*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Ngươi..
cút!” Ô Nhân Tiêu Tiêu trợn mắt, “Ngươi muốn làm gì?”
Nguyễn Hữu nhanh chóng dùng hành động thực tế trả lời vấn đề của nàng
Hắn không làm gì, thật sự chỉ tắm mà thôi, có điều là tắm chung với nàng
Tên này đúng là một kẻ không biết xấu hổ, hắn cũng không quan tâm nàng vẫn còn là thiếu nữ mà lột sạch đồ trên người, nhìn nàng che hai mắt lại, nhếch môi cười rồi nghênh ngang bước vào thùng, ngồi xuống đối diện.
“Uyên ương nghịch nước, loan phụng xuyên hoa, quả đúng là sung sướng!”
“Ngươi màu cút đi!”
ô Nhân Tiêu Tiêu căng thẳng bịt mắt lại, không dám nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi rặn ra từng chữ
Nhưng Nguyễn Hữu lại thờ ơ duỗi3người trong thùng, nhìn lướt qua, nói với giọng điệu xấu xa: “Đi đâu? Cái thùng tắm này rộng như thế, đủ cho hai người chúng ta cùng sử dụng
Công chúa hà tất phải nhỏ nhen như thế?”.
“Đồ vô lại nhà người! Ngươi mà còn không đi ra thì ta sẽ kêu người đó.” Ô Nhân Tiêu Tiêu hạ giọng xuống, vừa không dám bước ra khỏi thùng vừa không dám cử động, chỉ có người vào một góc, ngay cả hé mắt cũng không dám, mãi đến khi hắn cười nhẹ di chuyển đến, kéo bàn tay nàng dùng để bịt mắt ra
“Còn không mở mắt, tiểu gia sẽ xơi nàng.” “Ngươi, ngươi khốn kiếp!” Ô Nhân Tiêu Tiêu tức giận đến mức lông mi rung0rung, nhất thời khóc không ra nước mắt, cực kỳ muốn băm xẻ con người này
Thế nhưng trong tình hình lúng túng thế này, vì để tránh không tiếp xúc với làn da của hắn, ngay cả tay chân còn không dám cử động, thì làm sao mà giết được hắn?
Thấy hai má nàng đỏ bừng, Nguyễn Hữu nheo mắt lại, cười khẽ
“Ba, hai, một, mở mắt.” Con tim run lẩy bẩy, Ô Nhân Tiêu Tiêu cắn răng, cuối cùng đành phải mở mắt ra.
May mà không có khung cảnh xấu hổ như trong tưởng tượng, hắn vẫn ngâm mình trong nước, trên mặt nước vẫn còn một lớp cánh hoa hồng, hoàn toàn có thể che đi tầm nhìn, sẽ không nhìn thấy cảnh ngượng ngùng5kia.
Nàng thở phào
“Ta đã mở mắt, bây giờ ngươi có thể đi rồi chứ?”
Dáng vẻ từ sợ hãi đến nhẹ nhõm của nàng đều rơi hết vào trong mắt Nguyên Hữu, hắn lại cười: “Đi gì chứ? Tiểu gia còn chưa nói xong này
Ô Nhân công chúa, nàng cũng đừng trách tiểu gia sử dụng thủ đoạn bất chính, nếu không cưỡng ép thì sao nàng chịu nói chuyện với ta chứ?”
Những ngày qua, Nguyễn Hữu từng đến tìm Ô Nhân Tiêu Tiêu vô số lần, nhưng lần nào cũng đều bị nàng từ chối
Nàng không muốn nhìn thấy hắn, cũng sợ hắn, không muốn nghe hắn nói dù chỉ một chữ
Nhưng nàng nào có thể ngờ rằng, kết quả lại dồn tên không biết xấu hổ4này chui vào phòng tắm, thậm chí còn chui vào trong thùng tắm của nàng chứ?
Cách một làn sóng nước, hắn vẫn cứ mỉm cười nhìn nàng, một chân cố tình chạm vào người nàng, trêu ghẹo từ trên xuống dưới
Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng không có đường lui, ngoại trừ cố gắng có người lại thì không còn cách nào khác.
“Ngươi muốn nói gì với ta? Nói xong thì nhanh chóng cút đi.”
Nguyễn Hữu nhìn lướt qua mặt nàng, cười nói, “Chỉ một câu thôi, không cần biết nàng lấy ai, cho dù lấy heo lấy chó tiểu gia đây cũng không quan tâm, nhưng không được phép lấy Thiên Lộc.”
Nhắc lại chuyện cũ làm Ô Nhân Tiêu Tiêu thấy vô cùng bực9bội.
Nghĩ đến chỉ vì chuyện này mà bị hắn bắt nạt, vành mắt nàng bỗng đỏ bừng.
