Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 46: Triệu tôn là người tốt? trời đất cũng khó dung! (7)



“Núi Trương Nhân Thần kỳ thế!”

Hạ Sơ Thất không rõ vì sao một Vương gia như Triệu Tôn lại có thể hiểu được địa hình thể núi nơi này. Nhưng dù trong lòng có một vạn câu hỏi vì sao, nàng cũng biết hắn sẽ không trả lời nàng.

Lúc hai người đến được chùa Phổ Chiểu thì Hạ Sơ Thất mới biết, rất nhiều người lưu lạc tới đây sau cơn lũ. Lúc này,2chùa Phổ Chiếu náo nhiệt như họp chợ. Ngoài tăng lữ vốn có trong chùa thì có dân chúng ở gần đây cũng lên núi tị nạn khi lũ bắt đầu dâng. Phương trường mang hết lương thực dự trữ trong chùa ra nấu ít cháo loãng, tiếp tế cho dân chúng gặp lũ lên núi trú nạn.

Đứng trước tai họa, tình người dễ thăng hoa.

Hai người vào chùa, vẻ mặt Triệu Tôn vẫn8luôn bình thản. Mắt hắn nhìn thẳng, lạnh lùng tôn quý. Còn Hạ Sơ Thất thì ngó quanh ngó quẩn, nhìn hàng ngũ dài thật dài, xoa cái bụng đói, trong lòng khó mà nhịn được.

“Này gia, hai ta cũng đi lấy một bát cháo uống nhé?”

Triệu Tôn lạnh nhạt nhìn nàng, “Ngươi đi.”

Hạ Sơ Thất bĩu môi, biết là với tôn nghiêm của Vương gia thì sao lại cầm bát xin ăn được.6Nghĩ lại, tốt xấu gì cái mạng nàng cũng do hắn nhặt về. Vì thế, nàng chỉ bĩu môi, cũng không nói thêm gì, chỉ bảo hắn ngồi chờ nàng ở cửa ra vào pháp đường của chùa Phổ Chiếu, còn mình thì đến chỗ phát cháo trước sân.

Mỗi người xếp hàng chỉ được một bát cháo và một bánh bao chay. Nàng uống cạn bát cháo loãng đến nỗi không thấy cả hạt3cháo mà vẫn thấy đói không chịu nổi, vốn định ăn nốt cái bánh bao, nhưng nghĩ đến tối qua Triệu Tôn không ăn gì, đành phải nhịn cơn đói, mang bánh bao tới cho hắn.

Nhưng mà tìm trong ngoài pháp đường vẫn không thấy hắn đâu.

Nàng tìm một vòng, kéo một tiểu sa di (hòa thượng mới xuất gia) đang quét sân hỏi, “A di đà Phật, tiểu sư phụ, thầy có thấy5người mới đi cùng ta không? Cái người vừa rồi còn ngồi ở đây, dáng cao, ngoại hình rất đẹp đó.”

Tiểu sa di chắp tay, chỉ một ngón, “Đi thẳng rẽ trái, trong thiền viện của phương trượng.”

“À, đa tạ đa tạ.” Ôm cái bánh bao nóng hổi, Hạ Sơ Thất cũng chắp tay cúi người, sau đó mới đi theo con đường tiểu sa di chỉ. Nàng đi qua một cửa viện cũ kỹ, vào trong thiền viện nơi phương trường ở. Được một tiểu sa di khác chỉ đường, nàng bước vào thiền phòng của phương trường. Thế nhưng khi nhìn thấy Triệu Tôn ngồi bên cạnh phương trượng, tư thế ung dung quý phái, nàng lại tức đến tái cả mặt. Trên cái bàn tròn trước mặt hắn được đặt mấy món cơm chay và cả một đĩa bánh bao to tròn trắng trẻo. Tên này thất đức quá vậy! Rõ ràng có thể lấy được đồ ăn ngon, nhưng lại để yên cho nàng chạy đi xếp hàng uống cháo! Uổng công nàng còn định mang bánh bao cho hắn nữa.

“Qua đây.” Thấy nàng tức giận, Triệu Tôn cũng chỉ bình tĩnh giơ tay vẫy nàng.

Phương trường hiền lành nhìn Triệu Tôn, rồi lại nhìn Hạ Sơ Thất, “A di đà Phật, điện hạ, vị tiểu thí chủ này là...”

“Nô bộc của tiểu vương.” Hạ Sơ Thất nghe hắn khách sáo tự xưng “tiểu vương” thì nhếch miệng. Nhưng hai chữ “nô bộc” cũng nhắc nhở nàng sự tồn tại của khế ước bán thân. Nàng trợn tròn mắt, dù trong lòng tức giận nhưng cũng không dám nổi đóa.

“Ăn chút đi.” Triệu Tôn tao nhã cầm một cái bánh bao lên đưa cho nàng.

Hạ Sơ Thất to gan hơn, nhận bánh bao rồi còn cười đầy ẩn ý với hắn, “Cảm ơn gia, tối qua ngài cũng mệt muốn chết rồi, nên ăn nhiều một chút mới tốt.”

