau buốt, không cử động được

Còn hắn vẫn giữ tư thể đè lên người nàng, bẻ cằm nàng lại, trên nền tuyết lấp lánh ánh bạc, đôi mắt phượng quyến rũ chứa đầy sự phức tạp, nhìn nàng chẳm chằm, khóe môi nở một nụ cười lạnh lùng, giọng nói cực kỳ trầm khàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.