Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 657: Một mũi tên trúng nhiều con chim, diệt gọn! (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Miêu tả của nàng khiến người khác không lạnh mà run, nhưng nụ cười của nàng lại rạng rỡ xinh đẹp như một đóa hoa dạ hương đang nở giữa đêm khuya, mang theo ba phần trêu chọc, ba phần nghiêm túc, còn có ba phần dọa dẫm..

chỉ còn lại một phần tình cảm cho Đông Phương Thanh Huyền, đẹp đẽ khiến người ta phải di chuyển tầm nhìn.

“Đông Phương Thanh Huyền, nếu không phải vì ngươi, ta đã có cả hàng vạn cách xử lý nàng ta.” Nàng nói xong, chậm rãi thu cây kim lại, híp mắt cười đặt nó trở lại tỏa ái, không ngoảnh đầu lại mà trực tiếp bỏ đi

Tinh Lam và Giáp Nhất đi theo, bước được vài bước, Giáp Nhất đột nhiên ngoảnh đầu lại nhìn Đông Phương Thanh Huyền một cái

Ánh mắt đó, tuyệt đối không có chút3thiện cảm nào

Nhìn bóng người càng lúc càng xa, trái tim trong lồng ngực của Đông Phương Thanh Huyền vẫn còn đang đập loạn nhịp

Còn câu nói “Nếu không phải vì ngươi, ta đã có cả hàng vạn cách xử lý nàng ta” ấy cũng giống như câu thần chú, lặp đi lặp lại trong trí óc hắn ta

Nàng đối với hắn ta, suy cho cùng vẫn có tình cảm

Nhưng nàng không biết, nếu không vì nàng, hắn ta cũng có hàng vạn cách báo thù, hàng vạn cách có thể khiến nàng sống không bằng chết.

Tra Yến được bố trí trên thao trường.

Lúc này, ngựa và ngự phu đều đã chuẩn bị xong, có điều, để tránh bụi bám vào thức ăn, nến sân bãi sẽ cách yến hội một đoạn.

Lúc Hạ Sơ Thất qua đó, vị trí đã được sắp xếp ổn thỏa, những1người xung quanh vây thành một vòng tròn

Còn Ô Lan Minh Châu mặc bộ y phục cưỡi ngựa đang chờ nàng, cởi bỏ lớp y phục dịu dàng trong cung ra, nàng ta thực sự rất có khí phách của nữ nhi thảo nguyên, nhìn có vẻ hiên ngang mạnh mẽ, khiến người khác không kìm được tán dương

“Nương nương, ngựa của người.” Hạ Sơ Thất nhướng mày, nhận ngựa từ tay ngự phu, xoa bờm ngựa, thấy nó thoải mái ngoảnh đầu sang liếm tay nàng, ngoan ngoãn lanh lợi, nàng không kìm được khẽ mỉm cười, vỗ về nó, sau đó dưới sự giúp đỡ của Giáp Nhất vụng về lên yên ngựa

“Ngựa tốt!”

Nàng khen ngợi

Như không nhìn thấy ý giễu cợt trong ánh mắt của Ô Lan Minh Châu, cũng chẳng thấy xấu hổ với động tác khi lên yên ngựa của mình,3nàng thỉnh thoảng lại xoa nhẹ lên bờm ngựa, cười rất đắc ý.

Ô Lan Minh Châu bĩu môi, khóe mắt lướt qua Triệu Miên Trạch không nhìn rõ sắc mặt ở phía xa, cưỡi lên lưng ngựa bằng một động tác vô cùng mạnh mẽ xinh đẹp rồi giật dây cương.

“Thần thiếp đã chuẩn bị xong, phát lệnh đi.”

Qua một động tác lên ngựa đã thấy được độ chênh lệch cao thấp

Chỉ cần là người có đầu óc bình thường đều có thể nhìn ra, vị hoàng hậu nương nương này ngoại trừ khả năng mồm mép lém lỉnh ra, thì thực sự không thể nào cũng một đẳng cấp với Huệ phi trên phương diện kỹ thuật cưỡi ngựa được.

“Phát lệnh đi, lát nữa còn phải uống rượu nữa đấy.” Thái hoàng thái hậu cười liếc nhìn Tạ Trường Tấn một cái

Hôm nay, vị Tạ3thượng thư Bộ Binh này tạm thời đảm nhiệm chức vụ trọng tài, nhận được mệnh lệnh của thái hoàng thái hậu, ông ta giơ tay lên hạ lệnh, ô Lan Minh Châu ban đầu vốn đã xem thường Hạ Sơ Thất liền giật dây cương, dứt khoát thúc vào hông tuấn mã rồi chạy như bay.

“Lợi hại đấy!”

Hạ Sơ Thất đứng nguyên tại chỗ, cười như không cười nhìn một người một ngựa ở phía trước, rồi vuốt lông con ngựa của mình, híp mắt cười nói: “Tiểu Hồng Mã, chúng ta cũng đi thôi

Không cần vội, dù sao chúng ta cũng không bì kịp Huệ phi, cứ coi như lá xanh làm nền cho hoa đỏ, thong thả đi...”

