Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 454: Vừa trở tay, thời thế đảo ngược (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Dân nữ xin thỉnh an Cống phi nương nương.” Trong đôi mắt đẹp của công phi xuất hiện sự sắc bén

Bà ta nhìn nàng từ trên cao xuống một hồi, đột nhiên quay đầu nhìn sang Nguyệt Dục, nhẹ nhàng nâng cằm

Nguyệt Dục gật đầu với bà ta, đi ra ngoài, sau đó nhanh chóng trở về

Trên tay nàng ta bưng một cái khay, đổ trong khay nóng hôi hổi.

“Tuy gia không còn nữa, nhưng rốt cuộc ngươi cũng đã là người phụ nữ của gia, giờ người muốn tái giá, về tình về lý, cũng nên dâng trà cho nương nương.”

Dâng trà? Hạ Sơ Thất chỉ nghe nói vào cửa phải dâng trà, không ngờ thế này mà cũng phải dâng trà cơ đấy? Nàng nhìn cái khay nóng bỏng kia, khóe môi nhếch lên, “Nến thế.” Dứt lời liền2chậm rãi đứng dậy, sờ chung trà trong khay, cảm thấy nóng bỏng thì không khỏi cười lạnh

Nàng cảm thấy đám phụ nữ trong hậu cung luôn thích tìm đủ mọi cách để chỉnh người, thật sự rất buồn cười

Nàng không nói nhiều lời, bưng chén trà nóng lên, quỳ xuống trước mặt Cống phi.

“Mời nương nương dùng trà.”

Giống y như nàng đoán, Cống phi không hề đưa tay ra, chỉ lười nhác ngồi đó, để mặc nàng quỳ trên mặt đất bưng chén trà đến bỏng cả tay

Không tỏ thái độ, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn nàng chằm chằm.

Xung quanh yên tĩnh.

Thời gian trôi qua cực kỳ chậm.

Đúng lúc Hạ Sơ Thất cảm thấy tay sắp bỏng đến chết lặng rồi thì cuối cùng cũng thấy Cống phi chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt nàng, lạnh9lùng nhìn nàng, rồi đột nhiên bừng chén trà kia lên, mở nắp, nghiêng đi..

Dòng nước chậm rãi chảy từ trên đỉnh đầu Hạ Sơ Thất xuống, chảy vào trong cô nàng.

Có nóng, nhưng không đến mức bị bỏng

Có lẽ Cống phi này cũng không tàn nhẫn như nàng tưởng

Hạ Sơ Thất cười, ngẩng đầu lên, lại thấy bà ta chậm rãi xoay người, nhẹ nhàng đặt chén vào cái khay ở trên tay Nguyệt Dục

“Không ai dạy cho ngươi quy củ hay sao? Còn không biết cách kính trả cho trưởng bối, uổng cho xuất thân từ phủ Ngụy quốc công của ngươi

Nguyệt Dục, bắt nàng ta làm lại.”

“Vâng, nương nương.”

Ở trước mặt Cống phi, Nguyệt Dục tỏ vẻ cực kỳ cung kính, nhưng khi nhìn tới Hạ Sơ Thất, sắc mặt nàng ta lập tức trở thành một khối6băng

Khi một lần nữa duỗi tay ra trước mặt Hạ Sơ Thất, nàng ta nhẹ nhàng nhếch môi, nở nụ cười trào phúng.

“Khi ở phủ Tấn vương, ta nhớ là đã dạy quy củ cho ngươi, chẳng lẽ ngươi đã quên nhanh vậy sao? Hay là lúc đó, ngươi chỉ một lòng muốn dụ dỗ gia nên chẳng ghi nhớ trong lòng một chút nào? Mất công gia sủng ái ngươi như châu bảo, Sở Thất, vì sao người lại vong ân phụ nghĩa như vậy?” Hạ Sơ Thất ngẩng đầu nhìn nàng ta.

