Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 461: Vừa trở tay, thời thế đảo ngược (11)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có y ở đó, hai người các nàng ra ngoài cực kỳ thuận lợi.

Đến lúc trở về, không ngờ Trần Cảnh vẫn còn chờ ở đó.

Hai người nhìn nhau từ xa, không ai nói gì, thậm chí còn chẳng nói với nhau câu nào, nhưng nàng vẫn không đè nén nổi trái tim đập hoảng loạn

Trần Cảnh mặc áo giáp tướng quân, không còn là Trần Cảnh trước kia nữa, nhưng vừa nhìn thấy y, phản ứng đầu tiên của nàng là nghĩ đến nhân vật luôn bừng bừng anh khí và đầy sức sống mà y từng theo sát bên người - Tấn vương điện hạ.

Giáp Nhất vẫn mặc trang phục thái giám tiến vào, nhìn nàng một cái thật sâu, đặt nước ấm xuống trước mặt nàng, nhìn xung quanh một chút, hơi lên tiếng trào phúng đưa2nàng ra khỏi suy nghĩ: “Rốt cuộc thì hắn vẫn không tới.” Hạ Sơ Thất biết y đang ám chỉ Triệu Miên Trạch, nàng không khỏi cười châm chọc, hơi nhếch môi lên.

“Hạ Vấn Thu, đúng là vẫn có một chút bản lĩnh.”

Từ hôm Triệu Miên Trạch tới viện Trạch Thu đến giờ, đã ba ngày liên tiếp hắn ta đều không tới đây

Sau khi biết nàng tới điện Nhu Nghi bị Cổng phi dạy dỗ một trận cũng chỉ cho Hà Thừa Ân tới, tặng một chút đồ có giá trị, nói vài câu an ủi.

Hà Thừa Ân nói, lần này thái tôn phi mang thai không được khỏe, thái y nói tâm trạng phải thật thoải mái, không được bực bội hay tức giận, cũng không được nghĩ ngợi

Hoàng thái tôn sợ giống như lần trước, sẽ lại9sẩy thai nên ba ngày này đều ở bên cạnh nàng ta, chờ qua giai đoạn nguy hiểm sẽ tới điện Sở Từ, còn dặn dò nàng phải nghỉ ngơi cho tốt.

Lúc đó, Hạ Sơ Thất rất muốn cười.

Triệu Miên Trạch có tới hay không, nàng căn bản không bận tâm.

Vì con, một người đàn ông chọn ở lại cũng là chuyện bình thường mà thôi.

Nàng chỉ quan tâm tới việc Hạ Vấn Thu có bản lĩnh giữ hắn ta lại, sợ tình hình tiếp theo đây sẽ không dễ hành động...

Nàng xoa cái bụng nhỏ, nhíu mày lại, mỉm cười.

“Cứ chờ xem, sẽ tới nhanh thôi.”

Giáp Nhất không trả lời, đi tới cầm một cái áo choàng đắp lên vai nàng, giọng nói vững vàng, “Đêm đã khuya rồi, nghỉ đi.” Hạ Sơ Thất “ùm” một tiếng, không biết6nghĩ tới chuyện gì, càng tươi cười xán lạn hơn.

“Ông chủ Giáp này, ngươi nói nếu ta thật sự gả cho Triệu Miên Trạch thì sẽ có bao nhiêu người chán ghét ta?”

Giáp Nhất mím môi, không nói gì.

Hôm nay nàng nói chuyện với Yến Nhị Quỷ, hắn ta ở bên trong đều nghe thấy hết

Tuy rằng nàng có vẻ chẳng bận tâm, nhưng hắn ta biết, có lẽ nàng không bận tâm người khác nghĩ về mình thế nào, nhưng nàng sẽ để ý thái độ của bộ hạ cũ của Tấn vương với mình ra sao

Những lời nói ấp a ấp úng của Yến Nhị Quỷ khi đó tuy không có ý chỉ trích, thậm chí còn có thể nói là tràn ngập vẻ cầu khẩn, nhưng chắc chắn nàng đã bận tâm đến nó.

“Sao lại không nói0gì?” Hạ Sơ Thất thấy hắn ta trầm mặc thì lại hỏi một câu.

Giáp Nhất im lặng một hồi mới nhỏ giọng trả lời:

“Hạ Sở, người chán ghét ngươi thì không đáng để người phải lo lắng.” Hạ Sơ Thất hơi sửng sốt, bật cười khẽ, trong lòng cũng thoải mái hơn không ít.

Nàng và Giáp Nhất đã từng cùng nhau đồng cam cộng khổ trải qua nhiều chuyện, đã sớm không còn kiêng dè những lề lối khác biệt giữa nam và nữ nữa

Ở trong lòng nàng, hắn ta còn thân với nàng hơn Trịnh Nhị Bảo một chút, cho dù ngủ hay ngáy ngủ ở trước mặt hắn ta, nàng cũng hoàn toàn chẳng cần bận lòng tới vấn đề hình tượng.

