Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 490: Một khi đã nhập vai, ắt sẽ có biến hóa kinh người (15)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sắc mặt trắng bệch như giấy, Hạ Sơ Thất từ từ kéo kín phần cổ áo bị hắn vạch ra, giờ tay lên đẩy nhẹ, hắn bèn lảo đảo vài bước

Nàng không nhìn hắn mà ngồi yên trên ghế, qua một lúc lâu sau, tâm trạng dường như đã khôi phục về | bình thường, bình lặng không dậy sóng

“Ta phải giữ đứa bé này”

Đông Phương Thanh Huyền khẽ nheo mắt lại, nhìn nàng, nhếch khóe môi, “Triệu Miên Trạch sẽ không cho nàng giữ nó lại” “Đúng

Nhưng ta nhất định phải sinh nó ra” “Đi theo ta” Yết hầu di chuyển, ánh mắt của Đông Phương Thanh Huyền lóe lên, giọng nói cực kỳ dịu dàng, nụ cười lại xuất hiện, “Ta có thể bảo vệ mẹ con nàng bình an

đối xử với2nó

như con của mình” Hạ Sơ Thất sửng sốt

Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn chằm chằm

Hắn vẫn yêu mẹ tuyệt sắc như ngày nào, mắt phượng đá xéo trong quyến rũ như lửa, nhưng đã không còn giống với cái dáng vẻ ý loạn tình mê như lúc nãy

Nụ cười khẽ của hắn làm người ta không phân biệt được lời hắn nói là thật hay giả

Nàng lắc đầu, khàn giọng, than nhẹ:

“Ngươi biết đấy, ta không thể đi, mối thù của Triệu Thập Cửu vẫn còn chưa trả”

“Tùy nàng”

Hạ Sơ Thất thấy hắn như thế bèn thở phào nhẹ nhõm

Vì để xoa dịu không khí lúng túng, nàng vuốt tóc, nghĩ đến chuyện chính, hỏi nhỏ: “Vụ án của Hạ Đình Đức lần này, do người giám sát à?”

“Có thể giữ lại mạng của7Hạ Thường không?”

Đông Phương Thanh Huyền sửng sốt bởi câu nói chuyển hướng chủ đề của nàng

Lẳng lặng thăm dò nàng một lúc lâu, hắn thở phào, khôi phục lại dáng vẻ trào phúng vốn có, ngồi xuống phía đối diện nàng, liếm khóe môi, ánh mắt quấn chặt lấy nàng, hệt như một sợi tơ có thể thêu thành trăm hoa

“Cho bổn tọa một lý do?”

Hạ Sơ Thất mím môi, im lặng rất lâu

Sau đó, nàng khẽ cong môi, nở nụ cười

“Nếu còn tiếp tục dây dưa, bụng của ta sẽ không giấu được mất

Ta phải có một lý do chính đáng để vào ở trong phủ Ngụy quốc công

Còn nữa, Hạ thị không có con trai, nếu Hạ Thường chết, ta cảm thấy hơi có lỗi với cha mình

Con người Hạ Thường9không tồi

Tất nhiên, vẫn còn một lý do khác, là vì bằng hữu của ta Cổ A Kiều”

“Bổn tọa có lợi ích gì trong chuyện này?” Đông Phương Thanh Huyền nhướng mày

“Có” Hạ Sơ Thất nhìn hắn, cười nhẹ, “Hoàng để muốn thi hành chính sách cai trị nhân từ, cách làm của người nhất định sẽ hợp với tâm ý của ông ta, sẽ chỉ có lợi với người thôi” Đông Phương Thanh Huyền cười, “Nói hay lắm”

Ngày hai mươi tháng ba năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy

Vừa lập hạ, vụ án Ngụy quốc công Hạ Đình Đức do Cẩm Y Vệ giám sát cuối cùng đã có kết quả

Tối hôm đó, đích thân Đông Phương Thanh Huyền mang tẩu chương thẩm tra dâng lên cung Càn Thanh xin ý chỉ, thỉnh5cầu Hồng Thái Để thẩm duyệt phê chuẩn

Cửu khanh viện thẩm đưa ra nghị quyết, các hành vi nắm quyền kết bè kéo cánh, tàn hại cốt nhục, công kích triều đình

của Ngụy quốc công Hạ Đình Đức là có thật, nhưng chuyện mưu hại thái tử lại không có chứng cứ xác thực, không thể định tội

Nhưng cho dù như thế, theo “Luật Đại Yến”, những việc Hạ Đình Đức phạm phải vẫn thuộc vào tội chém đầu, cần phải bắt giam trước, sau mùa thu trảm quyết

Những quan viên dính líu đến chuyện này có khoảng mười mấy người, cũng đồng loạt xử trảm

