Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 602: Chàng đoán xem thiếp sẽ trừng phạt chàng thế nào? (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ừ.” Hắn trả lời một cách kỳ lạ

“t có nghĩa là gì?” Con tim Hạ Sơ Thất tăng tốc.

Triệu Tôn nhìn nàng, không trả lời ngay

Hắn chỉ thở dài, cởi áo khoác trên người, đỡ nàng nằm xuống gối, rồi cởi áo ngoài cho nàng, đến khi trên người nàng chỉ còn một lớp áo trong, hắn mới kéo chăn, hai người cùng vùi mình vào ổ chăn ấm áp.

Xa cách vài tháng mới lại được ngủ chung với hắn, con tim Hạ Sơ Thất đập điên cuồng, miệng lưỡi khô khốc, cảm thấy từng vùng da tiếp xúc với hắn đều không còn thuộc về nàng nữa, linh hồn hoàn toàn bị sự yêu thương của hắn vứt ra ngoài3phạm vi tư duy, chỉ có thể để mặc cho hắn trêu đùa hệt như một con rối.

“Triệu Thập Cửu, chàng..

muốn làm gì? Chàng vẫn còn chưa trả lời thiếp.”

Hơi thở mông của Triệu Tôn kề sát bên môi nàng, mang theo một nụ cười khẽ khó có thể phát hiện.

“Ừ có nghĩa là, Ô Nhân đúng là một cô nương tốt.” Con tim Hạ Sơ Thất đập thình thịch

“Nàng ta tốt như thế, chàng còn đến tìm thiếp làm gì?” “Ha! Hủ giấm nhỏ của gia.” Hắn ôm chặt nàng vào lòng, không cho phép nàng giãy giụa, khuôn mặt lành lạnh dán sát vào mặt nàng, “Đồ ngốc, gia còn có thể động lòng vì cô nương nào nữa0đây? Sông Nhược ba ngàn dặm, chỉ nguyện uống một dòng

Chuyện gia hứa với nàng trước đây, gia sẽ không bao giờ quên

A Thất, cả đời này, hời cho nàng rồi.”

Một lời yêu đương vốn đang bùi tai, nào ngờ lại bị biến chất khi được thốt ra từ miệng của Triệu Thập Cửu

Hạ Sơ Thất tức tối, “Chàng có biết nói chuyện không hả! Cái gì gọi là hội cho thiếp?”

Triệu Tôn cười khẽ, không trả lời, chỉ ôm nàng vào lòng, vuốt ve bụng nàng

Nàng mang thai đến tháng thứ năm, bụng đã nhô lên rất rõ rệt

Độ cong căng cứng ấy chống đỡ cả một bầu trời nhỏ cho con của họ, nó yên lặng chờ đợi ở5bên trong, còn cha mẹ nó cũng lẳng lặng bảo vệ nó.

Trong phòng chìm vào im lặng, hai người không nói gì nữa, cũng không so đo xem rốt cuộc là ai chiếm được hời

Trong những nhịp vuốt ve nhẹ nhàng đến từ lòng bàn tay nóng hổi của hắn, Hạ Sơ Thất nhìn biểu cảm của hắn lúc này, nghĩ đến cuối cùng Tiểu Thập Cửu đã có thể được cha yêu thương rồi, một ít chất lỏng nóng hổi tràn ra khỏi hốc mắc

“Này, chàng có biết, thiếp vất vả đến cỡ nào khi một mình mang thai Tiểu Thập Cửu không?” Nàng chợt hỏi.

“Ta biết.” Giọng hắn hơi buồn.

“Chàng có biết, chàng bỏ thiếp đi như thế, suýt4chút nữa thiếp đã không thể sống nổi nữa không?” “Ta biết.”

“Chàng có biết, quãng đường từ Ấm Sơn đến kinh sư, thiếp đã phải đi vất vả cỡ nào không?”

“Ta biết.”

“Chàng có biết, thiếp rất muốn giết chàng khi chàng còn sống trở về nhưng lại giả vờ không nhận ra thiếp?”

“Ta biết.” “Chàng có biết...”

Nàng dừng lại, nhào lên người hắn, giọng nói trở nên nghẹn ngào

“Triệu Thập Cửu, chàng có biết không, thiếp rất nhớ chàng!” “Ta biết hết.” Trong tiếng thút thít của nàng, hắn cúi đầu, tìm kiếm đối môi run rẩy nhưng lại mềm mại kia, hôn nhẹ, không hề mang bất kỳ mùi vị tình dục, chỉ có vô vàn yêu thương và an9ủi, “A Thất, sau này cho dù xảy ra chuyện gì, bên cạnh nàng, chắc chắn sẽ có ta

Ta sẽ không để nàng phải chịu những đau khổ này nữa

Tương lai của nàng, đều do ta sắp xếp, có được không?”

