Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 592: Ban ngày ban mặt không biết xấu hổ (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc trước, khi ở phủ Tấn Vương, vì ứng phó với lão hoàng đế kia mà bày ra một ván cờ chữ hiếu, nàng và Triệu Tôn từng tập một số ngôn ngữ khẩu hình đơn giản, hơn nữa, sau này hai người bọn họ còn trải qua thời gian ở chung ăn ý với nhau, tuy không thể diễn đạt hoàn toàn chuẩn xác những ngôn ngữ phức tạp nhưng một số câu từ đơn giản thì không có vấn đề gì.

Đối với Ô Nhân Tiêu Tiêu mà nói, tình cảm đối với Triệu Tôn là một thứ tình yêu đơn phương mãi mãi vô vọng, trong khi đó, sự ăn ý và tín nhiệm giữa Triệu Tôn và Hạ Sơ Thất lại là thứ mà người ngoài không thể chen vào, đây mới là thành lũy chắc chắn nhất cho tình yêu của bọn họ.

Bất3luận ngoài kia gió mưa ra sao

Nàng tin tưởng hắn, mà hắn cũng thế

Đây là điều mà ô Nhân Tiếu Tiếu không thể giải thích nổi.

Lúc trước khi nàng ta ở phòng khách, mặc dù ngồi ngay cạnh hai người bọn họ nhưng nàng ta không thấy bọn họ tiếp xúc gì với nhau, thậm chí gần như từ đầu tới cuối hai người bọn họ chỉ có oán trách đối phương, điều này không thể giả được

Nhưng bọn họ dường như dù oán trách đối phương thế nào cũng vẫn có một điểm mấu chốt

Đó chính là không rời xa, cũng không vứt bỏ, mặc dù đối phương có nhiều điểm không tốt, nhưng đó là chuyện của bọn họ, không liên quan tới người khác

Nghĩ đến tâm tự mê luyến của mình đối với Triệu Tôn, Ô Nhân Tiêu Tiêu đột nhiên cảm thấy bản0thân vừa buồn cười lại vừa thảm thương, nàng ta lúng túng mở lời, ngón tay mảnh khảnh đặt lên màn gầm bóng loáng bao quanh lồng chim, giọng nói cũng khàn đi:

“Sở Thất, ta không lừa ngươi, ta thích hắn

Rất thích, thích rất nhiều so với những gì người nghĩ..

Mỗi lần ta nghĩ đến việc ngươi và hắn có thể sẽ dừng lại thì trong lòng ta lại sản sinh ra hy vọng xa vời

Nhưng đó đều là chuyện trước kia rồi, từ giờ..

Dù có thể nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ không tiếp tục suy nghĩ như vậy nữa.”

Cúi đầu, mũi chân nàng ta di di trên mặt đất, dường như có ngàn lời khó nói: “Ta hâm mộ tình cảm giữa hai người, vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, nhưng ta không phải là người xấu..

Người đã cứu ta, ta khắc sâu5điều ấy trong tim, ta sẽ không phá hoại chuyện tình cảm của hai người, nhưng nhất thời, ta sẽ không thể quên được hắn, cũng không tránh khỏi việc muốn nhìn hắn, nhớ hắn

Sở Thất, xin người cho ta thêm một chút thời gian để quên đi, được không?”

Chỉ là một cô gái đem lòng thích Triệu Thập Cửu mà thôi, không có gì sai cả.

Nếu nàng ta mà không thích Triệu Thập Cửu thì có khi còn cần đưa đi chữa bệnh ấy chứ.

Hạ Sơ Thất nghĩ thế, lòng nàng trở nên nhẹ nhõm hẳn, nàng nhìn Ô Nhân Tiêu Tiêu, mỉm cười thiện chỉ với nàng ta, lại thay nàng ta chỉnh lại bím tóc trên vai.

“Ô Nhân, chúng ta còn có thể là bạn bè không?”

Trong lòng Ô Nhân Tiêu Tiêu chua xót, hai mắt nhất thời đỏ lên

“Nếu người coi ta là4bạn thì ta là bạn.” “Được.” Hạ Sơ Thất nắm chặt tay nàng ta, “Mãi mãi là bạn bè.” “Sở Thất..” Ô Nhân vừa cười vừa khịt mũi, giống như muốn khóc mà không dám khóc, chỉ xấu hổ lau mắt rồi cười nói, “Được rồi, hắn đang ở bên ngoài chờ ta, ta không ở lại lâu được

Người trên thảo nguyên như chúng ta luôn coi trọng tình nghĩa, nếu ngươi không chế, ta và người sẽ kết làm tỷ muội khác họ, từ nay về sau có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.” “Được.” Hạ Sơ Thất hé môi cười, “Chỉ cần không chung đàn ông thì chuyện gì cũng được.” ô Nhân Tiếu Tiếu nghe vậy thì phì cười, Hạ Sơ Thất cũng mỉm cười, đột nhiên lại nhớ tới một chuyện, hơi vểnh môi: “Sao ngươi không hỏi ta thuốc trị vết9đỏ trên cổ ngươi?” ô Nhân Tiêu Tiêu thoáng xấu hổ.

“Ta hiểu rồi

Ngươi..

chắc cũng hiểu rồi chứ?”

Hạ Sơ Thất “ừ” một tiếng, trong lòng có chút khó chịu thay cho nàng ta.

