Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 459: Vừa trở tay, thời thế đảo ngược (9)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này mới..

lúc này mới khuyên bệ hạ như thế” Nhìn sắc mặt Hồng Thái để tốt hơn một chút, ông ta lại hòa nhã nói, “Dân gian thường nói, con cháu có phúc của con cháu, bệ hạ cũng nên như thế, chú trọng sức khỏe của bản thân mới là quan trọng nhất.”

“Xem ra trẫm nên tặng ngươi một danh hiệu, Thôi đại thiện nhân?” Hồng Thái để ho khan một tiếng, Thôi Anh Đạt nhanh chóng vừa quỳ vừa lết lên, dâng một chiếc khăn lụa màu vàng cho ông ta.

“Bệ hạ, lão nô biết sai rồi.”

Thấy ông ta như vậy, cuối cùng Hồng Thái để cùng thôi không tức giận nữa, chỉ hừ một tiếng, liếc nhìn ông ta, trên2mặt lộ vẻ tươi cười, “Không cần phải nói lời dễ nghe làm gì

Trẫm còn không hiểu người hay sao? Cả đời đã sống như vậy, sao về già có thể sửa được tính tình chứ? Đứng lên đi.”

“Lão nô đa tạ bệ hạ khoan dung.” Thôi Anh Đạt khom lưng, lập tức đứng lên

“Bóp vai cho trẫm, mấy ngày nay nhàn rỗi, có lẽ do ngủ nhiều nên cứng cả người.”

“Vâng, bệ hạ.” Thôi Anh Đạt cẩn thận hầu hạ, thỉnh thoảng quan sát vẻ mặt hoàng đế, thấy ông ta khép hờ mắt, sắc mặt bình thường, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, không dám nói thêm nửa lời nào nữa, chỉ chuyên tâm đảm bóp

Nhưng sự yên lặng trong9điện chỉ kéo dài một lát, đột nhiên lại nghe Hồng Thái để hỏi: “Đứa nhỏ ở viện Trạch Thu thế nào rồi?”

Trong lòng Thôi Anh Đạt lo lắng, nghe ra trong giọng nói của ông ta có sự tức giận thì lập tức đáp: “Hồi bấm bệ hạ, hôm nay Tiểu Tăng Tử tới báo, nói hai ngày nay thái tôn phi cứ đau bụng mãi, Hoàng thái tôn cả ngày ở bên giường chăm sóc, nghĩ có lẽ dù thai chưa hỏng nhưng cũng sắp rồi.”

Hồng Thái để ngẩng đầu lên, khẽ hừ một tiếng, “Phế vật!”

“Bệ hạ, lão nô cảm thấy, việc này nói thì dễ dàng, nhưng vì để cho hoàng thái tốn không nghi ngờ thì vẫn nên cẩn6thận một chút là hơn

Dù sao tình cảm giữa hoàng thái tôn và bệ hạ mới là quan trọng nhất, lỡ như bị hoàng thái tôn phát hiện ra, hơn nữa thêm những chuyện cũ, chỉ sợ hắn sẽ oán trách bệ hạ thôi.”

“Thôi Anh Đạt, người già rồi.” Nghe lão thái giám cứ dông dài không ngừng, Hồng Thái Để thở dài một hơi, không nói gì nữa mà nhắm chặt mắt ngồi dựa trên giường

Qua một hồi lâu, không biết ông ta lại nghĩ tới điều gì, đột nhiên

mở bừng mắt ra

“Thôi Anh Đạt, trẫm có một kể một mũi tên trúng hai con chim, đỡ phải thêm phiền toái.” Buổi trưa hai ngày sau, sau khi ăn trưa xong, Triệu Tử0Nguyệt dẫn theo Thanh Đằng tới.

Đồng ý với yêu cầu của Hạ Sơ Thất, nàng ta còn thuận tiện dẫn tiểu công chúa Nha Nha tới cùng.

