Lan Đần làm việc năng quanh năm nên vóc người cao lớn khỏe mạnh, sức cũng lớn, đánh mấy cái thì Phạm Thị đã kêu thảm ngã xuống đất, không nhúc nhích nữa. Hắn cũng không quan tâm Phạm Thị
sống hay chết, rút nắm tay về liền trở lại thành động vật nhỏ muốn được yêu thương, ôm chặt lấy Hạ Sơ Thất, vui vẻ cười toét miệng, muốn được khen.
“Thảo Nhi, ta đánh ả rồi. Muội đừng sợ, không sao rồi, không sao nữa đâu...” Thăm dò để tay vào động mạch chủ của Phạm Thị rồi, Hạ Sơ Thất liền yên lòng. “Ngốc không chứ! Nếu đánh chết ả thật, không sợ bị cho lên quan phủ hả?” Lan Đần cúi đầu xuống, ồm ồm nói: “Ta không sợ, chỉ cần muội không chết thì ta chẳng sợ gì...” Thấy hắn rõ ràng rất sợ mà còn muốn bảo vệ mình, Hạ Sơ Thất vừa buồn cười vừa tức giận, trong lòng cũng ấm áp. Nhưng nhìn Phạm Thị bị đánh vô cùng thê thảm, nàng lại đau đầu không biết nên giải quyết hậu quả thế nào. Trước mặt nàng có hai con đường, một sống, một chết.
Con đường thứ nhất là đường chết: Nếu như Phạm Thị tỉnh lại, có người cha Huyện lệnh của ả, nàng và Lan Đần sẽ xong đời. Đường sống: Để Phạm Thị im lặng vĩnh viễn. Là người ai cũng sẽ chọn đường sống. Nhưng khi nhìn cái bụng bầu của ả ta, Hạ Sơ Thất lại không ra tay được.
Hạ Sơ Thất híp mắt suy nghĩ, rồi ngoắc tay với Lan Đần.
“Lan Đần, huynh làm cho ta hai việc này.”
“Ừ.” Lan Đần là đứa trẻ thật thà phúc hậu, ngoan ngoãn ghé đầu vào.
Hạ Sơ Thất nhỏ giọng thì thầm mấy câu với hắn, Lan Đần lại chỉ nghiêng đầu ngây thơ nhìn nàng. Nàng phải cẩn thận nói lại lần nữa. Không ngờ hắn nghe hiểu rồi liền đầu lắc như trống bỏi.
“Cái trước thì được; cái thứ hai, không thể làm! Thảo Nhi, tạm thẩm nương mà biết thì sẽ giận ta...”
Rơi vào đường cùng rồi, nàng đành nghiêm mặt.
“Huynh nghe lời tạm thẩm nương hay nghe lời ta?”
Lan Đần trước nay hơi sợ tam thẩm nương, nhưng chỉ nghĩ một lát rồi cũng gật đầu. “Ta... ta nghe theo muội.” Lan Đần nghe lời khiêng Phạm Thị đặt lên giường, lén ra khỏi nhà bằng cửa sau. Cũng may mấy gian nhà lá này tách riêng ra, lại ở gần cửa Tây đầu thôn, cách xa những thôn dân khác nên không bị ai phát hiện. Đợi khi hắn trở về, Hạ Sơ Thất cũng bận bịu đến nỗi cả người đầy mồ hôi, có điều cả người lại nhẹ nhõm đi rất nhiều. Nhưng đối với cái thế giới xa lạ này, nàng lại có nhiều thêm một cảm giác vô lực.
Cuộc sống thay đổi nhưng lòng người lại không đổi. Mặc kệ lòng người thế nào, nàng đều phải sống sót. “Lan Đần, tìm gì ăn đi!”. Lan Đần hoàn toàn không có ý thức nguy cơ nhiều về chuyện của Phạm Thị như nàng, chỉ cảm thấy mình sai rồi, cứ cúi gằm mặt ngẩn người. Nghe thấy lời nàng, hắn “ừ” một tiếng, quay đầu vào phòng tạm thẩm nương, đưa một miếng bánh nướng áp chảo đen sì cho nàng.
“Muội ăn đi... bánh nướng áp chảo ăn ngon!”
Hạ Sơ Thất áng chừng cái bánh này, cảm thấy rằng cũng nhức mỏi vô cùng.
Nói là bánh nướng áp chảo, thực ra là tam thấm nương dùng cây ngải cứu và ít bột mì cho vào nồi sắt để nướng, không có một giọt dầu nào, chỉ cao cấp hơn lương khô nàng ăn ngày trước thôi. Cắn một miếng, bánh cứng đến nỗi nàng nhớ đến cái màn thầu to trong thùng nước gạo ở quân đội.
“Lan Đồn, từ nhỏ huynh đã ăn những thứ này sao?”
Lan Đần nghĩ rất lâu, nhướng mày, “Không, hồi nhỏ ta được ăn ngon lắm... sau đó thì mới ăn cái này.”
Hồi nhỏ?
