Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 648: Tra yến (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay mặt trời xuống núi, hương sen thơm thoang thoảng, tuy hắn biết là không thích hợp nhưng vẫn kích động vạn phần, ôm chặt lấy nàng kéo mạnh vào lòng, khiến cho sương trên lá sen bị đổ nghiêng, rơi vào bụng nàng, bị lạnh nên cơ thể nàng run cầm cập.

“Triệu Thập Cửu..

chàng là khỉ biến thành sao?”

“Hả?” Hắn thấp giọng khàn đặc, dường như không hiểu gì

“Khỉ nhập*!” (*) Ở đây hiểu theo nghĩa làm việc lúc nào cũng gấp gáp nhanh nhảu như khỉ.

Đã lâu lắm rồi nàng không được vui như hôm nay, khi cười mắt sáng long lanh, sóng sánh như bông hoa sen yêu kiều thanh nhã bên cạnh kia, hắn nhìn thấy mà lục phủ ngũ tạng không thể yên được, giống như có vô số con sâu đang bò

Chỉ cảm thấy mùa hạ này càng lúc càng nóng, không gian3trong đám sen oi bức tới mức hắn không thở được.

Hắn là người tuân thủ lễ giáo, nhất định sẽ không làm chuyện đó ngoài trời, nhưng chỉ sợ lúc này lại làm chuyện trái với lòng mình, Hạ Sơ Thất không kìm được mà cười “khí” một cái, liếc hắn nữa cười nửa không.

“Sao thế, cũng đâu phải lần đầu của chàng nữa, vẫn căng thẳng sao?” Nàng càng nói như vậy, trái tim hắn càng sục sôi

Chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, hơi thở lúc nàng nói truyền đến bên tai, ấm áp khiến cả người hắn mềm nhũn, chỉ có duy nhất một chỗ vẫn cương cứng

“A Thất, ở đây không...” Hắn muốn nói ở đây không thuận tiện, muốn thì muốn, trông mong thì trông mong, trêu đùa thì trêu đùa, nhưng chuyện này sao có thể tùy tiện làm ngoài trời được? Nhưng giọng1hắn vừa vang lên, môi nàng liền đưa qua lấp đầy, một tay vòng lên cổ hắn, quấn chặt lấy, một tay khác giống như con rắn linh hoạt, vén áo ngoài của hắn

“Ở đây tốt biết bao! Hương sen, người đẹp

Gia, A Thất hầu hạ người, được không?” Đầu Triệu Tôn “ong” một tiếng, chỉ cảm thấy vạt áo mỏng sau lưng đã ướt hết, yết hầu như có một đám bông chèn lại, không nói được lời nào

Chỉ thoáng chốc, cơ thể hắn đã bị người phụ nữ này thô bạo lật nghiêng đẩy lên trên thuyền

Nàng khẽ cười, ấn chặt hắn, ngắt một lá sen lót dưới để thuyền, quỳ một chân xuống.

“Lần này, năm mươi lượng, lần sau chàng biểu hiện tốt hơn..

sẽ có thứ khác nữa.” Hắn nghển cổ lên, ánh mắt lấp lánh, “A Thất...”

“Không cần cảm ơn thiếp!” Biết được chuyện này hắn3có thể chấp nhận nên nàng vô thức than Triệu Thập Cửu cổ hủ lần nữa

Nhưng chơi được một lúc, nàng nhanh chóng mở mắt nhìn hắn, giống như nghĩ tới ý gì đó mới lạ, cười một cái, người yêu kiều hơn hoa, giọng nói thánh thót hơn chim, “Gia, ba chương quy ước tạm thời của hai chúng ta đã hết hiệu lực

Chi bằng, quy ước lại lần nữa được không?”

Trong lòng Triệu Tốn biết rõ người phụ nữ này lắm mưu mẹo, bình thường thì những từ “quy ước” như thế này đều không có lợi gì cho mình hết

Nhưng lúc này, cơ thể như bị nàng trói trên đống lửa để nướng, nào có quan tâm gì tới ba hay bốn điều quy ước chứ? “Nàng nói đi.”

“Lần này chúng ta không làm ba chương quy ước tạm thời nữa, thiếp sẽ ước lượng cơ thể3chàng định ra một hợp đồng tích điểm tới cuối đời.” “Ước lượng cơ thể để định ra? Hợp đồng tích điểm tới cuối đời?” Đó là cái quái gì vậy? Đôi mắt tinh ranh của nàng lóe lên, nàng cười nói: “Để tăng thêm tình cảm giữa chàng và thiếp, đặc biệt đặt ra một hiệp ước như sau: Mỗi lần Triệu Tôn được thiếp khen ngợi một lần, sẽ căn cứ vào mức độ nặng nhẹ của tình tiết và độ vui vẻ của thiếp mà cho số điểm không giống nhau

Tích đủ năm mươi điểm, sẽ tỉnh cho chàng thành năm mươi lượng bạc, chàng có thể tự động nhận được một lần phục vụ tương đương năm mươi lượng

Dĩ nhiên, thiếp cũng có thể không trả phí, chờ tích tới một trăm lượng, lại đối tiếp một lần phục vụ tương đương một trăm lượng...”

