Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 495: Giống tình yêu mà cũng không giống tình yêu (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dạo gần đây, ngoài những lúc vận động cho có lệ ra thì hầu hết thời gian đều ở đây

Thấy nàng chỉ cười không nói, Lan Đần tò mò thò đầu tới

“Thảo Nhi, hôm nay nàng lại làm gì thế?” “Thuốc độc” Hạ Sơ Thất liếc mắt nhìn hắn

“Ồ” Lan Đần nuốt nước bọt, thực ra hắn vẫn luôn cảm thấy sợ căn phòng này của Hạ Sơ Thất

Mai Tử từng cảnh cáo hắn, nói thuốc trong phòng này đều là thuốc độc chết người, chỉ cần dính một chút là lăn quay ra ngay

Hơn nữa, hắn cũng nghe Tam thấm nương nói, đầu óc hắn bị như thế này là do ngày bé ăn phải thuốc độc

Thế nên hắn rất sợ thuốc độc

“Thảo Nhi, tại sao nàng lại chế thuốc độc vậy?”

“Cho huynh ăn đó” Hạ Sơ Thất cười khẽ

“B” Lan Đần trả lời một tiếng theo thói quen,2chớp mắt một chút mới hiểu ra, kinh hãi thất sắc há hốc mồm, ngơ ngác nhìn nàng hồi lâu rồi mới chem chép miệng, lắc đầu, “Ta không ăn thuốc độc đâu”

“Huynh nhất định phải ăn” Những ngày qua, Hạ Sơ Thất không ngừng bổ sung những loại thuốc quý vào đây, một mặt thì thảo luận với Tôn Chính Nghiệp về đặc điểm cũng như tác dụng của từng loại, một mặt cũng không quên bệnh “ngốc” của Lan Đẩn

Ngày nào nàng cũng bắt mạch chẩn bệnh cho Lan Đần, còn cho hắn thử mấy loại thuốc, nhưng độc này hắn trúng phải đã lâu, khi đó tuổi cũng rất nhỏ, qua bao nhiêu năm rồi, trị khỏi cũng không dễ

Nhìn Lan Đần ngẩn ngơ, nàng cười khẽ, đưa một bình sứ nhỏ qua, “Này, ăn đi, tất cả đều là thuốc bột mà ta đã nghiền mịn7cho huynh rồi đấy, không khó ăn đâu”

“Ta không ăn thuốc độc” “Không sợ, ăn thuốc độc này không chết được đâu” Lan Đần gục đầu xuống, “Không chết người mà lại gọi là thuốc độc à?” “

Trêu huynh thôi mà, tin thật hả?” Hạ Sơ Thất nhìn vẻ khờ khạo của hắn, cuối cùng bật cười

Nhưng dù nàng có giải thích thể nào thì Lan Đần vẫn không chịu ăn

Khuyên can mãi, dỗ dành mãi, hắn mới lại tin, ăn “thuốc độc” vào bụng

Chép miệng, hẳn nhíu mày, như nghĩ tới điều gì đó rồi lo lắng hỏi nàng, “Thảo Nhi, có phải ăn thuốc độc này vào rồi ta sẽ không ngốc nữa đúng không?”

Ai bảo hắn ngốc chứ? Hắn còn có thể nghĩ được tới mức này, quả thực không dễ

Hạ Sơ Thất mím môi cười, “Ai bảo huynh ngốc chứ, huynh vốn dĩ đâu có ngốc”9Dứt lời, thấy hắn nhoẻn miệng cười vui vẻ, nàng lại tỏ vẻ nghiêm túc, bình tĩnh nhìn hắn:

“Lan Đần, có một chuyện, huynh phải nghe lời ta”

“Ừ

Được” Hắn thành thật gật đầu

Hạ Sơ Thất nhìn hắn không chớp mắt, nghiêm mặt nói, “Huynh phải nhớ kĩ, không được nói với người khác là ta cho huynh uống thuốc

Nếu có người hỏi huynh mỗi ngày huynh ở trong phòng thuốc của ta làm gì, thì huynh phải nói là nghe ta kể chuyện dân gian, có hiểu không?” Lan Đần không hiểu, “Tại sao?” Hạ Sơ Thất gằn giọng, “Không tại sao hết, huynh có nghe ta hay không hả?”

Lan Đồn rũ mi xuống, “Ta nghe

Nhưng mà đến Tam thẩm nương ta cũng không được nói à?” Hạ Sơ Thất thận trọng gật đầu, đưa mắt nhìn hắn, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng, “Nếu huynh mà nói chuyện này5cho người khác biết, không chỉ con gà nhép của huynh bị rụng mà còn mọc thêm một cái đuôi, lúc đó huynh sẽ trở thành quái nhân” “Ối”, sắc mặt Lan Đẩn trắng nhợt vì sợ, lập tức che đũng quần, khép chặt hai chân lại, bụm miệng, ra sức lắc đầu tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không nói gì

Hạ Sơ Thất cười khì, “Ngoan”

Thấy vẻ mặt nàng hiền hòa trở lại, Lan Đần cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi

Nhưng rất nhanh, hắn lại có phiền não mới, “Nhưng nếu người ta hỏi ta, nàng kể chuyện gì cho ta nghe, thì ta biết nói thế nào?”