Đây là một cảm giác hoàn toàn khác biệt

Thậm chí, ở trước mặt Triệu Thập Cửu cũng7không giống như thể được

Nàng sẽ bận tâm đến việc Triệu Thập Cửu nghĩ về mình thế nào, thế nên phải để ý hình tượng

Nhưng ở trước mặt Giáp Nhất, trước nay nàng đều không cần phải chú ý

Giống cái gì? Giống huynh đệ, giống chiến hữu

Ngày hôm sau, thời tiết cực kỳ sáng sủa

Trong viện rộng rãi, ánh mặt trời ló lên trên một ngọn cây xanh tốt tạo thành một bó hoa ánh sáng rực rỡ

Trịnh Nhị Bảo mỉm cười kê một chiếc ghế La Hán ra ngoài cho Hạ Sơ Thất để nàng nằm sưởi nắng

Theo cách nói của nàng, đây là bổ sung canxi, có lợi cho sự hồi phục sức khỏe

Mặt trời vừa lên, tâm tình ai nấy đều rất tốt.

Tinh Lam tươi cười rạng rỡ hầu hạ nước trà trước mặt nàng, Giáp Nhất thì không biết đã trốn đi đâu

Nàng túm lấy làn váy gấm mỏng phù hợp với thời tiết mùa xuân, lười nhác nằm xuống, thở dài đầy thoải mái, ánh mắt dừng ở một góc viện cách đó không xa

Ở đó có một vườn hoa nho nhỏ

Mai Tử và Lan Đẩn đang ngồi bên vườn hoa, thì thầm to nhỏ

Mai Tử nói, “Chôn hạt giống xuống rồi, khi nào thì có thể nảy mầm vậy?”

Lan Đần kinh nghiệm đầy mình truyền thụ cho nàng ta, “Mười ngày sau sẽ nảy mầm.” Mai Tử không tin, “Đây cũng không phải giống hoa bình thường, Thất tiểu thư nói là hoa Thanh Minh, cũng giống các loài khác à?”

Lan Đần trừng mắt, “Chuyện này người ngốc còn biết, ngươi lại không biết à?” Mai Tử sửng sốt, bị hắn làm cho tức cười, “Đúng thế, người ngốc còn biết, thật là hiếm có.” Lan Đần trừng mắt với nàng ấy, “Muội đang mắng ta đấy hả?” Mai Tử giả bộ làm mặt quỷ: “Ôi chao, hôm nay không ngốc nữa à, còn biết muội đang mắng huynh nữa chứ?” Lan Đần trợn tròn hai mắt, “Ta không phải đồ ngốc.” Mai Tử lè lưỡi với hắn: “Chỉ có đồ ngốc mới nói mình không ngốc.”

Lan Đần nhìn nàng, nghiêng đầu, “Vậy muội có phải đồ ngốc không?” Mai Tử đáp, “Đương nhiên muội không phải rồi.”

Lan Đần phá lên cười, ngồi dậy, hai tay chống eo, đột nhiên đi về phía Hạ Sơ Thất đang mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh nàng, chỉ vào Mai Tử lớn tiếng nói, “Thảo Nhi, nàng ta là đồ ngốc

Nhị Bảo công cộng, Tinh tỷ tỷ, Tiểu Trình Tử, mấy người các ngươi nói xem nàng ta có phải đồ ngốc hay không nào?” Một đám người đều bất đắc dĩ câm nín

Lần này, Mai Tử lại bị Lan Đần lừa thành đồ ngốc luôn

Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình như nhìn kẻ ngu ngốc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mai Tử đỏ bừng lên, thẹn quá thành giận.

“Huynh mắng ai là đồ ngốc hả?”

Nhìn thấy nàng ấy định xông tới đây, Hạ Sơ Thất không khỏi lắc đầu, nói vui: “Rõ ràng muội là đồ ngốc, bị hoàng trưởng tôn xoay vòng vòng

Muội nói muội không ngốc thì ai ngốc đây? Ta thấy, hoàng trưởng tôn còn thông minh hơn muội nhiều.”

Mai Tử tức giận đến mức giậm chân bình bịch, “Thất tiểu thư.” Thấy Mai Tử bị mắng, còn mình lại được Thảo Nhi khen ngợi, Lan Đần vênh váo, hếch cái cằm lên, hừ một tiếng, chỉ xuống mặt đất cực kỳ trẻ con

“Muội ngốc hơn ta

Nhanh lên, mau quỳ xuống, xin lỗi ta đi.”

Lan Đần là người chân chất ngốc nghếch, cũng không biết thế nào là nói đùa, xưa nay hắn cũng chưa bao giờ nói đùa với người khác, câu nào câu nấy đều vô cùng nghiêm túc

Đặc biệt là mấy năm nay, phàm là những người hắn nhìn thấy thì đều cung cung kính kính với hắn, động một chút là quỳ xuống nhận lỗi, dần dần hắn cũng cảm thấy bình thường

Hơn nữa, Mai Tử cũng không phải chưa từng quỳ trước hắn, hắn vốn chính là hoàng tôn, quỳ xuống xin lỗi hẳn là chuyện bình thường

Nhưng đại cô nương đều thích thể diện, lúc trước tranh cãi với hắn bị thua thì trong lòng đã bực lắm rồi, thế nên nàng ấy nhất thời không nghĩ thông được, giờ lại bị hắn yêu cầu quỳ xuống, thể là vành mắt nàng ấy lập tức đỏ lên.