Nàng tự độc thoại trêu chọc một mình khiến những người xung quanh lại thêm một trận cười

Tuy nói kỹ thuật cưỡi ngựa của hoàng hậu9không tốt, nhưng tâm thể quả thực rất tốt.

“Hây..

hây...”

Tư thể xinh đẹp khi cưỡi ngựa của ô Lan Minh Châu gần như hoàn mỹ không chút kẽ hở

Không thể không nói, nàng ta quả thực là mỹ nhân trên lưng ngựa, dáng vẻ lên ngựa so với lúc xuống ngựa càng tăng thêm vài phần rạng rỡ

Hạ Sơ Thất chỉ híp mắt cười.

Tuy lần thi đấu này là thi đấu về kỹ thuật cưỡi ngựa, không nói đến tốc độ, nhưng Hạ Sơ Thất lại biến con ngựa thành con lừa, bộ dạng thong dong ung dung đó không có chút liên quan gì đến kỹ thuật cưỡi ngựa cả.

Một số người trong những người vốn còn tưởng hai người sẽ xung đột kịch liệt tỏ ra hơi thất vọng

“Thắng bại nhìn một cái là rõ rồi, ta thấy không cần thi nữa đâu nhỉ?” “Cũng đúng..

quay lại uống rượu thì hơn.” “Huệ phi quả nhiên là tuyệt vời!” “Nữ nhi Đại Yến của ta trên ngựa sao có thể so sánh với nữ nhi thảo nguyên được? Rõ ràng là..

thắng không chính đáng mà.”

Hạ Sơ Thất thong dong cưỡi ngựa quan sát biểu cảm của mấy người đang ngồi ở chủ vị, ý cười nơi khóe miệng hiện lên tia nham hiểm trong làn ánh sáng lờ mờ.

“Thái hoàng thái hậu, có thể chuẩn bị phần thưởng cho Huệ phi rồi.” Thái hoàng thái hậu không ngờ nàng lại không chút để tâm, cũng không ngờ nàng sẽ biến ngựa thành lừa, càng không ngờ nàng sẽ cưỡi ngựa, còn đến để xin thưởng cho Huệ phi

“Hoàng hậu hiền đức! Kỹ thuật cưỡi ngựa của Huệ phi tuyệt vời, ban thưởng là việc nên làm.” Lời của bà ta vừa dứt, bỗng nghe thấy tiếng ngựa hí” dài truyền đến từ sân bãi.

“A!” Có người hét lớn

“Nương nương cẩn thận!” Ngay theo đó, vô số người trên sân bãi đều hét lên.

Sự việc đến quá bất ngờ, nhanh như chớp.

Hạ Sơ Thất thuận theo tiếng hét ngoảnh đầu qua đó, chỉ nhìn thấy con ngựa vốn được Ô Lan Minh Châu cưỡi yên lành giống như bị kích động đến phát điện, hoàn toàn không chịu khống chế

Trong từng tiếng hét kinh hãi, nó cũng theo nàng ta xông ra khỏi sân bãi, trực tiếp phi thẳng đến chủ vị, còn giơ cao móng trước, đạp thẳng vào thái hoàng thái hậu đang kinh hãi,..

“A...”

“Thái hoàng thái hậu...”

“Mau! Mau! Bảo vệ thái hoàng thái hậu!”

Tiếng hét chói tai mỗi lúc một dày đặc, trong nháy mắt xuyên qua từng lớp bóng tối, phá vỡ bầu không trung đen sì như mực của Đông Uyển, cũng làm cho tất cả những người có mặt trên thao trường hoảng loạn vô cùng

Tất cả cung nữ, thái giám, thị vệ lân cận đều xông qua đó, muốn bảo vệ thái hoàng thái hậu, những suy cho cùng, bọn họ vẫn chậm một bước, móng trước của con ngựa đó vừa hay đạp trúng vai của bà ta với lực vô cùng mạnh

Thái hoàng thái hậu không biết là bị dọa đến ngẩn ngơ hay là tính cách thực sự điềm tĩnh, chỉ “a” một tiếng ngắn ngủi, cả cơ thể dưới tác động của móng ngựa, cứ thế ngã nhào về phía sau, cả người và ghế cùng ngã lăn dưới đất.

Con ngựa gặp sự cố đó tất nhiên không biết bà ta là thái hoàng thái hậu

Rất nhanh, móng chân của nó lại một lần nữa giẫm lên người bà ta

Trong thoáng chốc lúc mọi người ai nấy đều hoảng loạn gần như bị dọa đến vỡ gan, con ngựa lại “hí” một tiếng thảm thiết, giống như bị tập kích bất ngờ, không giãy giụa mà chỉ ngã khuỵu xuống đất nghe rầm một tiếng

Quan sát kĩ thì thấy trên người con ngựa có máu tươi ồ ạt chảy ra.

Tại vị trí có máu tươi chảy ra dang cắm một cây kiếm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.