Mai Tử liếc nàng, hâm mộ nói, “Haiz, gia tốt với tỷ thật đấy, muội làm gì có phúc phận đó.” “Có liên quan gì tới hắn?” Hạ Sơ Thất càng không hiểu.
Mai Tử nhếch môi vui vẻ, “Này, uống đi, đây là nước gừng đường đỏ, Nguyệt Dục2tỷ tỷ tự mình nấu, nói là gia dặn đưa cho tỷ. Còn những cái này, tất cả đều là giấy mà Nguyệt Dục tỷ tỷ chuẩn bị cho tỷ đó. Đúng rồi, Sở Thất, có phải quỳ thủy* của tỷ tới không?”
(*) Kinh nguyệt
Sao Triệu Tôn lại tốt bụng như vậy? Khi nhìn thấy một chồng lớn giấy8mềm mại dày dặn màu trắng, Hạ Sơ Thất kinh ngạc đến ngây người.
thời đại này, giấy như vậy đã gọi là xa hoa lắm rồi, người bình thường không thể nào dùng được. Trái tim đập thình thành, nàng quay đầu hỏi Mai Tử, “Nguyệt đại tỷ cho muội cái này, không nói thêm gì nữa hả?”
Mai Tử6không hiểu nghiêng đầu nhìn nàng, “Nói gì? Nguyệt Dục tỷ tỷ là người rất tốt, sẽ không nói gì đó đâu. Hơn nữa là gia dặn dò, tỷ ấy có thể nói cái gì? Sở Thất, tỷ sao vậy?” Hạ Sơ Thất mỉm cười, “Không có gì, cảm ơn muội.”
Mai Tử lại cảm thán, “Sở Thất à, gia3tốt với tỷ thật đấy. Đến quỳ thủy mà dùng giấy này, xa xỉ quá! Tỷ biết không? Giấy này đều do đại nội ngự chế, trong phủ chỉ dùng cho gia đi nhà xí. Tỷ xem, mềm mại thế này, vuốt không nỡ dùng...” Đột nhiên, nàng ấy chớp mắt, nghĩ ra gì đó, hưng phấn nhìn qua,5“Ơ, không đúng. Sở Thất, có phải tỷ với gia... cái đó rồi hả?”
Hạ Sơ Thất dở khóc dở cười, “Cái gì?”
“Ngủ ấy.” Mai Tử nói chắc chắn. “Phụt!” Hạ Sơ Thất bưng nước đường đỏ đưa tới miệng, suýt thì phì hết ra. “Tiểu Mai Tử à, muội học cái xấu từ khi nào vậy?”
Hôm nay trong trạm dịch có nhân vật lớn tới, Mai Tử nói tối nay có dạ yến, nàng ấy không dám ở lâu hơn. Trước khi đi, nàng ấy còn nói với Hạ Sơ Thất, “Sở Thất, Nguyệt Dục tỷ tỷ nói, gia dặn tối nay tỷ ở phòng nghỉ ngơi, không được chạy loạn khắp nơi.” Nàng thấy kỳ lạ, nhíu mày, “Vì sao?”
Mai Tử chép miệng, có lẽ định không nói cho nàng biết, nhưng nàng ấy lại có cái miệng rộng, không nói thì trong lòng không chịu được, chần chừ một chút mới quay đầu ghé vào tai nàng nói nhỏ.
“Sở Thất, muội cho tỷ biết rồi tỷ đừng cho người khác biết nha. Ninh Vương điện hạ rất thích tiểu quan thanh tú... Lúc muội còn ở kinh đã nghe người ta nói đến. Trong Ninh Vương phủ, ngoài Vương phi còn có hơn trăm thị thiếp, mấy chục tiểu quan... “Ôi má ơi!”.
Lần này Hạ Sơ Thất bị dọa thật. Ninh Vương kia xơi cả nam lẫn nữ à?
Thảo nào lúc nàng gặp y đã thấy khí sắc như nam nhân bị tửu sắc vét cạn thân thể. Chậc chậc chậc, nhiều thị thiếp tiểu quan như vậy, sức khỏe không giảm sút mới là lạ. Nhưng nghĩ lại thì nàng lại bỗng thấy khó tin. Hôm nay tình hình trong triều đang là thế chân vạc, nếu Ninh Vương là một người như thế, sao có thể giữ một phần ba thiên hạ?
Một người không biết kiềm chế trong sinh hoạt cá nhân, sao có thể “kiềm chế” được người khác?
Nàng đang tự hỏi thì Mai Tử vẫn còn líu ríu, “Muội đoán, gia sợ tỷ bị y bắt gặp, nhỡ Ninh Vương muốn tỷ thì ngài ấy không dễ từ chối.”