Triệu Tôn thoải mái “ừ” một tiếng, cứ như không hiểu ý nàng, chỉ vừa ăn vừa trò chuyện cùng phương trượng, khiến nàng như đánh vào bông.

Lão hòa thượng nhìn hai người bọn họ, cười hỏi: “Điện hạ có cần chút rượu không?”

“Không cần.” Triệu Tôn thản nhiên nói, “Tiểu vương không thể phá vỡ quy củ trong chùa được.” Lão hòa thượng vuốt râu cười, “Quy củ là do người quy định, còn chay tịnh thì lại ở trong tâm” Không ngờ đây là một vị hòa thượng “rượu thịt qua ruột, Phật tại tâm”. Hạ Sơ Thất đứng bên cạnh Triệu Tôn, vừa gặm bánh bao, vừa nhìn hắn ưu nhã tự tại nói chuyện với phương trượng. “Đã hai năm kể từ lần trước từ biệt, phương trường vẫn khỏe chứ?”

Lão hòa thượng mỉm cười, “Nhờ phúc điện hạ, lão nạp vẫn khỏe. Ngày đó điện hạ xuất chinh thảo phạt Una, hành quân vội vàng nhưng vẫn không quên tới thăm lão nạp, đúng là cái phúc của lão nạp. Chỉ là không ngờ lần này gặp lại là do trận lũ lụt trăm năm mới thấy này. Thiện tai thiện tai.”

Triệu Tôn gật đầu, lão hòa thượng kia lại nói, “Trận lũ này sẽ rất nhanh thôi, chỉ thương xót cho những dân chúng gặp tai họa.”

Triệu Tôn khẽ nhíu mày, “Đợi tiểu vương trở về, nhất định sẽ tấu lên triều đình, cấp nhiều bạc đến cứu trợ thiên tai.”

Hai người xúc động, thở dài nói một lúc. Lão hòa thượng kia càng nói càng hăng say, chẳng hiểu sao đôi mắt sáng ngời có hồn lại “rọi” sang Hạ Sơ Thất. “Vị tiểu thí chủ này không biết năm nay bao nhiêu tuổi? Có thể cho biết ngày sinh tháng để không?”

Vừa vào đã hỏi vấn đề này sao?

Người cổ đại toàn trực tiếp thế à? Nhưng Hạ Sơ Thất lại khó trả lời lắm.

Bởi vì tuổi và ngày sinh tháng đẻ thật của Hạ Thảo thì nàng không biết. Nàng ho một tiếng, liếc nhìn Triệu Tôn phong thái nhẹ nhàng, giả vờ xấu hổ mím môi, cười chúm chím. “Ngài không phải là cao tăng sao? Ngài đoán thử xem.” Lão hòa thượng sững sờ. Triệu Tôn đã quen nàng không biết điều như vậy, bèn thản nhiên giải thích.

“Đại sư chớ trách, tên nô bộc này của tiểu vương từ bé đã ngu dốt, không biết mình là ai.”

Lão hòa thượng vuốt cằm mỉm cười, liếc về phía Hạ Sơ Thất đang trừng Triệu Tôn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Lão nạp xem tướng mạo của tiểu thí chủ giống tướng tam kỳ quý nhân. Nếu tiểu thí chủ có thể báo ngày sinh tháng để cho lão nạp thì có thể xác định được.”

“Tam kỳ quý nhân là gì? Mệnh này có tốt không?” Hạ Sơ Thất tò mò hỏi. Lão hòa thượng bí hiểm nói, “Tiểu thí chủ là nam, gặp tam kỳ quy cách, lại bị hình xung phá hoại thì cả đời nghèo hèn, bơ vơ không nơi nương tựa, đáng tiếc. Nhưng nếu là nữ...” Nói đến đây, ông như có điều lo lắng, nhìn Triệu Tôn đang yên lặng không nói gì, vừa cười vừa lắc đầu: “Lão nạp nhất thời lỡ lời, nói nhiều mấy câu, mong điện hạ chớ trách.” Triệu Tôn nhướng mi, không mấy quan tâm hỏi: “Nếu là nữ thì sao? Cớ gì mà phương trường không nói hết?”

Hiện giờ, vóc người Hạ Sơ Thất còn chưa nảy nở, mặc đồ nam càng có vẻ nhỏ bé và yếu ớt, nhìn sao cũng chỉ giống một chàng trai thanh tú. Cuối cùng, lão hòa thượng lại nhìn nàng một chút, cười nói tiếp: “Nữ mà được mệnh tam tài quý cách thì chính là mệnh Phượng, chắc chắn phúc thọ kéo dài. Đáng tiếc, đáng tiếc...”

Mệnh Phượng? Nếu không phải đang ở trước mặt người ngoài, chắc Hạ Sơ Thất đã phì cười rồi.

