Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 576: Tình cảm (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Y phải vỗ về đám người kia mới nguôi ngoại bớt

Sau đó, Cáp Tát Nhĩ sai người giao công văn chính thức cho hoàng đế Triệu Miên Trạch, yêu cầu triều đình Nam Yến đưa ra lời giải thích chính thức về cái chết của sứ thần.

Trên thực tế, trước khi công văn của sứ giả Bắc Địch truyền đến trong cung thì Triệu Miên Trạch đã nhận được tin báo

Nghe thấy chuyện này, hắn nổi trận lôi đình, một mặt ra lệnh cho nha môn phủ Ứng Thiên lập tức truy bắt hung phạm, một mặt khác phải người xoa dịu sứ đoàn Bắc Địch, đồng thời hứa với Cáp Tát Nhĩ rằng sẽ đưa ra phương án giải quyết toàn diện.

Phải biết rằng, Bắc3Địch và Nam Yến khó khăn lắm mới kết thúc nhiều năm chiến loạn, nghênh đón dân sinh an định

Triệu Miên Trạch vừa đăng cơ, nếu vì chuyện này mà lại nổi lên chiến sự, chắc chắn sẽ trở thành khuyết điểm lớn về phương diện xử lý chính vụ, khó tránh khỏi sẽ gặp phải công kích

Vì thế hắn ta cực kỳ xem trong chuyện này

Hạ Sơ Thất nói chuyện với Lý Mạc khoảng hơn nửa canh giờ mới ra khỏi phòng Cáp Tát Nhĩ

Người đợi bên ngoài, ngoại trừ Tinh Lam và Trịnh Nhị Bảo ra thì chỉ còn lại mỗi Như Phong và Dương Tuyết Vũ.

“Thất tiểu thư, Đại đô đốc đi ra phía trước rồi.” Như Phong nói: “Ngài ấy sai thuộc0hạ nói lời xin lỗi với Thất tiểu thư, và ra lệnh cho thuộc hạ phải đưa người về phủ Ngụy quốc công

Xe ngựa đã được chuẩn bị xong, Thất tiểu thư đi ngay bây giờ chứ?”

Đông Phương Thanh Huyền đang có mặt trong Trọng Dịch Lâu, xảy ra vụ án lớn như thế, tất nhiên phải đích thân đến kiểm tra

Hạ Sơ Thất gật đầu, xoay sang nhìn Tinh Lam và Trịnh Nhị Bảo, nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Triệu Tôn và Nguyễn Hữu, nàng cau mày, cười tủm tỉm.

“Không sao, chúng ta cũng đi hóng chuyện chứ nhỉ?”

Nàng từ biệt Dương Tuyết Vũ, nhưng cô nương kia lại kéo nàng lại

“Đại đương gia vẫn còn bên trong chứ? Ngài ấy thế5nào rồi?” “Vẫn ổn.” Hạ Sơ Thất cười.

“Lúc nãy ta vốn định nói cho ngươi biết, đại dương gia và thái tử Cáp Tát Nhĩ có chút xích mích, hai người đánh nhau rất hăng, muốn nhờ ngươi đi khuyên đại đương gia, nhưng ta lại không kịp nói...” Nghĩ đến nguyên nhân vì sao không kịp nói, hai má Dương Tuyết Vũ ửng đỏ, sau đó nàng ta lo lắng hỏi: “Đại dương gia hiện tại không sao chứ?”

Vấn đề này Hạ Sơ Thất rất khó trả lời.

Nói có sao, hình như cũng không sao.

Nói không sao, hình như lại rất có sao.

Nàng và Lý Mạc nói chuyện khoảng nửa canh giờ, đa phần đều nói về tình cảm của mình và mối thù lớn4của hai nhà

Còn về chuyện với Cáp Tát Nhĩ, dường như Lý Mạc không muốn nhắc đến, Hạ Sơ Thất thử đổi hướng vài lần, đều bị nàng ta đánh trống lảng cho qua.

Nếu nàng khuyên trực tiếp thì nàng ta sẽ dùng sự im lặng để đối phó

Hạ Sơ Thất biết Lý Mạc đã phải trải qua một quãng thời gian rất khó khăn

Mang theo thâm thù đại hận, lại bị muội muội ruột phản bội, một thân một mình xông pha trên giang hồ, những ngày tháng dãi nắng dầm mưa nhiều vô số kể, cho dù nàng ta đã tha thứ cho Cáp Tát Nhĩ thì cũng không dám tùy tiện mở lại cánh của con tim đã từng bị tổn thương của9mình.

Một người khi đã quen với cô đơn và trống vắng thì sẽ không có can đảm hòa mình vào dòng người náo nhiệt

Một khi trải qua nỗi đau mất mát thì sẽ không còn dám khát vọng sở hữu

Thà chưa từng có, chứ không muốn tiến thêm một bước.

Nàng ta nói, “Tỷ không tháo được nút thắt trong lòng, thì sao có thể miễn cưỡng tái tục tiền duyên với hắn chứ? Giữa hai người đã xảy ra chuyện thế kia thì không còn hạnh phúc được nữa

Nếu tỷ chiều theo y, chẳng khác gì làm hại chính mình, cũng hại y, chỉ làm cả hai đau khổ mà thôi.”

