*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nếu hôm nay nàng bị tống vào đại lao, e rằng đợi ngày mai khi mặt trời lên, nàng và Tiểu Thập Cửu chắc sẽ “được” lẳng lặng biến mất khỏi thế gian này
Thấy lão hoàng đế không vui, Lộng Cầm cảm thấy lạnh toát sống lưng
Nhưng khi quyết định đi bước này thì nàng ta đã không còn đường lui nữa, chỉ có thể cắn răng đi tiếp
“Bệ hạ, ngày mai thì sẽ không còn kịp nữa”
Lúc này Hồng Thái Để rất đau đầu, mặt mày xanh xám cực kỳ khó chịu, nhưng ông ta còn chưa kịp lên tiếng mắng thì mắt Triệu Miên Trạch đã lóe lên, nhìn Lộng Cầm, tiếp lời, giọng nói rất nghiêm túc: “Có chuyện thì nói mau, không nghe thấy bệ hạ mệt rồi2ư?” Vừa dứt lời, Hồng Thái Đế lườm hắn ta, ánh mắt tôi xuống
Ai cũng có thể nhìn ra được, quan hệ của hai ông cháu đã rơi vào trạng thái xấu
Nhưng bị Triệu Miên Trạch nhìn như thế, Hồng Thái Đế cũng không tiện bỏ đi
“Ngươi nói xem, có chuyện gì cần bẩm báo?” Lộng Cầm thở phào, đáp một tiếng “vâng”, dường như khó mở lời, lại tựa như hơi sợ Hạ Vấn Thu, liếc nhìn nàng ta vài lần mới cắn môi, cao giọng nói: “Bệ hạ, nô tỳ là người đổi thiên hoa phấn trong thuốc an thai của thái tốn phi về lại thành sơn dược” “Đồ tiện tỳ nhà ngươi!” Hạ Vấn Thu giận dữ, da đầu tê dại, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Mau7trở về đây, đừng có ở đó mà lên cơn điên”
Triệu Miên Trạch trầm giọng, “Để ả nói, người khác không được phép ngắt lời”
Biến hóa đến quá nhanh, mọi người nhìn nhau đầy ngơ khác, không ai hiểu gì
Hạ Sơ Thất thì lại trao đổi một ánh mắt với lão Tôn, mong chờ lát nữa đây, khi chân tướng được hé lộ thì những người này sẽ có biểu cảm thật đặc sắc
Tất nhiên, nàng không cho rằng có thể hạ gục hoàng đế chỉ trong một lần
Nhưng với từng này, Hạ Vấn Thu - kẻ xui xẻo đầu tiên, e rằng sắp tiêu tùng rồi
Trong lúc mọi người đang suy nghĩ thì Hồng Thái Đế vuốt râu, trầm giọng nói: “Vì sao người lại đổi thuốc? Nói tiếp!” Ông ta9hơi nheo mắt lại, dường như không còn nôn nóng như lúc nãy nữa, sai Thôi Anh Đạt dìu ngồi xuống, cứ như có hứng thú lắng nghe lắm vậy
Lộng Cẩm quỳ dưới đất, cả ngươi hơi run lên, nhưng nói năng vẫn khá rõ ràng:
“Thật ra lần này thái tôn phi không hề mang thai
Hôm ấy, thái tôn phi biết hoàng thái tốn đã tìm được Thất tiểu thư và phái Hà công công đón nàng ấy về
Trong lúc nôn nóng, mới mua chuộc Lâm thái y, cố ý giả vờ như có thai,
mục đích là vì lừa hoàng thái tôn và bệ hạ, đổi lấy ngôi vị thái tôn phi” “Lộng Cầm, ngươi ngậm máu phun người!” Trong một chuỗi những tiếng hít sâu, Hạ Vấn Thu chỉ vào Lộng5Cầm, kích động không thôi
“Nô tỳ không dám nói dối” Mặt Lộng Cầm tái mét, cúi đầu xuống thật thấp, không nhìn dáng vẻ đỏ mặt tía tai của Hạ Vấn Thu, ăn nói càng rõ ràng hợp lý hơn, “Sau khi thành chỉ sắc lập thái tôn phi được ban xuống, thái tôn phi đạt được nguyện vọng, nhưng cả ngày lại hoảng sợ, tâm thần bất an
Vì để tránh xảy ra sự cố, Lâm thái y kê một đơn thuốc thay đổi mạch tượng cho thái tôn phi
Trong đơn thuốc ấy có một vị thuốc, chính là thiên hoa phấn”
Hạ Sơ Thất giả vờ hiểu ra, tiếp lời, “Mưu kế thâm độc thật! Hèn chi khi Lâm thái y cầm theo bã thuốc đến tìm hoàng thái tôn, chưa gì3đã khẳng định ngay bên trong đó là thiên hoa phấn, hóa ra là thế!” Được nàng nhắc nhở, mọi người lại gật đầu tán thành, cảm thấy rất hợp lý
Lộng Cầm không dám ngẩng đầu lên, nhưng vẫn nói tiếp, “Nô tỳ không hiểu gì về dược lý, tuy thái tôn phi chưa bao giờ kêu thái y nào khác ngoài Lâm thái y đến bắt mạch trị bệnh, nhưng thái tốn phi trước giờ cẩn thận, sợ bị hoàng thải tôn biết được, nhất là sau khi Thất tiểu thư hồi kinh
Thái tôn phi biết Thất tiểu thư tinh thông y lý, nên càng gia tăng tần suất dùng thuốc
Lâm thái y nói, cơn đau bụng suốt những ngày qua của thái tôn phi đều bắt nguồn từ đó”
“Lộng Cẩm, đồ tiện nhân nhà ngươi vu oan ta!”