Chiêm Sắc ơi Chiêm Sắc, cậu biết không, tớ tìm được tổ sư gia nhà cậu rồi này. Đúng là dóc tổ: Triệu Tôn có vẻ không tin, chỉ hờ hững nhìn qua, đôi mắt tối hơn, giọng nói mang vẻ mỉa mai mơ hồ mà chỉ nàng mới nghe hiểu được, “May mà là nam. Nếu không vì một lời này của phương trượng, há chẳng phải là tai họa nhân gian, ai ai cũng muốn cướp về để dùng rồi sao?”

Tai họa? Cả nhà người mới là tai họa!

Hạ Sơ Thất chửi thầm trong lòng, cũng không để tâm đến lời lão hòa thượng nói, há mồm thật to ngoạm miếng bánh bao.

Một lát sau, Triệu Tôn ăn no trò chuyện đủ, lão hòa thượng liền bảo tiểu sa di sắp xếp cho hắn một căn phòng yên tĩnh để nghỉ ngơi. So với các nạn dân ngồi ngoài bậc thang và các tán cây, Hạ Sơ Thất cảm thấy làm một Vương gia phong kiến đúng là tiêu dao vui vẻ như thần tiên, ít nhất đi tới đâu cũng có thể hơn người như thế.

Có lẽ do tối qua canh rắn nên Triệu Tôn ngủ không được ngon giấc. Vừa vào phòng, hắn đã sai Hạ Sơ Thất lấy nước cho hắn rửa mặt, lại dặn nàng ngồi cạnh cửa sổ canh gác, sau đó mới nằm xuống giường, nhanh chóng ngủ mất. Nàng không cam tâm tình nguyện cho lắm, nhưng ai bảo người ta là chủ tử chứ? Chưa nói đến việc hắn đã cứu mạng nàng, chỉ với khí thế bức người của hắn, kể cả khi hắn không giận không cáu mà chỉ cần liếc ngang, bày ra uy nghi Vương gia thì nàng đã răm rắp nghe lời, vô thức mà làm theo những mệnh lệnh của hắn. Nàng nghĩ, có phải nàng mắc bệnh tâm lý gì không? Hội chứng Stockholm* chăng?

(*) Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.

“Quan gia, ngài không thể vào được.” Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng tiểu sa di nói. “Sao ông đây lại không thể vào được? Cẩm Y Vệ bắt người, tránh ra!”

Một giọng nói thô lỗ vang lên, Hạ Sơ Thất kinh hãi. Giọng nói này rất quen thuộc, chính là tên Mã Thiên Hộ bỏ nàng vào quan tài mang vào thôn Kim Sa ngày ấy. Nhưng chẳng phải gã chạy rồi hả? Sao cũng tới chùa Phổ Chiếu vậy?

“Quan gia, trong phòng này không có người ngài muốn tìm đâu.” “Không có?! Ông đây vừa bước vào sân đã thấy hắn chui vào pháp đường, vậy mà lại tìm khắp nơi không thấy bóng dáng đầu, nhất định là trốn ở trong phòng của các người rồi. Mở ra, để bọn ông vào tìm...” Nghe thấy tiếng ầm ĩ này, Hạ Sơ Thất liền hiểu ra.

Xem ra Mã Thiên Hộ này chạy trốn lúc nước lũ tới, nhưng vẫn là một người rất có ý thức chấp hành nhiệm vụ, không dám trở về báo cáo với Đông Phương Thanh Huyền, vẫn luôn tìm nàng chăng? Sau đó gã lại tìm được quan tài ở dưới núi, vừa lên thì đúng lúc thấy nàng đi lấy cháo về nên mới lên tìm.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua Triệu Tôn đang ngủ say, nàng “tốt bụng” không quấy rầy hắn. Nhất là việc cáo mượn oai hùm thì càng không nên gọi hắn tỉnh, sẽ có nhiều niềm vui thú hơn. Khi tiểu sa di kêu “ối” thì nàng đi tới bên giường, cầm kiếm của Triệu Tôn, đẩy cửa bước ra ngoài, hất cằm cười hỏi.

“Đồ con rùa kia, ông nội người ở đây, người muốn gì hả?”

“Ngươi!” Mã Thiên Hộ quay đầu lại, “í” lên một tiếng.

“Đúng, chính là ta, ông nội ngươi đây.” Hạ Sơ Thất vén vạt áo vải bố màu xanh, giày giẫm lên nền gạch xanh ẩm ướt, khuôn mặt thanh tú cười như không cười, thân hình gầy yếu như một cành liễu, càng khiến bảo kiểm tra trong vỏ màu đen trên tay nàng nặng nề và ác liệt.

“Hay lắm, ranh con, quan gia ta cuối cùng cũng tìm được người rồi...” Đôi mắt nhỏ của Mã Thiên Hộ sáng lên, bỏ qua tiểu sa di kia. “Các huynh đệ, lên! Bắt người rồi chúng ta về báo cáo nhiệm vụ với Đại đô đốc” Vốn đang định vui đùa chút chút nhưng thấy tên Mã Thiên Hộ này vừa khờ lại vừa ngốc, Hạ Sơ Thất cũng bớt phần hăng hái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.