Vì biết bọn họ tới đây nên từ sáng sớm, điện Sở Từ đã vô cùng bận rộn

Tinh Lam đặt một bộ bàn ghế hoa lệ nhỏ ở bên cạnh cửa sổ, lại đặt hai cái ghế dài ở hai bên, bọn nha đầu bận tối tăm mặt mũi, những đồ ăn thức uống trẻ con thích được bày đầy một bàn, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Ngày đó gặp qua ở trong điện Nhu Nghi, Hạ Sơ Thất và Triệu Tử Nguyệt đều không kịp nói chuyện nhiều với nhau, giờ hai người gặp lại,7hơn nữa còn là lần đầu gặp lại sau tận hai năm trời

Tay cầm tay, nghĩ đến Triệu Tôn, cả hai không hẹn mà cùng rơm rớm nước mắt

Thời gian thật sự giống một con dao giết heo

Ngày đó, Triệu Tử Nguyệt còn là một cô công chúa nhỏ mười bốn tuổi điêu ngoa

Mà ngày đó, Hạ Sơ Thất cũng là một thiếu nữ đầy nhiệt huyết, không biết buồn phiền là gì

Không khí tĩnh lặng, Hạ Sơ Thất cười nhẹ, cho lui bọn thái giám, nha hoàn hầu hạ trong điện ra, khi chỉ còn lại hai người, nàng duỗi tay ôm lấy Nha Nha ở trong lòng Triệu Tử Nguyệt.

“Tử Nguyệt, muội gầy đi rồi!” Nghe nàng nói với giọng nhẹ nhàng như thế, Triệu Tử Nguyệt cũng cong môi cười.

“Sở Thất, tỷ đẹp lên đấy.” “Thật à?” Hạ Sơ Thất sờ mặt mình.

“Thật.”

“Thật vinh dự khi được Tử Nguyệt công chúa khen.” “Nhưng mà, so với muội thì vẫn còn kém hơn một chút.”

Nhìn nàng ta giơ hai ngón tay ra dấu, Hạ Sơ Thất cười.

“Không biết ngại à, lại còn tự khen mình nữa.”

Nói xong, nàng liền cúi đầu, cẩn thận quan sát tiểu nha đầu mũm mĩm trong lòng mình, “Có phải không, Nha Nha nhỉ?” Đứa trẻ sắp một tuổi rưỡi, trông cực kỳ giống mẫu thân của nó

Triệu Tử Nguyệt vốn rất đẹp, Nha Nha cũng là một tiểu mỹ nhân trong tương lai, đôi mắt đen to tròn long lanh nước

Những tiểu nha đầu này lại không biết sợ người lạ, vừa trêu đã vui vẻ, bật cười khanh khách, hai cái chân vừa nhỏ vừa ngắn không ngừng nhảy lên trên đùi nàng, khiến cho người ta cảm thấy vui sướng trong lòng không thôi.

“Nha nha, gọi đi.” Hạ Sơ Thất quen với xưng hô ở đời sau nên thuận miệng dỗ dành tiểu nha đầu

“Dì cái gì chứ? Gọi cữu mẫu mới đúng.” Triệu Tử Nguyệt cười ngắt lời nàng, nhưng nói đến đây, có lẽ là nghĩ tới thân phận xấu hổ hiện tại của nàng, và cả thân phận xấu hổ của nàng ta lẫn Nha Nha, gương mặt xinh đẹp của nàng ta hơi thay đổi, cúi đầu bối rối, giả vờ sửa sang lại xiêm y của mình.

“A, hình như cũng không phải

Hẳn là..

hẳn là tỷ phải gọi nó là tiểu cổ cô đấy.” Hạ Sơ Thất hơi dừng lại, nhìn gương mặt đỏ bừng lên của Triệu Tử Nguyệt, cũng chẳng cảm thấy thân phận này của mình có vấn đề gì, chỉ có nàng ta tự mình lo lắng suông mà thôi.

