*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hắn lại như không nhìn thấy, chỉ chú tâm đi về phía trước
Màn trời đêm đen mênh mông bát ngát, bóng dáng cô độc của hắn đi lên một sườn núi
Gió lạnh phần phật cuốn lấy quần áo hắn
Hắn đứng ở một vị trí cao trên sườn núi, hơi nheo mắt, nhìn xa xăm về phía Nam, đón gió lạnh gào thét tới từ bốn phương tám hướng, yên lặng không nói gì
Trên gương mặt phong hoa tuyệt đại lạnh lùng đến mức không xuất hiện một chút gợn sóng nào, nhưng lại mang đến cảm giác lạnh giá hơn cả cánh đồng tuyết cuồn cuộn trước mắt
“Nơi này có tên là dốc Trích Nguyệt”
Nhân Tiêu Tiêu theo hắn tới tận đây, thấy hắn đứng một mình nơi đầu gió không nói năng gì,2cuối cùng cũng chậm rãi leo lên, đi tới đứng bên cạnh hắn, khẽ nói: “Địa thể xung quanh Cáp Lạp Hòa Lâm đều rất bằng phẳng, xung quanh không có núi lớn
Sườn núi này người nhìn thì thấy không cao, nhưng nó là nơi cao nhất ở đây rồi
Khi còn nhỏ, mẫu phi của ta thường dỗ dành ta rằng, đứng ở trên sườn núi thì có thể hái được cả mặt trăng, thế nên mới có tên là dốc Trích Nguyệt, ta còn tin cơ ấy”
Hắn như không nghe thấy, vẫn chẳng nhúc nhích, cô độc đứng đó, để mặc vạt áo bị gió cuốn lên, đôi mắt yên lặng nhìn về một hướng, môi mím chặt, lạnh lùng tới cực điểm
“Rốt cuộc người đang nhìn cái gì?” Ô Nhân Tiêu Tiêu7kỳ quái, cũng bắt chước hắn mà nhìn về phương xa
Nhưng mà nơi xa đó tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì cả
Bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng chim ưng vang khắp bầu trời đêm, ngay sau đó liền chìm vào màn đêm nặng nề
“Ngươi đang đau khổ sao?” Suy đoán ý nghĩ trong lòng hắn lúc này, Ô Nhân Tiêu Tiêu mím môi, nhỏ giọng an ủi: “Có lẽ nàng ấy cho rằng người đã chết, cho nên mới
Không, không phải là có lẽ, mà tất cả mọi người đều biết là người đã chết, lúc trước chính ta cũng nghĩ như thế
Nàng ấy làm như vậy là bất đắc dĩ thôi, ngươi không nên trách nàng ấy”
Hắn vẫn không nói gì, nàng ta quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt9kỳ quái
“Ngươi hận nàng ấy sao?” Ánh mắt hắn nặng nề, như một bức tượng điêu khắc
“Cũng không đúng, phải là người rất yêu nàng ấy chứ?” Ô Nhân Tiêu Tiêu như tự nói với chính mình, ngẫm lại cảm thấy hơi nuối tiếc: “Nhưng mà biết làm sao chứ? Giờ nàng ấy đã là thái tôn phi của Nam Yến rồi, người trong thiên hạ đều biết cả, cuối cùng người và nàng ấy vẫn không thể nào tới được với nhau
Hẳn là người nên học cách quên đi mới đúng”
Một cơn gió lạnh thổi qua, hắn vẫn không nói gì
Nàng ta lẳng lặng ngẫm nghĩ một lát, lại nói: “Trước kia ta cũng từng khuyên ca ca ta như thế, nhưng hình như lời của ta chẳng có sức thuyết phục
Ta khuyến5mấy năm trời nhưng huynh ấy vẫn không hề quên được tẩu tử của ta”
Liếc nhìn hắn một cái, Ô Nhân Tiêu Tiêu nhàm chán tự chơi với ngón tay của mình, dường như nghĩ tới cái gì đó, lại đột nhiên gật đầu: “Sau đó ta thấy tẩu tử cũng chưa quên ca ca thì ta đã hiểu ra
Chỉ có nam nhân như ca ca ta mới là nam nhân tốt nhất thế gian này, mới đáng giá để nữ tử gửi gắm cả đời
Xem ra ngươi cũng giống huynh ấy, Sở Thất sẽ không quên ngươi” Hắn vẫn cứ như khúc gỗ, mặt lạnh băng, không nói lời nào
Ô Nhân Tiêu Tiêu thấy rất mất mặt, hết nhìn trái lại ngó phải, quay đầu nhìn một cái thì thấy ở dưới dốc,3A Nạp Nhật đang không ngừng vẫy tay ra hiệu cho mình
Nàng ta “a” một tiếng, trở nên vui vẻ, nhanh chóng chạy xuống, lúc quay trở lên, trên tay đã có nhiều thêm một tấm áo choàng màu đen
“Gió trên sườn núi rất lớn, vết thương của ngươi chưa lành, mặc cái này vào đi” Nàng ta đưa áo choàng qua nhưng hắn vẫn không động đậy, người như đã hóa thành nước chìm vào trập trùng núi non
Nhân Tiêu Tiêu thoáng xấu hổ, cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Ngày mai chúng ta phải đi Nam Yến rồi
Với dáng vẻ này của ngươi, nếu để Sở Thất thấy, nàng ấy sẽ vô cùng đau lòng
Vì người mình thích, tốt nhất vẫn nên tự chăm sóc tốt cho mình thì hơn”
Dứt lời, nàng ta ủ rũ hạ tay xuống, bất đắc dĩ nói, “Chính ca ca ta nói như thế, lời của huynh ấy luôn rất có lý” Nàng ta đặt áo khoác xuống chân hắn, “Ta đặt áo khoác ở đây
Nếu người thấy lạnh thì choàng thêm vào, ta về đây, ngươi cũng sớm về nghỉ ngơi đi”
Nàng ta vừa lùi lại, hắn liền đột nhiên quay đầu
“Chờ một chút”
Nhân Tiếu Tiếu nhìn hai hàng lông mày nhíu chặt lại của hắn thì trái tim đập thình thịch, tiến lên hai bước, tới gần hắn một chút, ánh mắt sáng ngời
Hương thơm mát lạnh nàng ta chưa từng ngửi thấy bao giờ truyền ra từ trên người hắn, thoang thoảng, xa xôi, như có như không, lại vô cùng dễ chịu, gần như lập tức khóa cứng cổ họng nàng ta lại, làm cho mặt nàng ta đỏ như lửa đốt, mồm miệng không còn linh hoạt nữa
“Ngươi
ngươi còn có chuyện gì sao?”