Không đợi mọi người phản ứng trở lại, Hạ Vấn Thu gào lên, lao người tới, trông như hệt một con ác quỷ mất kiểm soát
Triệu Miên Trạch ra hiệu bằng mắt với Tiêu Ngọc
Tiêu Ngọc hiểu ý, giữ chặt nàng ta, “Thái tốn phi, xin đừng kích động!”
Hạ Vấn Thu liên tục gào thét, cục diện rơi vào cảnh không thể kiểm soát được
Lộng Cầm quỳ mộp dưới đất, run lẩy bẩy, không dám nói gì
Hồng Thái Để lạnh lùng quan sát, ho khan hai tiếng không nặng không hẹ, liếc nhìn Lâm Bảo Tích, sắc mặt dễ chịu xuống không ít
Ông ta vờ như vô tình thoáng nhìn về phía Hạ Sơ Thất
Hạ Sơ Thất cũng nhìn lại, khóe môi đỏ tươi cong lên, trông như đang cười
Ánh mắt giao nhau trong thoáng chốc, Hồng Thái Đế bèn dời tầm mắt đi
Hạ Sơ Thất cũng nhếch môi cười, ngoảnh mặt đi
Làm chuyện gì cũng phải cân nhắc kĩ càng, giờ đây trong tòa hoàng thành này, người nắm quyền vẫn là Hồng Thái Đế
Nàng không đánh gục được hoàng đế, chỉ có thể lấy lại làm tiến, ân cần dâng lên cho ông ta một chiếc thang, nhìn vào thì trông có vẻ như là muốn cứu vãn mối quan hệ của hai ông cháu họ, nhưng thực chất chỉ là vì muốn bảo vệ chính mình
Có chiếc thang này, tất nhiên là Hồng Thái Để sẽ leo xuống, đẩy chuyện ra xa
Ông ta ho khan một tiếng, nhìn Hạ Vấn Thu đang khóc quấy um sùm, “Hạ thị, nếu ngươi không làm chuyện này, vì sao không đợi nàng ta nói hết?”
Hạ Vấn Thu nhìn về phía Triệu Miên Trạch như thể đang cầu cứu
“Không phải như vậy đâu, Miền Trạch”
“Ta không muốn nghe nàng nói, ta muốn nghe ảnói” Triệu Miên Trạch siết chặt nắm tay
“Miên Trạch” Hạ Vấn Thu nức nở gọi tên hắn, nàng ta dường như nhớ ra điều gì đó, hai mắt sáng rực, bỗng nhiên xoay đầu lại, nhìn chằm chằm Hạ Sơ Thất, “Miên Trạch, chàng không nghe thiếp nói, nhưng chắc chàng cũng tin lời Thất muội nói phải không? Hôm qua chàng gọi muội ấy đến bắt mạch cho thiếp, muội ấy nói thai nhi chết lưu trong bụng, chứ không hề nói thiếp không mang thai
Chẳng lẽ Lâm thái y nhầm lẫn, Thất muội cũng nhầm lẫn ư?”
Lúc này rồi mà vẫn còn có thể nghĩ đến chiều nghịch chuyển, tìm sơ hở của kẻ địch để gỡ tội cho mình, Hạ Sơ Thất thấy hơi khâm phục Tam tỷ này rồi đấy
Chỉ đáng tiếc, nàng ta không hiểu y lý, không biết rõ kiến thức cơ bản
Nhìn Lâm Bảo Tích, lại nhìn sang Tôn Chính Nghiệp, nàng nở nụ cười lười nhác
Thái tốn phi không hiểu, nhưng chắc hai vị thái y phải biết rõ, sau khi thai nhi chết lưu thì mạch tượng không có gì đặc biệt
Chỉ trong trường hợp thai nhi phát triển bình thường trong bụng mẹ thì mới có thể xuất hiện hỉ mạch”
Hạ Vấn Thu biến sắc, mặt mày lúc trắng lúc xanh
Hạ Sơ Thất đứng khoan thai một góc, trong đáy mắt âm u thoáng lóe lên một tia sáng sắc bén có màu gần như màu máu
Nó chỉ hiện lên trong thoáng chốc rồi biến mất nhanh chóng, khóe môi nàng lại nở một nụ cười hững hờ, “Ai nấy đều biết cái thai trong bụng thái tôn phi đã được bốn tháng, ta cũng nằm trong số đó
Khi đến viện Trạch Thu, ta bắt mạch cho thái tôn phi, không bắt được hỉ mạch nên phân định thai đã chết lưu, đề nghị phá thai
Hai vị thái y cho rằng xử lý như thể có ổn thỏa không?”