Hạ Sơ Thất sửng sốt. Người ở thôn Lưu Niên đa số đều họ Lan, nàng chỉ biết Lan Đần là do tam thẩm nương Liễu thị đưa từ nơi khác tới, đã ở đây mười năm. Tam thẩm nương chỉ kể với nàng việc bà đưa tên ngốc đi xin cơm, chứ chưa từng kể về quá khứ của bọn họ. Nhưng Lan Đần chưa bao giờ nói dối, hắn nói hồi nhỏ từng ăn ngon thì chắc chắn là thế.
“Á, răng của ông đây!”
Bị cây ngải cứu dắt vào răng, Hạ Sơ Thất bực bội rủa một tiếng, nuốt không trôi mà. Nàng để cái bánh xuống bàn bên giường, thất thần ngồi trên giường gỗ.
“Thảo Nhi, muội không ăn sao?” “Ăn không trôi!” Có lẽ Lan Đần đói quá, nuốt nước miếng rồi cầm lấy cái bánh nướng nàng đã cắn dở lên ăn như hổ đói. Hạ Sơ Thật không thấy hắn nhai mấy mà đã nuốt hết đồ ăn xuống bụng rồi. Cuối cùng hắn lau miệng, lại nuốt nước miếng rồi cười ngây ngô.
Cái bụng đúng lúc kêu lên “ùng ục”. “Ơ, thịt ở đâu? Đã lâu rồi huynh chưa được ăn.” Hạ Sơ Thất nghĩ đến miếng thịt kho tàu ba chỉ mềm mà không ngán, cho vào miệng liền tan, lại còn thơm nức mũi thì cũng nuốt nước bọt. Đã lâu không có cái cảm giác đói lả như vậy, tim Hạ Sơ Thất chua xót, nhưng hai đối mặt lại như phát ra ánh sáng. “Lan Đần, ta nhất định sẽ để huynh có thịt ăn mỗi ngày.”
Tam thẩm nương với vẻ mặt khôn khéo đi vào phòng, thả cuốc ở góc tường, tâm tình không yên đánh giá nhìn qua đây. Tên ngốc chột dạ cúi đầu xuống. Ai ngờ bà chỉ hỏi tình hình sức khỏe Hạ Sơ Thất, rồi nói sang chuyện khác.
“Thảo Nhi, tộc công nói Đại quý nhân Tấn Vương điện hạ muốn đến huyện mình. Cũng không biết tại sao mà đột nhiên điện hạ lại đối hành trình, muốn ở huyện mấy hôm...”.
Hạ Sơ Thất sững sờ, “Điện hạ tới huyện thì có liên quan gì đến chúng ta ạ?”
“Tộc công nói mỗi một người trong hộ đều phải phân bổ tiền lương thực...”
Đây không phải là muốn ức hiếp bách tính sao?
Người dân thôn Lưu Niên chỉ làm nghề nuôi trồng, không làm thêm nghề gì khác, nên nhà ai cũng nghèo. Nhưng thuế thì có các loại, đã thế còn rất cao: đào giếng phải phân bổ, tu sửa từ đường phải phân bổ. Bây giờ đại quân Thập Cửu gia đến huyện ở cũng phải phân bố. Suy nghĩ một chút, Hạ Sơ Thất cúi đầu mỉm cười. “Tam thẩm nương, thẩm tìm con...”
Tam thấm nương nhìn nàng, cười tủm tỉm, “Đại Trụ không ra gì, trong nhà chỉ còn con khỏe mạnh, sáng
mai con xách hai giỏ gạo lên thị trấn đổi tiền. Còn nữa...” Bà dừng lại, tiếp lời, “Mười lăm tháng này là ngày tốt. Con lấy tiền bán gạo còn thừa mua vài thước vải bông, may một bộ đồ mới, rồi hai đứa động phòng đi, tránh người ta nói linh tinh.”
Hạ Sơ Thất dĩ nhiên sẽ không công nhận mối duyên từ trên trời rơi xuống này. Nhưng nàng cũng không nhẫn tâm bỏ Lan Đần mà đi. Huống hồ, bây giờ nàng cũng không có chỗ để đi. Không giống với nữ anh hùng võ nghệ cao cường trong tiểu thuyết xuyên không. Ở đây có chế độ hộ tịch nghiêm khắc, đi đâu cũng phải có giấy thông hành của quan phủ, đặc biệt phái nữ lại có rất nhiều ràng buộc. Một cô nương muốn đi xa xứ kiếm ăn, có thể nói là khó vô cùng.
Đáp qua loa với tam thẩm nương xong, đêm đó, Hạ Sơ Thất nằm lăn qua lăn lại không ngủ được, đầu đau không ngớt. Còn Lan Đần thì vui sướng như một đứa trẻ, giả vờ đi tiểu để chạy tới phòng nàng hỏi đầu hỏi đuôi, đòi sáng mai vào thành cùng nàng. Bị quấy rầy như thế, Hạ Sơ Thất lại càng không ngủ được.
Nửa đêm, nàng đột nhiên nhớ đến tang vật đang ở trong áo - con hổ vàng. Tảng núi bằng kia có vẻ không phải người bình thường, nếu nàng ngớ ngẩn mang tang vật vào thành thì liệu có quá không an toàn hay không?