Trong mắt nàng ta toàn là sự độc ác

“Nguyệt đại tỷ, cuối cùng ngươi cũng không cần phải che che giấu giấu giả làm người tốt nữa rồi nhỉ? Thế cũng tốt, nên sớm như thế này mới đúng

Ta kính trà cho nương nương là chuyện nên làm,0nương nương nói ta thế nào, ta cũng chẳng sao hết, bởi vì người là thân nương của gia

Nhưng còn người thì sao? Ngươi không có tư cách

Mà chuyện giữa ta và gia, càng không tới lượt người nghi ngờ.”

Dứt lời, Hạ Sơ Thất nhoẻn miệng cười, lau nước trà trên đầu, vẫn duy trì tư thế, lại một lần nữa nhận chén trà, nhìn Cống phi đang nhăn mày, chậm rãi dâng chén trà qua đỉnh đầu, rũ mi, cụp mắt.

Mời Cổng phi nương nương uống trà.”

Nước nóng bỏng làm cho đầu ngón tay nàng đau đớn không thôi.

Nhưng trên mặt nàng vẫn không có cảm xúc gì

Cảm giác còn thống khổ hơn thế này nàng cũng trải qua rồi, đau đớn thân thể thì có tính là gì chứ? Trong điện tĩnh lặng như tờ

Một lát sau, Cổng phi7đứng lên, lại một lần nữa đổ trà lên đầu nàng

Nàng vẫn không hề nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn bà ta, nhìn hai người phụ nữ trước mắt, tầm mắt bị vệt nước làm ướt đến mức trở nên mơ hồ.

Lần thứ ba.

Lần thứ tư.

Đến tận lần thứ mười, Cống phi thấy cả người nàng đã ướt đầm, nhưng vẫn chỉ mím môi quật cường nhìn mình một cách yên lặng và nhẫn nại, cũng không hề giống như lời Nguyệt Dục kể là tính tình ương ngạnh, nhất định sẽ không chịu nổi mà chống đối với bà ta, đuôi lông mày bà ta khẽ nhướng lên, có phần không kiên nhẫn.

“Chát!”

Bà ta giơ tay lên, tát lên mặt Hạ Sơ Thất

Trong nháy mắt khi chén trà nóng bỏng trên tay đổ xuống, mặt Hạ Sơ Thất ướt đẫm nước trà

Nắp trà rơi xuống phát ra tiếng giòn tan

Giọng nói của Cống phi còn bén nhọn hơn thế, “Tiểu tiện nhân, ta không thèm diễn trò với người nữa

Không dối ngươi, hôm nay bổn cung gọi người tới đây là đã không nghĩ sẽ buông tha cho ngươi rồi, muốn gả cho Triệu Miên Trạch, muốn vào cung làm quý phi ư, nằm mơ!”

Đơn giản, thô bạo, thẳng thắn..

Lúc này mới giống tính cách của Cống phi

Nói mới thấy, bà ta cũng dữ dội giống y như Triệu Tử Nguyệt nhỉ?

Xem ra, diễn trò đổ nước trà chắc không phải chú ý của bà ta?

Thảo nào mà bà ta bị người ta phát hiện ra việc lưu giữ bí mật bức họa của hoàng để tiền triều, thảo nào mà nhi tử của bà ta bị Trương hoàng hậu đưa đi nuôi dưỡng, thảo nào mà tiểu nhi tử của bà ta vừa sinh ra đã chết, thảo nào mà Triệu Thập Cửu nhẫn nại mấy năm nay cũng không dám nhận bà ta..

Với tính cách này của bà ta, có thể tồn tại được trong hậu cung Đại Yến, còn vinh sủng không suy mấy chục năm liền, nếu không phải là một tồn tại BUG, vậy chỉ có thể nói, Hồng Thái Để thực sự yêu thương bà ta

Những Cống phi thế này, làm sao nàng có thể cùng lập mưu với bà ta, sao có thể nói với bà ta những chuyện bí ẩn kia đây? Làm sao có thể nói với bà ta, trong bụng nàng có tôn tử của bà ta chứ?