“Triệu Thập Cửu...” Cánh môi Hạ Sơ Thất run lên, gọi một tiếng, ôm chặt eo hắn, trong nụ hôn dày đặc của hắn, nàng hít sâu vài cái, nước mắt mới không tuôn rơi

Trên người hắn có mùi rượu Phục Bách mà nàng quen thuộc.

Tuy hắn không nói, nhưng nàng cũng có thể đoán được

Cuộc sống những ngày qua của hắn chắc chắn không hề thoải mái

Bệnh đau đầu chắc chắn lại tái phát, nếu không hẳn sẽ không uống rượu Phục Bách giảm đau

Nghĩ đến đây, con tim nàng trở nên đau nhói, phá nát giới hạn cuối cùng, thể là nàng không thể kiềm chế được nữa, vùi vào lòng hắn, khóc nức nở nghẹn ngào

“Triệu Thập Cửu, thiếp hận chàng.” “Được.” Hắn dỗ dành nàng, “Chỉ cần nàng vui vẻ, cứ hận là được.”

“Đáng ghét! Ai kêu chàng nghe theo lời thiếp?”

“..

Vậy phải làm ngược à?” Hắn cười khẽ, chọc nàng, “Vậy nương tử, vi phu quả thật không biết vì sao nàng lại hận ta như thế?”

“Nếu chàng vẫn còn sống, vì sao không nói cho thiếp biết sớm hơn?” Nàng ôm chặt lấy hắn, nghĩ đến sự trớ trêu kia thì không khỏi tức tối, “Nếu thiếp biết chàng vẫn còn trên nhân thể thì cần gì phải nhập cung? Cần gì phải nhận chỉ y sắc phong của Triệu Miên Trạch? Giữa chàng và thiếp, cần gì phải rơi vào một vòng xoáy, phải rơi vào tình cảnh lúng túng thể này chứ?”

Hắn không trả lời, dần thở mạnh hơn.

Nàng cảm nhận được đôi môi hắn dùng trên đôi mắt ướt nhòe của nàng.

Nàng thút thít, không nhìn rõ được gì, chỉ thấy tủi thân

“Chàng nói gì đi chứ!” “A Thất, là ta không tốt.” Hắn nói, “Lúc ấy ta vẫn chưa tỉnh”

Hạ Sơ Thất sửng sốt, đợi đến khi phản ứng lại với ý trong lời nói của hắn, con tim càng thêm xót xa

Nàng không dám tưởng tượng trong suốt mấy tháng chưa tỉnh ấy, hắn đã vượt qua được bằng cách nào

Cũng không dám tưởng tượng, nếu không gặp được Ô Nhân thì đời này hắn và nàng có còn duyên phận có thể gặp nhau hay không, có thể ôm nhau chìm vào giấc ngủ thế này hay không? Sau đó, Triệu Tôn tường thuật lại những gì xảy ra trong Âm Sơn sau khi nàng được thang trời đưa lên “phòng tử” và lầu Hồi Quang Phản Chiểu sụp xuống

Khi đó, lầu Hồi Quang Phản Chiểu cách mặt đất ba thước, hắn cũng nghĩ rằng mình chết chắc rồi, nhưng nào ngờ đợi đến khi tòa lầu đá kia chìm vào trong hồ nước sôi, cơ quan tự động chuyển sang một nghìn không trăm tám mươi cục trong hậu thất

Còn tòa lầu Hồi Quan Phản Chiểu chứa số lượng hoàng kim châu báu khổng lồ kia lại biến mất ngay trước mắt hắn

Hắn may mắn thoát chết, tìm được một lối ra trong hồ nước sôi ngay trong lúc cơ quan đang thay đổi, chạy thoát ra thoát ra ngoài, sau đó hôn mê bất tỉnh phía sau dốc nam Âm Sơn, được ô Nhân Tiêu Tiêu cứu đi.

“Số bảo tàng kia mất hết rồi à?”

Nghe hắn nói xong, Hạ Sơ Thất hít sâu, kinh ngạc không thôi

“Hèn gì, sau này khi bọn thiếp đào xới hồ nước sôi, cũng chẳng phát hiện được bảo tàng.” “Ôi!” Triệu Tôn thở dài, bóp vòng eo to của nàng, “A Thất chỉ quan tâm đến tiền bạc châu báu?” Hạ Sơ Thất cười ha ha, nàng không muốn thừa nhận, nhưng nhớ lại số tiền khổng lồ kia, quả thật thấy hơi thổn thức, “Ngoại trừ tiền tài ra, còn ai có thể quan tâm nữa à?” Thấy hắn đen mặt, nàng chớp mắt, nói tiếp, “Gia, ý chàng có phải là, thật ra cái tòa Lầu Hồi Quang Phản Chiểu kia không hề bị chìm xuống phá hủy vì thế cờ trong đình Uyên Ương bị phá, vì mắt trận Cửu cung bát quái mất hiệu lực

Trên thực tế, sau khi phá được Cửu cung bát quái trận ở tiền thất, còn phải phá giải nốt 1080 cục ở hậu thất, mới có thể lấy được bảo tàng?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.