Hạ Sơ Thất mơ mơ màng màng bò xuống giường, lấy mảnh vải rách bao lại con hổ vàng, đào lỗ trong góc phòng, chôn nó xuống, còn lo lắng giẫm chân vài cái, rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Ra khỏi huyện Thanh Cương khoảng hai mươi dặm là đến huyện Lăng Thủy, nơi đóng quân của Kim Vệ quân dưới trướng Tấn Vương gia. Đêm đã khuya, trong lều của người đứng đầu vẫn còn sáng đèn. Bên ngoài lều, quân lính mặc chiến bào màu đỏ, thắt lưng đeo trường đao có vỏ màu đen đang cầm đuốc đi tuần. Trong tiếng gió thổi vù vù, tiếng bước chân vang lên đều đặn.
“Báo!”
Nội thị Trịnh Nhị Bảo vén màn lều lên, thấy Tấn Vương gia đang chơi cờ vậy một mình. Cậu ta vội vàng phất tay áo, quỳ xuống, “Gia, kinh sự* tám trăm dặm cấp báo!”
(*) Kinh sư: thủ đô
Đặt một viên cờ đen xuống, Triệu Tôn cầm văn thư lên. Tư thế không hề thay đổi mà xem hết rồi bảo Trịnh Nhị Bảo đốt nến thiêu cháy văn thư, rồi lại nhìn chằm chằm bàn cờ, viên cờ trắng đang cầm trong tay mãi không đặt xuống.
Hắn lạnh mặt khiến nhiệt độ xung quanh càng giảm thấp. Trịnh Nhị Bảo đã hầu hạ hắn nhiều năm cũng không nhịn được mà run rẩy.
Vị chủ nhân này của cậu ta tính tình quái gở, lúc không tức giận không có nghĩa là tâm trạng của hắn đang tốt, lúc tức giận cũng không có nghĩa là tâm trạng của hắn không tốt. Hắn càng bình tĩnh thì càng đáng sợ. Nhất là mấy ngày nay, khi đã phát trinh thám đi tìm một cô gái khắp hai huyện mà không có kết quả thì vẻ mặt hắn ngày càng lạnh, không ai dám dây vào hắn lúc này.
“Gia, còn một chuyện nữa...”
Triệu Tôn nhìn chằm chằm vào hai bên trắng đen trên bàn cờ ở thế giằng co, không có cách nào để bước lên
một bước nuốt chửng ranh giới của đối phương. Hắn dường như không nghe Trịnh Nhị Bảo nói, chỉ nhíu mày.
Trịnh Nhị Bảo vốn nhanh mồm nhanh miệng giỏi nhìn sắc mặt, giờ lại có chút lưỡng lự. “Gia, Dịch sử* gửi lời nhắn của Hoàng trưởng tốn điện hạ cho ngài...” (*) Dịch Sử: người truyền công văn Triệu Tồn hơi ngừng lại, lạnh lùng nhìn về phía Trịnh Nhị Bảo, “Chuyện gì?” “Điện hạ nhờ gia lúc quay về kinh thành thì bí mật điều tra một người.”
“Ai?”
“Con gái của tiền Ngụy quốc công Hạ Đình Cán, hôn thê ngự bạn của Hoàng trưởng tôn...” Triệu Tôn xuất chính vào mùa xuân năm hai mươi bốn Hồng Thái, bây giờ đã là mùa đông năm hai mươi lãm Hồng Thái. Gần hai năm sống ngoài biên quan vẫn không thể ngăn hắn biết tin tức của triều đình. Một năm trước, kinh sư có một vụ án lớn chấn động triều đình và dân gian. Tiền Ngụy quốc công Hạ Đình Cán bị em trai Hạ Đình Đức tố cáo thông đồng với địch phản quốc, chém đầu cả nhà hơn bảy mươi hai mạng, chỉ còn lại một Thất tiểu thư không rõ tung tích.
Hắn chưa từng gặp cô cháu dâu được khám định đó, chỉ biết danh tiếng của nữ tử đó không tốt lắm.
Nhưng, chẳng bao lâu sau vụ án này, Hạ Đình Đức vì có công tố cáo mà được kế thừa tước vị Ngụy quốc công, hoàng trưởng tôn Triệu Miên Trạch cưới tam tiểu thư của Hạ Đình Đức làm vợ. Có người nói hai người tình đầu ý hợp. Vậy bây giờ ý của Hoàng trưởng tôn là vì sao?
Bấc đèn nổ nhẹ một tiếng, hắn bình tĩnh đặt một quân cờ xuống.
“Ngày mai giờ Mão, đến trạm dịch Thanh Cương.” Trịnh Nhị Bảo len lén chà cánh tay, “Vâng ạ! Vậy chúng ta phải trả lời Hoàng trưởng tốn điện hạ thế nào đây a?” Triệu Tôn rút tay về, thờ ơ nói: “Bốn chữ: Hồi kinh rồi tính”