Nhưng một người phạm tội không liên quan đến phụ mẫu thể nhi

Ngoại trừ nhi tử Hạ Diễn của Hạ Đình Đức ra, những người khác trong phủ Ngụy3quốc công đều có thể nộp tiền” chuộc tội

Hạ Thường, trưởng tử của Hạ Đình Đức là người trung hậu, có đức có tài, niệm tình không liên quan đến những tội trạng của Ngụy quốc công, sau khi chuộc tội, nhận năm mươi trượng, miễn vấn tội

Do dòng dõi Ngụy quốc công có công với nước, đặc cách cho phép Hạ Thường kế thừa tước vị Ngụy quốc công, phục hồi chức vụ Hữu đô ngự sử Đô sát viện

Vụ án vừa được định thẩm, chúng thần trong triều đồng loạt tán dương

Từ khi Đại Yến dựng nước đến nay, hễ có vụ án nghiêm trọng nào thường sẽ liên quan đến nhiều người, nên các quan viên thường lo sợ, hành sự cẩn thận

Cách xử lý đối với Hạ Đình Đức lần này thể hiện được sự nhân từ của hoàng đế, không chỉ các quan khen ngợi, mà chuyện này còn được lưu truyền trong nhân gian, góp phần xây dựng thêm chỗ đứng cho Triệu Miền Trạch

Triệu đình đang trong lúc khôi phục nguyên khí, không ai muốn lại nổi sóng gió

Xét từ góc độ của Hồng Thái Đế, ông ta cũng mong quốc thái dân an

Loạn thể dùng bạo chính, ắt có uy lực của nó, còn lúc thịnh thế thì nên ưu tiên yên ổn lòng dân

Hai cha con Hạ Đình Đức và Hạ Diễn bị tống vào ngục, đợi sau thu xử trảm

Hạ Vấn Thu vẫn tiếp tục bị giam tại Thủy Phổ ở Đông cung, không được nhìn thấy ánh mặt trời

Ngày thường, Triệu Miên Trạch sai một lão ma ma đến trông coi nàng ta

Nghe nói nàng ta từng tự tử mấy lần nhưng không thành công nên đành từ bỏ, cả ngày điên điên khùng khùng, không khóc thì cười, hoàn toàn biến thành một phế nhân

Vụ án khiến cả kinh sư hoảng sợ bất an này cuối cùng cũng kết thúc

Ả phế thái tử phi từng được hoàng thái tôn sủng ái như châu như bảo kia bị chôn vùi trong thùng rác của lịch sử, được định sẵn sẽ dần dần bị người đời quên lãng

Và trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, trong hoàng thành lại xảy ra nhiều chuyện như thế

Hồng Thái Để già yếu bệnh tật, vẫn không can thiệp triều chính, chỉ yên tâm dưỡng bệnh

Nhưng không ngờ được rằng, sau chuyện này, mối quan hệ giữa ông ta và Cổng phi lại có cải thiện

Theo ghi chép của thái giám Thôi Anh Đạt, hoàng đế và Cống phi ân ái như thuở ban đầu, từ giữa đến cuối tháng ba năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy, đại đa số thời gian hoàng đế đều qua đêm ở điện Nhu Nghi

Thậm chí có đồng sử ghi chép rằng hoàng đế bảo đao chưa già, có một vài lần giao hoan, cực kỳ hòa hợp

Chuyện này được truyền vào am Linh Nham ngoại ô kinh sư, nghe nói Trương hoàng hậu gõ mõ suốt một đêm trong am đường

Từng tiếng gõ mõ nặng trĩu vang lên không dứt, đến sáng mới ngừng

Không ai biết được rằng, trong ký ức của Trương hoàng hậu, lần hoan ái cuối cùng của bà ta và hoàng đế là cách đây hơn hai mươi năm trước

Một chuyện đại sự cả triều đều quan tâm khác cũng trong cái mùa sấm xuân ầm ầm này, nổ vang một vùng bầu trời yên bình của kinh sư

Hoàng thái tôn và hoàng đế vốn đứng trong thế giằng co vì chuyện sắc lập Thất tiểu thư Ngụy quốc công làm thái tôn phi, không biết là vì cuối cùng công cuộc hòa nghị của Đại Yến và Bắc Định đã đi đến thống nhất chung sau ba tháng trả giá qua lại nên hoàng đế vui vẻ, hay là vì mối quan hệ giữa hoàng đế và Cống phi đã dịu lại, ông ta nếm được mùi vị của tình yêu khi xưa, cảm thán trước tấm tình si của tốn nhi, sau một đêm không ngủ tâm sự với Triệu Miên Trạch, cuối cùng cũng đã chịu đồng ý

Ngày hai mươi ba tháng ba năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy

Hôm nay, trời rất trong xanh

Chỉ ý của cung Càn Thanh được truyền đến điện Sở Từ vào giờ Mão

Thánh chỉ viết: “Nay có Thất nữ Hạ thị phủ Nguy quốc công, tên Sở, mười tám tuổi, phẩm mạo xuất chúng, xuất thân danh môn, thông minh bao dung, tinh thông lục hàng, xét theo ý trời, xứng đôi vừa lứa với hoàng thái tôn Miên Trạch, nay sắc phong là Đông cung thái tôn phi

Mọi lễ nghi đại hôn đều do Lễ bộ và Tổng Nhân Phủ đứng ra lo liệu, Khâm Thiên Giám chọn ngày lành

Hiểu dự thần dân, bố cáo gần xa, để mọi người cùng biết”

***

Cáp Lạt Hòa Lâm, Bắc Địch

Lúc này đã là tháng ba, tuyết đọng trên cánh đồng tuyết Mạc Bắc vẫn chưa tan

Trát Mộc Đài là một thôn trang nhỏ nằm cách đô thành Cáp Lạt Hòa Lâm Mạc Bắc không xa, tọa lạc bên bờ sông Ngạc Nhĩ Hỗn

Hôm nay trời quang, bầu trời trên cao xanh thẳm, lớp tuyết chưa tan bao trùm một vùng đất đai màu mỡ

Ven sông đã bắt đầu tan tuyết, đi gần hơn một chút là dường như có thể nghe thấy tiếng băng vỡ

Cứ vào mùa này, thôn dân trong Trát Mộc Hợp đều sẽ chuẩn bị cho một năm chăn thả mới

Mặt trời chiếu trên cánh đồng tuyết, người trong thôn đã bắt đầu trở nên bận rộn

Trên con đường nhỏ ven sông, một thiếu nữ có nước da trắng nõn, bước ra từ giữa những túp lều yurt (lều Mông Cổ) chằng chịt, cất những chân nhẹ nhàng, tiến vào thôn trang, đi về phía một căn lều khá to nằm ở phía Bắc

Màn lều được vén ra, nàng ta bước vào, rồi khẽ gọi một tiếng: “Ta đến rồi!”

Trong lều nồng nặc mùi thuốc đông y

Nàng ta dụi mũi, cười nhẹ

“A Nạp Nhật, hôm nay hắn thế nào rồi? Có đỡ hơn chút nào không?”

“Công chúa đến rồi?” A Nạp Nhật ngẩng đầu lên nhìn nàng ta, trả lời đầy cung kính, “Cách Lặc đại phu có đến xem, ông ấy vừa mới đi xong

Cách Lặc đại phu nói, ngoại thương của hắn đã không có gì đáng ngại, nhưng có thể tỉnh lại hay không còn phải xem ý của thần Chân nữa

Theo nô tỳ thấy, có lẽ hắn đã mắc phải chứng mất hồn, bị thần Chân lấy đi hồn phách rồi”

“Nói năng lung tung, câm miệng lại!” Ô Nhân Tiêu Tiêu trừng mắt lên

A Nạp Nhật bĩu môi, lẩm bẩm đầy tủi thân

“Nô tỳ thấy công chúa cũng mất hồn luôn rồi!”

Nhân Tiêu Tiêu khẽ quát lên, không để ý đến lời lẩm bẩm của nàng ta nữa, ngồi xuống ghế đặt sát giường, nhìn người đàn ông đang nhắm mắt

Tuy rằng hắn bất động nhưng dung mạo vẫn vô song, nàng ta nhớ lại tình cảnh ngày hôm ấy khi cứu hắn trở về thì cảm thấy thổn thức không thôi

“A Nạp Nhật, ngươi không hiểu, bổn công chúa cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đổ!” “Nhưng hắn là người Nam Yến” A Nạp Nhật lẩm bẩm đầy bất mãn

“Vì thế ta mới muốn các người giữ bí mật cho ta, không được để người khác biết, nghe thấy chưa?”

“Biết rồi”

Hôm nay Ô Nhân Tiêu Tiểu mặc một bộ áo Mông Cổ cổ chéo tay áo hẹp, bím tóc rũ xuống trước người, trông cực kỳ xinh đẹp

Nàng ta vui vẻ cúi đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say, dùng ánh mắt phác họa ngũ quan tuấn tú của hắn, nghĩ ngợi một hồi rồi nhận lấy bát cháo trong tay A Nạp Nhật, cau mày lại, bón hắn ăn từng hợp từng hớp một

“Sao người vẫn chưa tỉnh? Chẳng lẽ ta uổng công cứu người rồi ư?” A Nạp Nhật bĩu môi, liếc nhìn với vẻ không hài lòng

“Nô tỳ cảm thấy hắn sẽ không tỉnh lại đầu, người Nam Yến tạo nghiệt quá nhiều, đều đáng chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.