“Tử Nguyệt, sau này muội có tính toán gì không?”

“Tính toán gì cơ?”

“Muội không thể nào..

thế này cả đời được đâu, muội là một công chúa.”

Triệu Tử Nguyệt mỉm cười, cúi đầu, tay cầm nắp trà gạt nhẹ, “Năm ngoái, phụ hoàng và mẫu phi vốn vẫn luôn lựa chọn phò mã cho muội, những người được lựa chọn cơ bản đều đã được định ra, đều là công tử nhà đại quan trong kinh, nghe phụ hoàng nói cả nhân phẩm và diện mạo đều không có vấn đề gì..

Nhưng sau đó Thập Cửu ca xảy ra chuyện, nên mới chậm trễ tới giờ

Muội vốn đã thở phào nhẹ nhõm rồi, không ngờ, hai ngày trước, mẫu phi lại nhắc lại, hỏi muội cảm thấy công tử nhà nào tốt...”

Nói đến đây, nàng ta liền im lặng thật lâu, dường như đang suy nghĩ, lại tựa như đang khổ sở

Hạ Sơ Thất nhìn trâm ngọc trên đầu nàng ta.

“Sao không nói nữa vậy?” Triệu Tử Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, vành mắt đã đỏ, “Sở Thất, muội không biết phải làm gì bây giờ

Muội đã sinh cả con rồi, sao có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì mà gả cho người khác làm thế? Làm như thế, thật không có phụ đức.”

Hạ Sơ Thất trầm mặc.

Trong chuyện này, quan niệm của nàng và Triệu Tử Nguyệt khác nhau

Nhưng trong lúc nhất thời, nàng khó mà thay đổi được quan niệm cố hữu của Tử Nguyệt

Huống chi, trong tư tưởng của nàng ta vẫn hy vọng Nha Nha có được phụ thân thân sinh chân chính yêu thương nó, có thể được ở bên chính cha mẹ ruột của mình, như thế mới coi như hoàn chỉnh

Hơn nữa, thời cổ đại, gả chồng chẳng khác nào đánh cược hạnh phúc cả đời của một người phụ nữ, không có chuyện nểu hối hận thì chọn lại lần nữa

Nhân phẩm của vị hôn phu được chọn cho Triệu Tử Nguyệt thế nào, không ai nói rõ được

Quỷ ca là người hiểu biết, ngay cả lão hồ ly Triệu Thập Cửu kia còn coi trọng y, cho dù không đến mức như trong tưởng tượng thì cũng không đến nỗi nào.

Nghĩ như thế, nàng hỏi bằng vẻ mặt ấm áp, “Tử Nguyệt, năm ngoái, Thập Cửu ca của muội nhờ người mang từ Mạc Bắc về một chuỗi nanh sói, trên nanh sói lại khắc hình Phật, muội có nhận được không?” Triệu Tử Nguyệt cười nhẹ, duỗi tay vạch cổ áo in hoa của Nha Nha, để lộ ra chiếc vòng nanh sói do tự tay Yến Nhị Quỷ làm đang treo ở trên cổ cô bé

Tiểu Nha Nha có vẻ rất thích, thấy chiếc vòng liền thò tay túm lấy đưa lên miệng

“Nha Nha, không được ăn.” Triệu Tử Nguyệt túm lấy tay cô bé, kéo cái nanh sói ra

“Oa...” Tiểu nha đầu mếu máo, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ đánh.” Mỗi lần tiểu nha đầu gọi “tỷ tỷ”, Triệu Tử Nguyệt lại không nhịn được mà chua xót

Giờ cố nhân đã ở trước mặt, đại khái trong lòng không còn đề phòng nữa, nàng ta ôm chặt Nha Nha, bắt đầu khóc.

“Nha Nha...”

“Tỷ tỷ..

Tỷ tỷ...”