Hạ Sơ Thất trừng mắt, chọc nàng ấy. “Muội nghĩ tỷ là bạch liên hoa đấy à? Ai thấy cũng thích? Mau đi làm việc đi.”
Mai Tử lè lưỡi, đi làm việc của mình. Hạ Sơ Thất tìm Lan Đần chơi một lát rồi lại đi thăm dò, lúc này mới biết không chỉ Ninh Vương đến, mà ngay cả tên Đông Phương Thanh Huyền cũng trở lại. Nhớ đến những gì mình phải chịu khi bị hắn ta bắt đi, trong đầu Hạ Sơ Thất nảy ra một ý. Nàng chịu thiệt thòi lớn như vậy, sao có thể để hắn được hời?
Hạ Sơ Thất là người có thù tất báo, bắt buộc phải đòi lại.
Trong lòng có tính toán, dù bị cấm túc nhưng nàng vẫn chuẩn bị đi dự tiệc”. Có điều, lời nói ban đầu của Mai Tử đã nhắc nhở nàng. Nàng tự kỷ nghĩ: Nhỡ đâu cái tên Ninh Vương điện hạ kia nhìn trúng nàng thật thì nàng nên làm gì bây giờ? Cuối cùng vì sự an toàn của mình, nàng còn trang điểm mất nửa tiếng, vẽ lông mày to đùng, chỉnh da đen sì thành một gã sai vặt vừa gầy vừa thấp, nhìn không có vẻ gì đặc biệt, xong xuôi mới rời khỏi viện chung phía Tây.
Viện chung phía Tây là nơi người hầu phủ Tấn Vương ở, diện tích cũng không nhỏ.
Khi nàng từ sương phòng phía Đông hướng phía cửa viện, lúc đi qua một gian nhà thì đột nhiên nghe thấy tiếng Nguyệt Dục. “Cô nương ngốc, ta làm sao với người mới tốt đây? Tính tình quá thành thật, ngu ngốc đợi điện hạ hai năm nay, tâm tư này, người khác nghĩ sao thì ta không biết, nhưng ta... Haiz, thực sự buồn thay cho ngươi.”
“Nguyệt Dục tỷ tỷ...” Một giọng nói mềm mại đáng yêu vang lên, không phải Oanh Ca bị từ chối khéo ở huyện Sùng Ninh sao? “Oanh Ca không dám có nửa phần tâm tư gì khác với điện hạ, chỉ muốn được bên ngài, bưng trà rót nước, trải giường xếp chăn, để báo đáp ân tình của điện hạ với Oanh Ca... Hức... Dù thế nào, muội cũng quyết tâm muốn theo bên cạnh điện hạ... Nhưng mà, điện hạ lại muốn muội đi hầu hạ... Sở Thất kia... Muội.... Huhu...”
Nghe tiếng khóc ấm ức của Oanh Ca, Hạ Sơ Thất đã biết vì sao Mai Tử lại mang những vật kia tới mà không phải nàng ta. Hóa ra do nàng tự mình đa tình “cứu” người ta, nhưng người ta hoàn toàn không cần, còn thấy nàng phiền phức nữa?
Sau đó, nàng nghe thấy Nguyệt Dục dịu dàng an ủi, “Khóc gì chứ? Nha đầu ngốc. Hầu hạ Sở Thất không tốt sao? Sở Thất dù thích đùa giỡn nhưng lại tốt tình, không giống chủ tử chúng ta, ngài ấy không phải là chủ nhận biết thương hoa tiếc ngọc đâu. Ngươi có thật sự móc tim đưa cho ngài ấy thì chưa chắc đã là chuyện tốt đâu.”
“Nguyệt Dục tỷ tỷ... Oanh Ca... muội... muội thật lòng ngưỡng mộ điện hạ, mong tỷ tỷ thành toàn...” “Thành toàn?” Nguyệt Dục kéo dài giọng, có hơi chần chừ, có lẽ suy nghĩ nếu nàng ta thành toàn cho Oanh Ca thì ai thành toàn cho nàng ta chăng? “Oanh Ca, ngươi đừng khóc, ta hiểu tâm tư của ngươi, nhưng mà... Haiz, ngươi đừng thấy ta quản lý việc trong hậu viện của gia mà lầm, ta cũng không phải là người có thể làm chủ được. Người phải nghĩ theo hướng khác, người được gia đưa đến đây, không cần phải tiếp khách ở lầu Xuân Phong là một chuyện tốt mà. Còn cơ hội? Từ từ sẽ tới. Ngươi xinh đẹp như thế, gia lại không mù, cũng không phải không có khả năng.” Hạ Sơ Thất không quen nghe lén... là giả thôi.