Hạ Sơ Thất rũ nước trên người, chậm rãi đứng dậy nhìn bà ta, cười khẽ: “Vậy thì, nương nương nói đi, tiếp theo muốn xử trí ta thế nào?” Cống phi không ngờ nàng bị tát một cái mà còn cười thản nhiên được như thế, giọng điệu hơi chần chừ, “Bổn cũng thật sự không hiểu, rốt cuộc lão Thập Cửu của ta coi trọng người ở điểm nào chứ? Diện mạo, nhân phẩm, tài năng, cái gì cũng không có, Ấy thế mà nữ nhân nhà người lại không chỉ quay nó như chong chóng mà còn hại tính mạng của nó

Hại nó mất mạng thì cũng thôi, thế mà người còn bội tình bạc nghĩa, lại muốn gả cho Triệu Miên Trạch, ngươi không cảm thấy mình sẽ làm lão Thập Cửu thất vọng hay sao?”

“Nương nương, người không cần nhiều lời với ả.” Nguyệt Dục đỡ Cổng phi ngồi xuống, than thở, “Ả đàn bà này giỏi nhất là dùng lời xảo quyệt để bao biện, người đừng để bị ả lừa, nhớ trước đây, gia chính là như thế...”

Liếc nhìn Nguyệt Dục một cái, sau đó Hạ Sơ Thất lại cười nhìn Cống phi.

“Ta cho rằng, ở trong hậu cung Đại Yến này, nương nương hẳn là người hiểu ta nhất mới đúng chứ? Năm đó nương nương có thể đổi từ Chí Đức Để của tiền triệu sang Hồng Thái Để hiện tại, vì sao không thể chấp nhận được chuyện ta đổi từ hoàng tử đến hoàng tổn chứ?”

Câu nói này của nàng, Cống phi còn chưa tỏ thái độ mà Nguyệt Dục đã biến sắc.

“Đồ tiểu tiện nhận nhà ngươi!”

Nàng ta còn chưa nói hết đã giơ tay lên định tát Hạ Sơ Thất

Nhưng tay vừa mới nâng lên đã bị Hạ Sơ Thất túm chặt lấy

“Nguyệt đại tỷ, ta đã nói rồi, ngươi không có tư cách đánh ta.” Dứt lời, nàng liếc nhìn Nguyệt Dục rồi thuận tay đẩy ra, không thèm để ý tới nàng ta, vẫn chỉ nhìn gương mặt trắng bệch của Cống phi, gằn từng chữ một:

“Đạo lý chuyện mình không muốn thì đừng bắt người khác làm, nương nương có hiểu không?”

Trong lòng Cống phi bị đâm một nhát, miệng vết thương đã liền mấy chục năm dường như lại bị người ta dùng dao nhọn cắt ra, cả da lẫn thịt đều bị cứa rách, máu tươi chảy xuôi trên người

Nhưng máu đó không hề nóng mà lại lạnh, lạnh đến mức khiến cả người bà ta như đóng băng.

Bà ta nhìn Hạ Sơ Thất, không động đậy

Hạ Sơ Thất cũng chỉ nhìn bà ta, hơi cười khẽ.

Một lúc lâu sau, Cống phi thở dài một hơi, âm thanh nhẹn lại, “Ngươi có tin, dù ta có đánh chết người thì cũng chẳng khác gì giết một con chó hay không? Không ai đến truy cứu ta, cho dù Triệu Miền Trạch có muốn che chở cho người thì cũng đã muộn.”

Ý của đã muộn là?

Bà ta thật sự biết Hạ Vấn Thu đã giữ chân Triệu Miên Trạch sao?