“Đồ của ta đâu?” Hắn hỏi nàng ta bằng thứ cảm xúc thản nhiên, đôi mắt đẹp đen như sắc mực lại như có lửa bên trong làm cho hai chân nàng ta nhũn ra
Nàng ta cắn môi, vất vả lắm mới bình tĩnh được một chút
“Thứ gì cơ?” Ánh mắt lạnh lẽo, hắn nâng cổ tay trái lên, không nói lời nào
ô Nhân Tiêu Tiêu liền hiểu ra, đôi tay túm bím tóc, cúi đầu, hơi ngượng ngùng: “Ngươi đang nói cái bao cổ tay kia của người phải không? Ở
ở chỗ của ta
Trở về rồi ta sẽ đem tới cho ngươi” Thấy hắn mím môi không nói, trái tim nàng ta đập bình bịch, sợ hắn hiểu lầm nên vội vàng giải thích, “Ta không có ý lấy đồ của ngươi đâu, ta chỉ là
khi đó thấy nó bị bẩn, nên mới bảo Trác Lực cởi ra cầm đi”
“Cảm ơn!”
Hắn gật đầu, dứt lời liền xoay người đi xuống núi
Nhìn bóng dáng cao lớn của hắn hòa vào bóng đêm, ô Nhân Tiêu Tiêu bĩu môi, đôi tay vỗ về bím tóc, cuối cùng liên hướng về phía hắn hét lên một câu, âm cuối hòa vào trong gió, “Lát nữa ta sẽ mang tới cho ngươi
Còn nữa, ta muốn nói là người đừng đau khổ nữa
Ca ca ta từng nói, nếu một người muốn được vui vẻ thì phải học được cách buông bỏ”
Hắn không quay đầu, cũng không dừng lại
Nếu không phải biết được thương thế trên người hắn nặng đến mức nào thì Ô Nhân Tiêu Tiêu sẽ chỉ cảm thấy rằng hắn có dáng vẻ trầm tĩnh, sẽ không hề nghi ngờ người này đang bị thương, suýt chút nữa còn mất cả mạng
Ngày đó, nàng ta giả làm thị vệ đi theo A Cổ, mang thư cho phụ hoàng tự viết đến Âm Sơn
Trong đại doanh Nam Yến ở Ấm Sơn, tên khốn kiếp họ Nguyên kia thế mà lại lén đào khắp nơi trong lăng mộ lão tổ tông của nàng ta, còn buông lời hung ác khiến nàng ta cực kỳ tức giận, muốn nói lý với hắn ta nhưng lại bị ngăn cản
Buổi tối hôm đó, nàng ta nhớ lại những chuyện ác mà tên họ Nguyên đã làm với mình, nghĩ đến giờ mà hắn ta vẫn còn ức hiếp bọn họ, nàng ta mất ngủ cả đêm
Nam Yến vẫn luôn không công khai chuyện khai quật lăng mộ là để tìm Tấn vương, mãi sau đó nàng mới biết chuyện này
Lúc ấy, người Nam Yến không ngăn cản người Bắc Địch tới gần lăng mộ tế bái, vì thế nàng ta cũng đi theo A Cổ tới hoàng lăng, cực kỳ quen thuộc địa hình ở đó
Bắc Địch và Nam Yến cuối cùng cũng có trận quyết chiến với nhau, người lãnh binh của Nam Yển chính là tên khốn kiếp mà mình căm hận nhất
Ôm hận trong lòng, nàng ta dẫn mấy người hầu cận đi vòng xâm nhập vào một cái khe núi tại sườn núi phía Nam Âm Sơn, định tìm nơi ẩn nấp để lén lên tới phía sau đại doanh quân Nam Yến, phá tan cái ổ của tên họ Nguyên kia, lại không ngờ phát hiện ra Triệu Tôn