Nghe tới nghe lui cũng chỉ là hai cô gái tâm sự về một người đàn ông, muốn lấy thân hầu hạ, không được nên buồn rầu mà thôi. Nàng lắc đầu, không biết nên nói gì với tư tưởng của phụ nữ phong kiến, cũng chẳng có hứng nghe tiếp. Nhưng mà nghĩ đến Oanh Ca, nàng bất chợt nảy ra một ý.
Buổi tối, trạm dịch có dạ yến, nàng không biết những người khác có tới không, nhưng Nguyên tiểu công gia nhất định sẽ đến.
Nàng lén lút tìm Mai Tử truyền tin. Vì mối “giao tình” ở Thần Cơ doanh kia, chẳng mấy chốc, Nguyễn Hữu đã đến nơi hẹn. Tên này mặc áo bào xanh đen cổ tròn hoa lá cành, dáng người cao gầy phóng khoáng, đúng là tên... bại hoại dáng vẻ đường đường, ngọc thụ lâm phong. “Ối chà, biểu muội, nhớ biểu ca ta quá sao?” “Phắn, không nghiêm chỉnh gì cả.” Hạ Sơ Thất cũng coi như là quen thuộc với hắn, không coi hắn như hậu duệ của vương công quý tộc, mà nói với giọng thân thiết như anh em. Nàng kéo hắn ra đằng sau nhà, nhìn xung quanh bốn phía mới tủm tỉm nhìn hắn ta, “Biểu ca, có việc tốt muốn tìm huynh.”
“Chuyện tốt gì vậy?” Nụ cười trên mặt Nguyên tiểu công gia tươi hơn, “Chẳng lẽ muội có phát hiện mới trong việc chế tác súng...” “Đừng có mở mồm ra là súng nữa, trong bụng ta đầy lửa giận đây này.” Khuôn mặt tuấn tú của Nguyên tiểu công gia cứng đờ, “Hừ, biết ngay muội tìm ta chẳng có chuyện gì tốt lành mà.”
“Hiểu là được rồi. Nhưng mà...” Hạ Sơ Thất cười hì hì, “Lần này là chuyện tốt thật.” Nguyễn Hữu “ồ” một tiếng, liếc nhìn nàng, “Nói đi.” Hạ Sơ Thất dùng hết sở trường “đôi bên cùng có lợi” để kéo hẳn xuống, nói nhỏ, “Hai ngày trước biểu muội của huynh bị người ta chọc tức, huynh hiểu không? Là biểu ca ta, huynh nhịn được cơn tức đó ư? Đương nhiên không thể, đúng không? Ta nghĩ, bây giờ nhất định huynh rất muốn trút giận giúp ta, cho nên biểu muội ta thành toàn giúp huynh, sắp xếp hết rồi, huynh chỉ cần...” Như thế như thế, như vậy như vậy. Nàng balabala liến thoắng nói, Nguyễn Hữu nghe xong sợ hết hồn hết vía.
“Biểu muội, chúng ta rất thân thiết phải không?”
“Đúng, thân thiết lắm.” Hạ Sơ Thất gật đầu.
Nguyễn Hữu lau mồ hôi lạnh, “May mà chúng ta thân nhau, ta không phải người mà muội muốn đối phó.” Hạ Sơ Thất cười hì hì, “Vậy huynh có giúp không?”
Nguyễn Hữu nghiêng đầu nhìn trời, gật đầu, “Làm, ta ngứa mắt cái tên Đông Phương đó lâu rồi, dám đẹp hơn ta! Tha hắn sao được?”
Hạ Sơ Thất khu một tiếng, kéo hắn về chủ đề chính, lại bố trí kế hoạch càng tỉ mỉ hơn, cười tủm tỉm, “Đương nhiên rồi, biểu ca tốt với ta như vậy, ta cũng sẽ không làm huynh mất công toi. Chuyện thành công rồi, ta sẽ khao lớn luôn.”
“Khao ta gì thế?” Nguyên tiểu công gia nhướng mày, hiển nhiên không tin lắm. Hạ Sơ Thất cúi người, cười ha ha, “Một cô gái siêu đẹp, cam đoan huynh sẽ thích.” Ánh mắt Nguyễn Hữu sáng lên, “Thật à?” Hạ Sơ Thất vui vẻ, “Đương nhiên là thật rồi. Có điều...” Nàng khẽ híp mắt kéo dài giọng, “Huynh không ngại ngủ với phụ nữ của Thập Cửu thúc nhà huynh chứ?” Nguyên Hữu cười lả lơi, ghẹo nàng, “Phụ nữ của Thập Cửu thúc chỉ có một... là muội đó! Muội cho ta ngủ sao?”