“Huynh nói huynh quên rồi”

“Nếu bọn họ bảo ta nhớ lại thì sao?” “Huynh liền đánh vào miệng kẻ đó” Hạ Sơ Thất lườm hắn, “Huynh là hoàng trưởng tốn, không ai dám truy vấn huynh kiểu đó, có hiểu không?” “À”3Cuối cùng Lan Đần cũng cúi gằm mặt xuống, thật lâu sau mới nói, “Ta không muốn nói dối

nói dối

là không tốt” “Huynh không nghe lời ta đúng không?” Hạ Sơ Thất nhướng mày

Gục đầu xuống, Lan Đần gác cằm lên bàn của nàng, nhìn nàng tủi thân, “Ta biết rồi, ta sẽ không nói”

“Thế mới đúng chứ”

Hạ Sơ Thất thở phào nhẹ nhõm một hơi

Có một số chuyện, nàng không thể nói cho Lan Đần được, thậm chí Tam thấm nương cũng không thể biết

Người có đầu óc đều biết Lan Đần là Nghị Hoài vương, giờ có thể sống ở Đông cung nhàn nhã tự tại như thế đều là vì hắn “ngốc”

Nhưng suy cho cùng, hắn mới chân chính là hoàng trưởng tôn

Thân phận của hắn rất nhạy cảm, cũng giống như Ích Đức thái tử trước kia

Nếu để người khác biết nàng đang chữa bệnh cho hắn, cho dù bệnh của hắn có thể khỏi được hay không thì trước sau đều sẽ trở thành tấm bệnh của người khác

Nàng không muốn bi kịch của thái tử Triệu Chá tái diễn trên người Lan Đần

Thế nên bây giờ, nàng phải thật cẩn thận

Nàng cực kỳ hy vọng, Lan Đần có thể khá hơn

Nếu hắn khỏe lại, vậy hắn chính là hoàng thái tôn danh chính ngôn thuận rồi

Triệu Miền Trạch

cũng phải thoái vị nhường lại cho hắn

Nàng tính toán tới lui trong đầu, mím chặt môi, suy nghĩ không biết đã trôi tới tận nơi đâu, cho đến tận lúc Mai Tử gõ cửa, nàng mới phục hồi lại tinh thần

“Vào đi”

Mai Tử đẩy cửa vào, nhìn Lan Đần một cái, thấp giọng nói: “Thất tiểu thư, quốc công gia tới” Hạ Sơ Thất nao nao, chống tay lên trán ngẫm nghĩ một chút, phân phó: “Mời hắn tới phòng khách uống trà trước đi, ta sẽ ra ngay”

“Vâng”

Mai Tử kính cẩn gật đầu nghe theo, thấy Lan Đần nhìn mình thì lại lập tức gục đầu xuống, trừng mắt với hắn một cái, sau đó xoay người chạy mất

Lan Đẩn gãi đầu, nhìn theo nàng ta với vẻ khó hiểu, lại nhìn Hạ Sơ Thất, lẩm bẩm nói, “Thảo Nhi, vì sao Mai Tử tỷ tỷ lại không chịu chơi đùa với ta nữa?”

Hạ Sơ Thất cười khẽ: “Huynh trêu đùa với nàng ta nhiều vào, nàng ta vui vẻ lên sẽ chơi với huynh thôi”

Lan Đẩn ngẫm nghĩ, hừ một tiếng, ngồi trở lại

“Không chơi thì không chơi, ta không thèm” Hạ Sơ Thất nghe hắn tức giận nói ngớ ngẩn thì vừa bực vừa buồn cười

Suy cho cùng, Lan Đần là một người cực kỳ rộng lượng, cho dù đối với ai, với bất kỳ thái giám, cung nữ nào ở Đông cung, hắn đều không chán ghét ai hết

Cho dù người ta có trêu tức hắn, hắn cũng không nổi giận

Nhưng với Mai Tử, lúc nào hắn cũng bày ra vẻ “Ông đây không quen ngươi”, thật sự làm nàng buồn bực

Trên đời này, quả nhiên có những người sinh ra đã khắc nhau

Nàng an ủi Lan Đần mấy câu, lúc ra ngoài liền bảo Tiểu Trụ Tự dẫn hắn về, còn mình thì thay quần áo rồi chậm rãi đi ra phòng khách

Hạ Thường đã ngồi chờ ở đó, nhẹ nhàng bưng chung trà lên, dáng vẻ như đang suy tư gì đó, ưu nhã cao quý, rất có tu dưỡng của con cái nhà giàu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.