“Ta thay mặt biểu ca xin lỗi người, thật ra con người hắn...” Không đợi nàng nói xong, Ô Nhân Tiêu Tiêu liền ngắt lời nàng, “Ta biết người muốn nói gì, không cần nói nữa

Sở Thất, nếu người coi ta là bạn bè thì có thể giúp ta chuyện này được không?”

Hạ Sơ Thất nghi ngờ nhìn nàng ta, “Chuyện gì?”

Nhân Tiêu Tiêu nói: “Đừng nói cho Tấn vương biết.” Lúc ở Trọng Dịch Lâu, nàng ta quở trách Nguyễn Hữu nhiều như vậy là vì nàng ta không muốn để Triệu Tôn biết mình từng chật vật như thế, lại còn muốn gả cho hắn

Hắn là vị thần trong lòng nàng ta

Mặc dù không thể gả cho hắn nhưng nàng ta vẫn hy vọng mình sẽ có hình ảnh tốt đẹp trong lòng hắn

Hạ Sơ Thất nhìn nàng ta, muốn nói nhưng lại thôi

Chuyện hôm đó, ngoại trừ ô Nhân Tiêu Tiêu ngây thơ hồn nhiên chưa phát hiện ra, nàng biết, Triệu Thập Cửu cũng giống như nàng, trong lòng đều hiểu hết tất cả mọi chuyện.

Hắn không nói gì, không có nghĩa là hắn không biết

Nhưng trong giờ phút này, nàng có chút không đành lòng

Nhìn ánh mắt tha thiết của Ô Nhân, nàng tươi cười gật đầu.

“Được

Ta sẽ không nói với hắn.” ô Nhân Tiêu Tiêu rời đi.

Hạ Sơ Thất để Tinh Lam đưa nàng ta ra ngoài, còn bản thân thì không nhúc nhích.

Nàng ngẩn người tại chỗ một hồi, mới lấy đồ mà ô Nhân Tiêu Tiêu đưa cho mình

Đó là một chiếc túi đựng tiền màu xanh nhạt

Nét thêu trên túi đựng tiền vô cùng cẩu thả, đây là thứ mà nàng từng học Triệu Như Na làm khi còn ở phủ quốc công

Uyên ương giống con vịt chết, chim khách lại giống con gà con, thật sự là nhìn vô cùng thê thảm

Điểm khác biệt duy nhất chính là đây là thứ đầu tiên nàng thêu với lòng nhiệt huyết tràn đầy khi đang vui sướng trước đại hôn với Triệu Tôn vào tháng tư năm Hồng Thái thứ hai mươi lăm, đây cũng là món đồ thêu duy nhất của nàng

Nghĩ đến chuyện cũ, nàng mỉm cười, mở túi đựng tiền ra, chỉ thấy bên trong có một chuỗi vòng Nam Hồng cháy đen, trên giấy bọc ngoài còn có nét bút mạnh mẽ cứng cáp của Triệu Thập Cửu

“A Thất, lửa đốt Nam Hồng thêm vĩnh cửu

Nàng cố gắng nhẫn nại thêm vài ngày nữa, chờ gia tới đón nàng, lúc ấy gia sẽ lấy lại túi đựng tiền mà nàng thêu.”

Trên tờ giấy không viết được mấy lời, Triệu Thập Cửu vẫn là một tên đàn ông không hiểu phong tình như cũ

Ấy vậy mà mấy chữ này lại khiến Hạ Sơ Thất đọc không biết bao nhiêu lần, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào không thôi

Ngồi trên ghế, gió từ ngoài cửa sổ lùa vào

Nàng suy nghĩ, đột nhiên lại nhức đầu

Chỉ có mấy ngày mà được ư? Sau mấy ngày thì có thể thế nào?

Phủ Ngụy quốc công này bị Triệu Miên Trạch vây chật như nêm, Triệu Thập Cửu phải làm sao bây giờ? Nàng ủ rũ siết chặt tờ giấy rồi cất cả vùng Nam Hồng và túi đựng tiền vào ngực.

*

Phủ Định An hầu.

Trưa hôm nay, Trần Đại Ngưu sẽ phải ra ngoài nhận lệnh vua, chịu phạt năm mươi quân côn

Sau một đêm triền miên không dứt, Triệu Như Na gần như không chợp mắt, trời chưa sáng đã dậy, mặc cho bụng dạ hiện tại đang khó chịu mệt mỏi, nàng vẫn nấu cơm cho y

Nhìn y ăn cơm mà nàng vẫn không đành lòng: “Hầu gia, chàng không lo lắng chút nào sao? Thiếp có thể nói giúp với ca ca cho chàng mà.”

Trần Đại Ngưu lắc đầu, nuốt chửng miếng cơm rồi lau miệng một cách qua loa, thấy nàng suy nghĩ vì mình mà có chút ủ rũ, y không khỏi thở dài, buông đũa xuống mà nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

“Không cần lo lắng cho ta, với thân thể này của ta, không chỉ năm mươi quần côn mà một trăm quản côn cũng vẫn chịu được

Nàng không biết chứ, nếu không bị đánh năm mươi quần côn này thì trong lòng ta còn khó chịu hơn

Khó chịu này không phải là khó chịu nhất thời mà là khó chịu cả một đời đó

He he, ta đây đắc tội với vợ mình thì dù sao cũng phải chịu trả giá một chút chứ, đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.