*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bởi vì hắn ta nhìn thấy rõ một tia sáng láu lỉnh hoặc có thể nói là cười nhạo và khinh bỉ lướt qua trong mắt Hạ Sơ Thất
Hắn ta nhớ nàng đã từng nói, nam nhân của nàng chỉ được phép có một mình nàng, nhưng hắn lại làm phi tần khác có thai, mà còn có thai trước nàng.
Ánh mắt thoáng nặng trĩu, hắn ta ổn định lại tinh thần
“Đứa bé thế nào rồi?”
“Xin bệ hạ bớt đau buồn!” Vừa “chúc mừng”, lập tức lại “bớt đau buồn”
Ngoại trừ Hạ Sơ Thất ra, chắc rất ít người có thể nói đùa trong hoàn cảnh nghiêm túc thế này, trên giáo trường có một vài lão thần già cả mắt mờ gần như không thể chịu nổi bước ngoặt lớn như3thế, cơ thể lảo đảo sắp ngã
Còn nàng thì lại bình thản đứng thẳng người, chỉ vào vũng máu trên ghế, nhún vai xòe tay
“Cái thai của Huệ phi chắc chỉ hơn một tháng, đang vào đúng giai đoạn thai tượng không ổn định, động tác biểu diễn cưỡi ngựa khi nãy có biên độ hơi lớn, cộng thêm ngã ngựa đã..
sẩy thai rồi.”
“Hắc!”, ô Lan Minh Châu nức nở bị thương, trừng mắt lên với vẻ không thể tin được
Sau đó, dường như nàng ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt oán hận kia lại hướng về phía Hạ Sơ Thất, cứ như hận không thể ăn thịt nàng
Hạ Sơ Thất nhếch môi, nhìn nàng ta với ánh mắt vô tội, “Huệ phi cần gì phải hận ta?1Nếu đã biết mình có thai, vì sao còn khăng khăng tỉ thí cưỡi ngựa với ta, không biết như thế rất nguy hiểm ư? Rốt cuộc ngươi không quan tâm đến đứa bé hay muốn giá họa chuyện sẩy thai lên đầu ta?”
Lời nàng nói chứa ẩn ý sâu xa.
Lan Minh Châu khiêu khích hoàng hậu tỉ thí cưỡi ngựa vốn đã không hợp tình hợp lý
Vừa nghĩ như thế, rất nhiều người đều cảm thấy vẫn còn mờ ám bên trong
Nhưng Ô Lan Minh Châu làm gì biết mình đã mang thai?
Lý do nàng ta trừng mắt với Hạ Sơ Thất là vì nàng ta bỗng nhiên nghĩ ra chắc chắn Hạ Sơ Thất đã biết nàng ta có thai từ trước
Bởi vì lúc ở cửa phòng thay đồ, nàng3từng bóp cổ tay nàng ta rất lâu..
chỉ tiếc rằng, lúc ấy nàng ta vẫn không biết.
“Bệ hạ, thần thiếp không có! Là hoàng hậu hại...”
Nàng ta run tay chỉ về phía Hạ Sơ Thất, nhưng nàng ta còn chưa nói xong, Triệu Miên Trạch đã quát lên, “Câm miệng! Đức hạnh của nàng quả thật chẳng ra làm sao, trước tiên tranh sủng khiêu khích hoàng hậu, sau đó không biết kiểm soát ngựa, đạp thái hoàng thái hậu bị thương! Giờ đây đến ngay cả con cháu hoàng thất mà nàng còn không bảo vệ được...”
Hắn ta nói đến đây, nheo mắt, hơi khựng lại
Những người trên thao trường, bao gồm sứ thần Bắc Địch, đều đang nhìn qua với ánh mắt phức tạp.
Nghe khẩu khí của hắn ta thì3dường như muốn xử lý Ô Lan Minh Châu, nhưng quyết định lúc này của hắn không chỉ là xử lý một phi tần tranh sủng mà rất có khả năng sẽ còn ảnh hưởng đến quan hệ hai nước.
Hắn ta thở dài.
Trong bầu không khí gượng gạo, hắn từ từ xua tay, “Niệm tình nàng mới vào Đại Yến, vẫn chưa rành quy tắc, lần này trẫm tạm tha cho nàng
Nếu còn lần sau, trẫm tuyệt đối không tha
Người đâu, đưa Huệ phi về kinh sư ngay trong đêm, cẩm túc hai tháng.”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Trên thao trường có vô số người thở phào.
Sứ thần Bắc Địch, bao gồm Cáp Tát Nhĩ, không một ai nói gì
Một là dù sao Ô Lan Minh Châu cũng đã gả đi, xuất giá tòng9phu
Hai là hành động của ô Lan Minh Châu lại diễn ra ngay trước mắt mọi người
Cho dù Triệu Miên Trạch tổng nàng ta vào lãnh cung thì cũng là hợp tình hợp lý
Cách xử lý của hắn ta hiện tại, được liệt vào hàng trách tội nhẹ, đã xem như là nể mặt Bắc Địch rồi
Hạ Sơ Thất khép hờ hai mắt, tầm mắt trôi về nơi xa xăm
Nhìn Ô Lan Minh Châu đang khóc sướt mướt bị lôi đi, trong lòng nàng có một thứ cảm xúc không thể miêu tả bằng lời
ô Lan Minh Châu đoán không sai, khi ở cửa phòng thay đồ, nàng đã biết ô Lan Minh Châu có thai
Thế nên nàng từ bỏ kế hoạch ban đầu, trực tiếp đổi hướng.