Dĩ nhiên9Triệu Tốn không quên

Tay năm mươi, miệng một trăm

“Vậy nếu như...” Hắn nhìn vẻ nghiêm túc trên bộ mặt đỏ bừng của nàng, tim đập thình thịch, nhưng ngoài việc theo nàng ra thì không biết phải từ chối thế nào, chỉ biết một lần hỏi rõ phúc lợi luôn, “Nếu gia muốn làm chuyện đó với A Thất thì sao?”

Thấy Triệu Thập Cửu hôm nay lại “thật thà” như vậy, mắt Hạ Sơ Thất giương lên, tràn đầy yêu thích

“Theo nguyên tắc là một trăm năm mươi lượng.”

“À, quá ít phải không?” Giọng điệu kéo dài mềm mại, nàng thấy mặt hắn nhất thời tối sầm lại, đặc biệt không có lương tâm bổ sung thêm một câu: “Có điều, bây giờ thiếp đang mang thai, phụ nữ có thai gánh nặng lớn, phải cần hai trăm lượng, cũng chính là hai trăm điểm.”

“...” Mặt hắn lạnh tanh, mày sắc khẽ chau lại, “Gia có thể..

từ chối chế độ tích điểm không?” “Có thể chứ!” Nàng cười, mắt hơi híp lại, giống như một con mèo xấu xa, “Nếu muốn từ chối cũng được, vậy phải từ chối triệt để, sau này chàng cũng đừng nghĩ sẽ có chuyện tốt giữa hai chúng ta nữa

Hay là, chàng đi tìm cô nương không cẩn tích điểm kia đi? Không phải vẫn có người tình nguyện gắn bó sao? Người ta xinh đẹp như vậy, tốt biết bao!”

Vừa nhìn đã biết hũ giẫm lại đổ rồi, Triệu Tôn dở khóc dở cười, chỉ biết thuận theo nàng

“Vậy hôm nay..

nàng cho ta bao nhiêu điểm?” Hạ Sơ Thất giương mắt nhìn hắn rơi vào “cái bẫy”, cũng không đưa tay cứu hắn mà còn cười hì hì nhìn hắn, tay nắm chặt lại, cười trên nỗi khổ của người khác, “Điểm của hôm nay không phải đã rất rõ rồi sao? Thiếp cho chàng năm mươi điếm..

dĩ nhiên, đây đã là số điểm rất cao rối

Không phải lần nào chàng cũng có thể đạt năm mươi điếm, hiểu không?”

Thấy mặt hắn tối sầm lại, Hạ Sơ Thất nhướng mày, “Sao thế, còn không vừa ý sao?”

Đôi mắt Triệu Tôn lạnh lùng, phiền muộn đáp, “Hôm nay cho qua, sau này gia có thể dùng tiền mua điểm không?”

“Dĩ nhiên...” Hạ Sơ Thất cười không thể dứt, mày nhướng lên, “Không được

Nếu có thể bỏ tiền mua, vậy chế độ tích điểm này còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Haizz! Thực ra thì thiếp thích chàng như vậy, vốn dĩ không cần dùng tới chế độ tích điểm

Có điều, một là để phạt chàng giấu giếm không báo, đưa mắt với A Mộc Nhĩ, hai là để thúc đẩy phát triển tốt đẹp tình cảm đôi lứa, để tránh ăn no uống đủ, rồi cả hai cùng ghét đối phương, vậy nên thiếp mới đặt ra hiệp ước trên một cách khoa học

Có hợp lý không?”

Máu dồn nén ở cổ họng, Triệu Tôn cực kỳ vô tội mà phiền muộn nhả ra một từ.

“Hợp.”

“Có đồng ý không?” Lại nuốt cục máu kia xuống, giọng hắn từ trong kẽ răng thoát ra.

“Có!”

“Triệu Thập Cửu, chàng quá vĩ đại, hiệp ước không bình đẳng như vậy cũng ký sao?” Hạ Sơ Thất nhếch mép cười, dựa cả cơ thể và Tiểu Thập Cửu vào lòng hắn, mỉm cười, dưới ánh nắng mặt trời vô cùng rạng rỡ, “Được! Hiệp ước này có hiệu lực từ hôm nay

Cả đời cũng không hối hận

Nào, đóng dấu một cái.”

“Đóng dấu” mà nàng nói, là lao qua hôn môi hắn một cái

Nhưng Triệu Tôn bị nàng giày vò như vậy, sớm đã hóa thú, trong lúc làn môi mềm dẻo của nàng quét qua, mắt hắn đã tối sầm, ôm chặt lấy eo nàng, phản công lại, trong tiếng “ăm” ngắn gấp gáp của nàng lấp đầy môi nàng, không để nàng kháng cự lại mà nuốt trọn nàng.

Chuồn chuồn trong sen bay đi rồi...

Nó không dám dừng lại nhìn nữa.

Lá sen lót dưới sàn bị chà đạp tới mức chảy ra chất lỏng xanh biếc..

Nó bất lực hi sinh thân mình.

Chiếc thuyền gỗ nhỏ ẩn trong đám lá sen màu xanh biếc lắc qua lắc lại, lay động sóng nước sóng sánh, mãi không thôi

Chuồn chuồn lướt nước không biết tới nhìn một chút, nghe thấy một tiếng than thở trầm lắng mà kỳ quái, sau đó chiếc thuyền nhỏ xem như đã ổn định trở lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.