Tôn Chính Nghiệp gật đầu ngay lập tức, “Bệ hạ, hoàng thái tôn, tuy lão hủ không giỏi về y lý của nữ tử, nhưng vẫn hiểu các kiến thức cơ bản” Ông ta khựng lại, nhìn Lâm Bảo Tích lúc này đang thất thần, “Lâm thái y, thai nhi đã chết lưu trong bụng thì không còn hỉ mạch, điều này đúng chứ?”
Mặt mày Lâm Bảo Tích xám xịt, sống lưng chảy đầy mồ hôi, lúc này trông giống hệt một con gà trống thua trận, gục đầu cụp tại, gật đầu, “Đúng là như thế
Đây là kiến thức thông thường” Hồng Thái Để giận dữ, “Lâm Bảo Tích, ngươi còn có gì muốn nói?” Lâm Bảo Tích ngẩng đầu, mặt mày tang tóc, cúi lạy ba cái, “Chuyện đến nước này, tôi thần không còn dám giấu bệ hạ nữa, mọi chuyện đều như những gì Lộng Cầm cô nương nói”
Ông ta vừa thừa nhận, mọi chuyện dường như đã đến hồi kết
“Lâm Bảo Tích, ông” Hạ Vấn Thu căm giận, nhưng vừa nói xong chữ “ông”, nàng ta lại nghĩ đến điều khác, “Miên Trạch, chàng đừng nghe họ nói, bọn họ đang thông đồng hãm hại thiếp
Chàng nghĩ xem, nếu thiếp không mang thai, thì hai bà đỡ đến phá thai cho thiếp, sao họ lại không phát hiện được đó là thật hay giả chứ?”
Triệu Miên Trạch cau mày, vẫn còn chưa trả lời thì Lộng Cẩm đã nói nhỏ tiếp lời, “Hai bà đỡ kia vốn là người quen của thái tôn phi
Trước khi Thất tiểu thư đến, thái tôn phi và Lâm thái y đã bàn bạc xong
Cách phá thai mà Thất tiểu thư nói là cách dễ sử dụng nhất
Lâm thái y đã đoán ra được
Trong lúc phá thai, bà đỡ chỉ cần làm ra vẻ như đang nghiền bụng, còn thái tôn phi liên tục kêu gào, khóc lóc, chẳng qua là vì muốn làm hoàng thái tôn đau lòng
Hoàng thái tôn càng đau lòng, đợi đến khi chuyện Thất tiểu thư đối thiên hoa phấn bị vạch trần, thì sẽ càng căm hận Thất tiểu thư hơn”
Cả người Hạ Vấn Thu run lên, xoa phần bụng đang quặn đau, nhìn chằm chằm Hạ Sơ Thất lúc này đang có vẻ mặt lạnh nhạt, dường như nàng ta hiểu ra được điều gì đó, đôi mắt đỏ ngầu, cứ như thể muốn ăn thịt Hạ Sơ Thất
“Hèn gì hôm ấy ngươi không chịu ở lại, hóa ra là người đã có âm mưu từ lâu?”
“Thái tôn phi đề cao ta quá rồi” Hạ Sơ Thất bật cười, nhìn nàng ta, ánh mắt dịu dàng như hai dòng nước, không cau có tức giận, “Ta đã quá hiểu tính của ngươi, sợ tình ngay lý gian, khó có thể nói rõ
Vả lại, một cô nương như ta đây, cũng không muốn nhìn thấy máu nên mới không ở lại trong phòng
Ngươi nói thể oan cho ta quá”
“Không, đồ tiện nhân, rõ ràng là các ngươi đã thông đồng hãm hại ta!” Thấy Hạ Vấn Thu lại sắp lên cơn điên, Triệu Ngọc đè nàng ta xuống
Trên khuôn mặt trắng trẻo dịu dàng của Triệu Miên Trạch mang theo đôi phần lạnh lùng, ánh mắt khẽ lóe lên, nhưng hắn lại hạ giọng ra lệnh:
“Tìm bà đỡ đến đây”
Rõ ràng là hắn ta không tin lắm chuyện Hạ Vấn Thu không hề mang thai
Trong hậu cung Đại Yến có vài chục bà đỡ bà vú, khi chưa có cung phi sinh nở thì họ sẽ ở trong An Lạc Đường, chăm sóc những phi tần đang dưỡng bệnh tại đây
Vì thế, chưa đến một lúc thì hai bà đỡ nhận được chỉ, vội vàng chạy vào điện, quỳ dưới đất, run rẩy khai báo, quả thật đã làm theo cách khởi phát chuyển dạ, thái tôn phi chịu đau gần năm canh giờ mới lấy được cái thai
Nghe bà đỡ nói xong, Hạ Vấn Thu nhìn Triệu Miên Trạch mừng rơi nước mắt