Mí mắt Hạ Sơ Thất hơi nhướng lên, nàng liếm môi, nếm được vị tanh ngọt của máu nhưng cũng không cảm thấy đau đớn gì, vẫn chỉ cười khẽ không thôi.

“Ta tin, nương nương nhận hết muôn vàn vinh quang và sủng ái, muốn giết chết một nữ nhân vô danh vô phận tất nhiên cũng đơn giản như bóp chết một con kiến

Nhưng mà, nếu ta có sơ suất gì, người khóc nhất định sẽ là nương nương...” Vành mắt Cổng phi đột nhiên đỏ lên, bà ta chỉ vào nàng và nói với giọng đầy căm hận, “Đừng tưởng là bổn cung không dám, ta cũng chẳng sợ nói với người rằng, bổn cung chưa bao giờ giết người, nếu lấy mạng người thì chính là lần đầu tiên.” Dứt lời, bà ta quay đầu đi

“Người đâu, đánh chết tiện tỳ này cho ta.”

Cổng phi không nhẫn nại đến mức đơn giản và thô bạo thế này, Hạ Sơ Thất thật sự không ngờ tới

Nhìn một đám ma ma, thái giám cầm gậy gỗ xông vào với khí thế hung hãn, giống như đã sớm có chuẩn bị thì nàng lùi về sau một bước, nhìn gương mặt hưng phấn của Nguyệt Dục, cười

“Nương nương, giết người là việc đại ác trên thế gian này, người không lo lắng gì sao?” “Hừ!” Cống phi phất mạnh tay áo, đổi mày liễu mỏng hơi nhếch lên, “Thì ra ngươi cũng biết sợ chết cơ à? Bản lĩnh chống đổi lại bổn cung vừa nãy đi đâu rồi hả?” Hạ Sơ Thất ổn định nhịp thở, khóe môi cong lên, giọng cũng mềm xuống không ít.

“Con người đều sợ chết, ta cũng không phải ngoại lệ

Hơn nữa, chẳng phải ta cũng vì muốn tốt cho người hay sao?”

“Vì ta?” Cống phi hơi sửng sốt

“Đúng thế, giết người là chuyện tạo nghiệp lớn nhất

Giết một người rồi, dù có cứu mười người cũng không thể bù lại được

Chẳng lẽ nương nương không muốn tích đức cho Triệu Thập Cửu, để chàng ấy có thể đầu thai vào một nhà tốt hay sao?”

Cống phi nao nao, nhìn nàng, yên lặng.

Cả người nàng ướt dầm dề, trên mặt có năm đầu tay màu đỏ, dáng vẻ vừa đáng thương vừa chật vật

Thêm thái độ mềm mỏng, lại nhắc tới chuyện tích đức cho lão Thập Cửu, Cống phi liền cảm thấy nàng không đáng giận như thế nữa

Lại nói, nàng đã chịu thua, thể diện của Cống phi cũng coi như thu hồi được một chút, sắc mặt tất nhiên cũng sẽ đẹp hơn

Bà ta đi tới, tà váy nhẹ nhàng rủ xuống đất, sát khí cũng tan đi không ít.

“Nể mặt lão Thập Cửu, bổn cung cho ngươi một cơ hội.” Nói tới đây, bà ta hơi thở dài, dáng vẻ mỹ nhân nhíu mày giống y như một đóa tuyết lên trên núi băng, xinh đẹp và cao quý, nhưng giữa mày và đáy mắt lại là sự cô đơn vô tận, “Nếu là người bị ép vào Đông cung, vậy bổn cung sẽ sắp xếp cho ngươi rời khỏi cung.” Hạ Sơ Thất ngây ra.

Bà ta nhướng mày, cắn răng hung tợn nói tiếp: “Nhưng mà, người phải thể, cuộc đời này không được tái giá lấy người khác nữa, phải thủ tiết vì nhi tử của ta

Nếu không, cho dù là chân trời góc biển, bổn cung cũng sẽ giết chết ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.