“Ngươi dựa vào gì mà đòi quản ta chứ? Ngươi là gì của bổn công chúa?” “Nàng nói xem?” Nguyễn Hữu cười lười nhác, bàn chân tác quái ấy lại giơ ra, trượt tới trượt lui như lươn, giọng nói lại càng thờ ơ hơn gấp nhiều lần, “Nàng thổi mơ tưởng đến Thiên Lộc đi, chỉ với...” Hắn đánh giá Ô Nhân Tiểu Tiêu từ trên xuống dưới, trong mắt chỉ chứa một màu mỉa mai, “Chỉ với bộ dạng thế này, nàng không xứng với thúc ấy đâu
Nàng không hề biết tự nhận thức rõ bản thân à? Vả lại, nàng cho rằng sau khi lấy Thiên Lộc ấy thì thúc ấy sẽ yêu nàng chắc?”
cả người Ô Nhân Tiêu Tiêu cứng đờ, nàng nhìn hắn chằm chằm, khó khăn lắm mới nuốt được một ngụm nước bọt, tự cười chế giễu, “Thế thì có liên quan gì đến ngươi? Đây là chuyện của ta
Cho dù hắn không thích ta, nhưng ta lại thích hẳn, cả đời này ta chỉ thích hắn.”
Nguyễn Hữu hơi biến sắc, cả khuôn mặt tuấn tú biến hóa khôn lường
Qua một lúc sau, hắn lại cười khẽ, nhìn nàng với vẻ khinh thường
“Một cô nương như nàng, chịu khó tìm một người thương nàng không được ư? Cần gì phải tự chui đầu vào hố lửa?” “Hổ lửa?” ô Nhân Tiêu Tiêu hít nhẹ, bật cười.
Đó là một nụ cười trào phúng đầy phẫn nộ
Ở cái nơi hoang đường như thế này, trong cùng một thùng tắm, hai người không liên quan gì đến nhau lại đi thảo luận chuyện cưới gả trong trạng thái trần truồng
Chẳng lẽ tên khốn này không biết lời hắn nói rất buồn cười ư? Nàng cười ha ha, vành mắt đỏ ửng, hỏi: “Theo như tiểu công gia, bổn công chúa nên tìm một người như thế nào mới thương ta? Rõ ràng là người biết đàn ông đàng hoàng sẽ không để ý đến một cô nương không sạch sẽ, vậy mà ngươi lại còn hai ta hết lần này đến lần khác, ngươi không cảm thấy thẹn với lòng ư?”
Thẹn với lòng?” Nguyễn Hữu cười hứng thú, ánh mắt trở nên lạnh lùng, “Trong suốt mấy chục năm chiến tranh, Nam Yến ta có bao nhiêu con dân vô tội chết dưới đao bọn thát tử Bắc Địch các ngươi? Nàng có thấy hổ thẹn không?”
Mặt Ô Nhân Tiêu Tiêu tái nhợt, đáy mắt toát ra sự bất lực.
Nhưng nó chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, sau đó nàng lại cười, dùng một nụ cười khiến người khác phải dựng tóc gáy, “Nguyên Hữu, ngươi chỉ bắt nạt ta, chỉ vì bắt nạt ta mà thôi
Ngươi đừng tưởng rằng ta không dám làm gì ngươi, nếu người chọc ta tức điên lên, cùng lắm thì lưới rách cá chết, tốt xấu gì ta cũng là công chúa Bắc Địch, người làm nhục ta như thế, ta không tin hoàng đế Đại Yến thật sự sẽ không ngó ngàng gì tới...”
Nguyễn Hữu cười hề hề, kề sát khuôn mặt tuấn mỹ của mình đến gần nàng hơn một chút, thong thả lên tiếng, “Nàng nói đúng rồi, lưới rách cá chết mà nàng nói, với ta cũng chỉ là một trận giáo huấn, xong chuyện hoàng đế còn hứa gả nàng cho ta
Còn phụ hoàng của nàng, chỉ e rằng cũng không thể không làm thế.”
Nhân Tiêu Tiêu trả đũa lại, “Phụ hoàng ta sẽ không đâu, người Bắc Địch ta không bảo thủ như Nam Yên của ngươi.”
“Chưa chắc đâu
Nếu nàng đã là người của ta thì sao?”
Nguyễn Hữu nhìn nàng cười hi hi, rồi tiến lại gần hơn.
“Mèo con nhỏ, chi bằng thử một chút đi nhỉ?”
Nhân Tiêu Tiêu hít sâu, nghiến răng ken két.
Trong thùng gỗ, hơi nước nóng bốc lên mịt mù, hắn kề sát tới, hơi thở đáng ghét phả vào mặt khiến nàng gần như thở không ra hơi
Nhưng cho dù có trừng mắt lên thể nào, hắn vẫn cong môi lên, nhìn nàng với thái độ như cười như không.
Thật tội nghiệp khi nàng cực kỳ căm hận nhưng hai người lúc này lại trần như nhộng, nàng không dám đẩy hắn ra, chỉ trừng mắt trong phút chốc, rồi đầu hàng chịu thua
“Vì sao người lại cứ quấn lấy ta không buông?” “Nàng không quấn lấy Thiên Lộc nữa, ta sẽ buông tha nàng.”