Nha Nha một tuổi rưỡi đã biết nói những tiếng đơn giản, cũng biết nhận người

Hiện tại cô bé gọi Hồng Thái Để là phụ phụ, gọi Cổng phi là mẫu mẫu, gọi thân mẫu Triệu Tử Nguyệt là..

tỷ tỷ

Tình huống gượng gạo như thế, cho dù Hạ Sơ Thất là người từng trải qua nhân tình ấm lạnh suốt hai đời cũng không khỏi tiếc hận thở dài.

Tử Nguyệt.” Nàng an ủi vỗ bả vai nàng ta, “giải cứu” Nha Nha ra khỏi lòng Triệu Tử Nguyệt, cười chuyển đề tài, “Lúc ở Mạc Bắc, ta và Thập Cửu ca của muối thường nhắc tới muội đấy.”

Năm nay Triệu Tử Nguyệt cũng chỉ mới mười sáu tuổi, cho dù người đương thời trưởng thành sớm đi chăng nữa thì nàng ta cũng không phải đối thủ của “kẻ già đời” như Hạ Sơ Thất

Một câu nói đơn giản thôi đã kéo lực chú ý của nàng ta đi luôn.

“Thập Cửu ca của muội nói gì thế?” Hạ Sơ Thất sợ nàng ta khổ sở nên chỉ cười nhẹ, trên mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc.

“Thập Cửu ca của muội nói rằng, xưa giờ hôn phối của nữ tử đều do phụ mẫu sắp đặt, bà mối dẫn lối, không phải ai cũng có cơ hội chọn hôn phu

Phò mã của muội muội, nếu có cơ hội thì chàng muốn chọn thật tốt

Chàng còn nói, con người Quỷ ca ấy mà, trước kia khi vẫn còn là tiểu tử lang thang thì quả thực khá hấp tấp

Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện thì cũng là một nam nhân có trách nhiệm.”

Triệu Tử Nguyệt cắn môi dưới, không nói lời nào.

Hạ Sơ Thất liếc nhìn nàng ta, vuốt ve Nha Nha vẫn không ngừng phun bong bóng miệng trong lòng, cười nói, “Thập Cửu ca của muội vốn định chờ kết thúc chiến tranh Bắc phạt xong, quay trở về triều sẽ tới tìm phụ hoàng muội nói chuyện, muốn phong Quỷ ca làm phò mã

Nếu thế, một nhà ba người có thể ở bên nhau rồi, hơn nữa, sau này nếu Quỷ ca ức hiếp muội, chàng còn có thể ra mặt bênh vực muội nữa, giúp muội quản hắn.”

“Sở Thất..” Môi Triệu Tử Nguyệt run run, “Muội nhớ ca ca.”

Nói xong, nàng ta hít mũi, nhìn Hạ Sơ Thất không tỏ thái độ gì, lại đè thấp giọng nói, “Sở Thất, những lời này muội vốn không định hỏi đâu

Nhưng nếu muội không hỏi, trong lòng muội vẫn cứ lệ rơi đầy mặt.”

Môi Hạ Sơ Thất giật nhẹ, “Trong lòng thì sao có thể lệ rơi đầy mặt được.” Triệu Tử Nguyệt trừng mắt với nàng, “Tóm lại, lòng muội sắp buồn đến mức thành biển rồi, vô cùng khó chịu

Muội nhất định phải hỏi tỷ, tỷ thật sự phải gả cho hoàng thái tôn thật sao?”

Lúc trước, có vô số người đã hỏi chuyện này, nhưng lần nào Hạ Sơ Thất cũng có thể thản nhiên đáp lời

Nhưng lần này, nhìn vào đôi mắt đen láy của hai mẹ con Triệu Tử Nguyệt và Nha Nha, nàng đột nhiên cảm thấy thiếu một chút dũng khí, trái tim phủ đầy bụi bặm, thảm hại đến mức không thể cho người khác nhìn thấy.

“Tám chín phần mười là thế..

có lẽ sẽ gả sớm thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.