Lúc trên buổi tiệc, nàng nhìn thấy Triệu Thập Cửu không có động tĩnh gì, tuy ngoài mặt trừng mắt mắng hắn, nhưng trong lòng vẫn luôn yên tâm
Nàng tin, hắn chắc chắn sẽ không để nàng và đứa bé gặp nguy hiểm
Sở dĩ nàng cố ý đi đến chuồng ngựa, ngoại trừ tìm kiếm sự yên tâm ra, cũng là vì muốn cảnh cáo kẻ địch
Để họ biết rằng, nàng không phải là một kẻ dễ bị lừa, đồng thời cũng xóa sạch hiểm nghi cho Triệu Thập Cửu.
Nhưng rất hiển nhiên, Đông Phương Thanh Huyền cũng nghĩ đến điểm này
Nếu hắn ta đã đi đến chuồng ngựa thì Hạ Sơ Thất không cần phải đi nữa
Chỉ có điều, bây giờ nghĩ lại, Đông Phương Thanh Huyền cũng hiểu Triệu Tôn, hắn ta đã đoán được hẳn sẽ trả thù cho mũi tên trên thao trường khi nãy, nhưng vẫn không đề phòng được hắn
Càng không ngờ được rằng, hắn sẽ sai người bắn tên vào con ngựa trước mặt mọi người khi ngựa của ô Lan Tiêu Tiêu chạy đến vị trí đó
Phải biết rằng, thái hoàng thái hậu và hoàng đế ngồi ngay hàng đầu, cho dù ngựa không đụng trúng thái hoàng thái hậu thì cũng sẽ trúng Triệu Miên Trạch
Kết quả thế nào đều như nhau.
Một lần nữa Hạ Sơ Thất đã biết cái gì gọi là tính không sót một bước
Lần này nên cho hắn bao nhiêu điểm đây?
“Đông Phương ái khanh!” Triệu Miên Trạch từ từ xoay đầu lại, ánh mắt khi nhìn Đông Phương Thanh Huyền chứa đựng sự u ám thấu hiểu mọi thứ, “Chuyện ngựa bị dọa làm thái hoàng thái hậu bị thương sẽ giao cho Cẩm Y Vệ xử lý
Nội trong ba ngày, trẫm muốn biết kết quả.” Đông Phương Thanh Huyền nheo mắt, “Vâng.” Nhìn hắn ta như thế, Hạ Sơ Thất bỗng nhiên thấy hơi đồng tình.
Hắn ta đã bị muội muội hại thảm rồi nhỉ? Điều làm nàng thấy bất ngờ đó là Triệu Miên Trạch hiển nhiên không phải là một kẻ ngu ngốc
Hắn ta ra lệnh như thế, chắc cũng đã biết gì đó
Nhưng hắn ta không bắt được thóp của Triệu Tôn nên trút giận lên Đông Phương Thanh Huyền
Hoặc suy đoán sâu hơn, đó là một cách cao siêu, ly gián mối quan hệ giữa Đông Phương Thanh Huyền và Triệu Tôn, từ đó đạt đến mục đích chế nhân
Đây chẳng phải là đạo làm vua đấy ư?
Trong lòng nàng bỗng thấy rét run, nhìn Triệu Miên Trạch
Và đôi mắt dịu dàng của hắn ta cũng đang nhìn nàng
Cứ như hoàn toàn không giống như những gì nàng đoán, hắn nhìn nàng với ánh mắt vỗ về, sau đó nhìn về phía Triệu Tôn, người vẫn luôn yên tĩnh từ nãy đến giờ, khóe môi vẫn mang theo nụ cười ấm áp như gió xuân.
“Thập Cửu hoàng thúc cứu giá hai lần, công lao không thể phủ nhận, trẫm nên trọng thưởng mới phải.” Hắn hơi ngân giọng, nhìn vào mắt Triệu Tôn trong giây lát rồi cười nói, “Không biết Thập Cửu hoàng thúc muốn được thưởng gì?” Cuộc đối thoại của hai thúc chất này luôn thu hút sự chú ý của người khác.
Hiện tại Triệu Miên Trạch hỏi thẳng Triệu Tôn muốn được thưởng gì, những người trên thao trường đều dựng lỗ tai lên, sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ cuộc đối đầu đỉnh cao
Nhưng không ai ngờ được rằng Tấn vương gia trước giờ rộng rãi sảng khoái, ung dung cao quý, lại lên tiếng mà không hề có chút do dự.
“Hoàng kim.”
Một chuỗi những tiếng hít sâu vang lên.
Không ngờ lại là hoàng kim! Yêu cầu tầm thường, trực tiếp thế kia, tất nhiên là không phù hợp với ấn tượng mà Triệu Tôn để lại cho bọn họ
Không chỉ người khác, mà ngay cả Triệu Miên Trạch cũng hơi sửng sốt
“Thập Cửu hoàng thúc, có chắc là muốn hoàng kim không?” “Đúng.” Khóe môi lạnh lùng của Triệu Tôn không mang cảm xúc dư thừa
Ngoại trừ Hạ Sơ Thất ra, chắc không ai biết rằng Tấn vương điện hạ đáng thương đã giao hết gia sản cho bà chủ rồi, thỉnh thoảng lại còn bị nàng bóc lột nên quả thật là rất cần tiền để lấp đầy cái động không đáy như nàng đây.