Lúc Lý Mạc nói câu này, ngữ điệu rất thoải mái.

Hạ Sơ Thất nắm tay nàng ta, nhưng có thể cảm nhận được rõ rằng đôi tay ấy đang lạnh buốt

Người nghiêng theo tâm, tâm nghiêng về lý, cũng như nàng không thể nào chấp nhận Triệu Miên Trạch

Tuy Cáp Tát Nhĩ và Triệu Miên Trạch khác nhau, nhưng tâm trạng của nàng và Lý Mạc lại giống nhau

Trong lòng từng bị tổn thương, có giả vờ thế nào cũng không được

Miễn cưỡng ở bên nhau, chẳng khác gì dùng một sự đau khổ khác thay thế đau khổ mà thôi.

Lý Mạc không còn là Lý Mạc năm mười bốn tuổi trên núi Thương Long năm xưa, Cáp Tát Nhĩ cũng không còn là Sa Mạc ca ca từng mặc áo tăng gánh nước thay nàng, dạy nàng bắn cung nữa

Thứ ngăn cách giữa hai người không chỉ có sống núi ngàn dặm, mà còn rất nhiều người và việc, cùng với sự chia ly suốt nhiều năm ròng rã.

“Nhưng thấy y cũng chẳng chịu từ bỏ dễ dàng đâu.” Hạ Sơ Thất đã nói thế với Lý Mạc

Lý Mạc dường như cũng băn khoăn, “Có thể làm gì đây? Trên thế gian có nhiều đôi nam nữ si tình, nhưng có mấy ai có thể bạc đầu giai lão? Thời gian trôi qua nhanh chóng, người cũng mau quên

Nếu còn đợi nữa, có khi sẽ qua đi.” Nàng ta nói xong, ngoảnh mặt đi

Nhưng vẫn có một giọt nước mắt hư hỏng âm thầm rơi trên mu bàn tay của Hạ Sơ Thất

“Biểu tỷ?” Hạ Sơ Thất đau lòng

“Sở Nhi, muội hiểu tỷ mà.” “Phải, người khác thấy tỷ giãy giụa đau đớn, chỉ sẽ cười tỷ không nhìn thấu trần duyên

Muội hiểu tỷ, nhưng muội cũng đang nghĩ, một người đau, hai người cũng là đau

Tỷ đau, y cũng đau, hai người không thể đau cùng nhau ư?”

***

Trọng Dịch Lâu được xây dựng vô cùng tinh xảo

Chưa vào đến cửa đã có thể nhìn thấy tấm biển to mạ vàng trên cao, nghe nói do chính tay Hồng Thái Để để bút, nét chữ rồng bay phượng múa, thuộc về khí phái để vương

Nhưng lúc này, dưới tấm biển ấy có vô số người đang tắm tụm vào xem

Có sứ thần Bắc Địch, có quan lại Nam Yển, cũng có sứ thần nước khác, ca vũ cũng như nữ tử hầu rượu khác, ai nấy đều bàn luận sôi nổi.

Có nghe thấy gì đâu mà người đã lăn đùng chết rồi?”

“Ai nói không có tiếng động, chẳng phải có người nói nghe thấy tiếng kêu thảm ư?”

“Ta ở ngay phòng kế bên, sao lại không nghe thấy nhỉ?” “Xằng bậy! Làm gì có tiếng động? Tên Ba Bố đại nhân kia đuổi hết kẻ hầu ra ngoài, chỉ giữ lại một nữ hầu rượu, đợi đến khi phát hiện thì đã ngừng thở rồi.”

“Cho dù sắp chết cũng phải có tiếng động chứ? Kỳ lạ thật.” “Ha ha, chỉ e là say đến mức bất tỉnh nhân sự rồi.” “Nữ hầu rượu có thù oán gì với gã, vì sao lại giết gã?”

“Nếu ta mà biết, thì người là do ta giết rồi.”

Hạ Sơ Thất đứng phía xa, dựng tại lên nghe

Ai nấy đều hóa thân thành Sherlock Holmes, đều có logic và suy luận của mình, nhưng sự thật ra sao thì không ai hay biết.

Một nữ hầu rượu nhỏ nhoi, vì sao lại muốn giết bình chương chính sự đại nhân? Vì sao lại dám giết? Giờ đây sứ thần đột nhiên tử vong, công cuộc nghị hòa của hai nước sắp bước vào giai đoạn cuối, thể nào cũng sẽ chịu ảnh hưởng, tình hình lại sắp xảy ra chuyển biển lớn

Cái chết của Ba Bố, rốt cuộc là ngoài ý muốn hay có người rắp tâm sắp đặt? Hạ Sơ Thất âm thầm suy đoán trong lòng.

“Ối, đó chẳng phải là Nhị Quỷ ư?”

Giọng nói the thé của Trịnh Nhị Bảo kéo tầm nhìn của Hạ Sơ Thất trở về

Hạ Sơ Thất nhìn theo hướng cậu ta chỉ, chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc mũ giáp quân đội kinh sư đứng trong giữa đám quan lại Đại Yến, người đàn ông đó đúng là Yến Nhị Quỷ, và hình như y cũng không nhìn thấy họ, y đang chụm đầu nói chuyện với một tướng quân mặt hóp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.