Để tránh bị người ta chê cười, Mai Tử nhanh chóng đi tới, quỳ phịch xuống đất.

“Vâng, nô tỳ sai rồi

Nô tỳ là đồ ngốc, hoàng trưởng tôn đại nhân đại lượng, tha thứ cho nô tỳ, sau này nô tỳ không dám nữa...”

Dứt lời, nàng khẩu đầu thật mạnh, đứng dậy xách váy lên chạy biến vào trong nhà.

Xưa nay đã quen với việc nói đùa, thế nên Mai Tử cũng không phải người nhỏ mọn như thế

Nàng ấy cũng rất ít khi cung kính tự xưng là nô tỳ trước mặt Lan Đần, giờ đột nhiên lại thay đổi, mọi người đều không rõ nguyên do, Tinh Lam thì lại càng kinh ngạc hơn

“Ơ, nha đầu này, hôm nay làm sao thế?”

Hạ Sơ Thất dùng mắt ra hiệu cho Tinh Lam, để nàng ta vào xem Mai Tử một chút

Vừa giận vừa buồn cười quay sang nhìn Lan Đần đang sững ra ở đó

Còn chưa đợi nàng nói gì, cái miệng đang há hốc ra của Lan Đẩn liền khép lại, sau đó hắn cúi đầu tủi thân.

“Làm người ngốc thì có gì không tốt chứ? Thế mà đã chạy rồi

Hẹp hòi!” Hạ Sơ Thất vỗ vai hắn.

“Không sao đâu, Mai Tử đùa với huynh thôi, một lát là tốt ngay ấy mà.”

Trong hoàng cung này, Lan Đần là chủ tử, Mai Tử là nô tỳ, tuy rằng nàng đến từ đời sau, tiếp nhận giáo dục con người là bình đẳng nhưng nàng cũng không thể nào dạy Lan Đần đi xin lỗi Mai Tử được, như vậy thì chỉ càng dạy hắn yếu đuối hơn, về sau sẽ bị người ta ức hiếp

Hơn nữa, vốn dĩ cũng chỉ là chuyện vui đùa nho nhỏ, không đáng kể, nên nàng cũng không để ý, lại nói chuyện khác với Trịnh Nhị Bảo

Nhưng Lan Đần ngồi không một hồi lâu, lại cảm thấy không chịu nổi

“Thảo Nhi, có phải ta làm sai rồi không?” “Không sai!” Hạ Sơ Thất lắc đầu, “Phải là người quen thuộc, thân mật thì mới vui đùa như thế chứ.”

“Nhưng mà.” Lan Đần mếu máo, “Hình như muội ấy thực sự tức giận kìa.” Hạ Sơ Thất cười khẽ, “Yên tâm đi, Mai Tử không hẹp hòi thể đâu.”

Khẽ “ùm” một tiếng, Lan Đần gật đầu, mày cũng nhíu chặt lại

“Vậy chờ ta về cung lấy vài đồ tốt mang cho muội ấy là được

Ôi, phụ nữ thật khó nuôi.” “Khụ khụ khụ!” Trịnh Nhị Bảo không nhịn nổi, bị câu “phụ nữ thật khó nuôi” kia làm cho ho sặc sụa, gương mặt béo núc như bánh bao trắng trở nên đỏ tím như màu gan heo

“Hoàng trưởng tôn..

Ngài thật biết nói đùa.” “Ta có đùa đâu?” Lan Đần không hiểu ra sao, “Tam thẩm nương dạy ta đó, không đúng à?” Hạ Sơ Thất để trán, khóe miệng co giật, không ngờ lại có thể nghe được một câu như thể từ miệng Lan Đần, nhìn Trịnh Nhị Bảo sắp buồn cười mà chết, vậy mà hắn còn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nàng không nhịn được cũng buông lời trêu ghẹo

“Huynh đúng là một đứa trẻ lương thiện.”

“Ta không phải trẻ con!” Đấy, vừa nói như vậy liền tức giận ngay được! Hạ Sơ Thất bất đắc dĩ cười, Trịnh Nhị Bảo và Tinh Lam vừa mới từ trong điện đi ra cũng không nhịn được mà cười tủm tỉm

Ở trong điện Sở Từ này có hai kẻ dở hơi như Lan Đần với Mai Tử không có việc gì liền thích đấu võ mồm với nhau mới khiến không khí vui vẻ thêm một chút

Nếu không, những người này cũng chỉ có thể mỗi ngày ngâm mình trong vai hoàng liên mà thôi.

“Thất tiểu thư, có người tìm.”

Lúc này, đột nhiên Giáp Nhất từ sân đi vào, từ xa đã quát khẽ nhắc nhở

Hạ Sơ Thất ngạc nhiên, ngồi thẳng người dậy, “Ai thế?”

“..

Là..

là ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.