*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đông Phương Thanh Huyền sửng sốt, thấy hắn quả nhiên đã bị Sở Thật lây “bệnh”, cảm thấy dở khóc dở cười
Nhưng suy nghĩ lại, Triệu Tôn áp đảo tứ phương, giờ đây chắc đang đắc ý
Còn mớ hỗn độn A Mộc Nhĩ để lại, hắn ta đang không biết xử lý như thế nào đây, thế là đành thở dài, “Ngươi làm thế chẳng khác nào có ý chà đạp người khác?” Hắn ta dừng lại, khóe môi cong lên, như cười như không, “Có điều, Tấn vương điện hạ à, nếu người đã không chịu giúp một tay, khiến ta không kiềm chế được làm ra chuyện gì đó quá khích thì đến lúc đó người đừng có hối hận đấy nhé?”
“Người không phạm ta, ta thấy không yên
Đông Phương Thanh Huyền, ta cảnh cáo lần nữa, nếu ngươi không chịu ra tay3thì ta sẽ tự ra tay.” Giọng nói lạnh lùng Triệu Tôn vừa dứt, hắn ném ngược câu nói kia về, “Đến lúc đó ngươi đừng có hối hận đấy!”.
Đông Phương Thanh Huyền nhíu mày, cười quyến rũ, “Vậy thì cứ thử xem?” Triệu Tôn hừ mũi, vỗ vai hắn, “Ngươi tốt nhất cầu nguyện cho A Thất của ta vẫn bình yên
Nếu không, ngươi không có phước phận nhập tịch nhà ta đâu.”
Triệu Tôn dứt lời, không cho hắn ta cơ hội nói gì thêm, bèn lạnh lùng phất tay áo bỏ đi trong mùi thơm nhàn nhạt của hoa tử đằng
Từ đầu đến cuối, hai người đều cười, khách sáo lễ độ, nghe vào không hề có mùi thuốc súng
Nhưng chỉ có bản thân Đông Phương Thanh Huyền biết, lục phủ ngũ tạng của hắn ta sắp bị “sự độc địa” của người1này nướng cháy khét lẹt.
Hắn ta đứng thêm chốc lát rồi rời đi.
Phía sau một giàn hoa tử đằng nơi góc tường, một bóng người mảnh khảnh yêu kiều thoáng chao đảo, dường như không đứng vững, cũng không biết nàng ta đã đứng ở đó bao lâu, nắm chặt chiếc khăn tay, móng tay dài gần như đâm vào thịt.
“Thái hậu...” Tiểu cung nữ cẩn thận đỡ nàng ta
A Mộc Nhĩ hất tay tiểu cung nữ kia ra, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh hơn cả màn đêm.
“Rõ ràng là hắn ép ta vào con đường cùng...”
Bên ngoài viện Tùng Đào có trồng một rừng cây tùng nhỏ
Dưới ngọn gió dìu dịu, tuy nói không có “Tùng đào*” nhưng vẫn có tiếng xào xạc.
(*) Tiếng cây thông reo vang khi có gió thổi.
Giờ Hợi đã qua, thái hoàng thái hậu uống thuốc, uể oải dựa3người vào đầu giường, thỉnh thoảng ho vài cái, lúc nặng lúc nhẹ
Nhưng đến khi bà ta mở chiếc khăn tay che miệng ra, lại phát hiện bên trên có hai đốm đỏ tươi như hoa mai.
“Nha đầu, sao vẫn còn tơ máu thế này?” Bà ta biến sắc.
Hạ Sơ Thất đang cúi đầu loay hoay với mớ bông bằng, vuốt nhẹ vài sợi tóc rối bời trên trán, nàng không ngẩng đầu lên, giả vờ như mình đang rất tận tâm, miệng ấp a ấp úng, “Ngựa giật mình lên cơn điên, chấn thương nội phủ, làm sao có thể trị khỏi trong nhất thời nửa khắc được, tóm lại phải tiêu tốn một ít thời gian.”
Thấy cảm xúc của nàng không được bình thường, thái hoàng thái hậu cau mày, “Ngươi có chuyện giấu ta?” “Không có!” Hạ Sơ Thất lắc đầu, không3ngẩng đầu lên mà còn cúi gằm mặt xuống, “Chẳng phải khi nãy Trương thái y đã nói rồi sao, vết thương này không quan trọng, từ từ điều dưỡng sẽ khỏi...”
“Vậy ư?” Giọng thái hoàng thái hậu bỗng trở nên nặng trĩu, “Hơn hai năm trước, đám vô tích sự của Thái Y Viện kia đều nói ai gia phong tà tái phát, u uất thành bệnh, chỉ có một mình ngươi chẩn ra được là triệu chứng trúng độc
Nếu không có đơn thuốc của ngươi, sao ai gia có thể sống thêm được hai năm? Lời của bọn họ, ai gia không tin, chỉ tin ngươi.” Hóa ra bà ta cũng biết mình đã cứu bà ta à? Hạ Sơ Thất im lặng cúi đầu, hàng lông mi rung dữ dội, liếc nhìn bà ta với vẻ mặt nhìn vào trông “rất phức9tạp”, rất cao thâm khó đoán, rồi vội vàng thu về, cắn môi muốn nói lại thôi.
Con người đều có lòng tò mò.
Nàng như vậy, tất nhiên là đã khơi gợi hứng thú của thái hoàng thái hậu
“Rốt cuộc vết thương của ai gia thế nào?” “Không sao.” Nàng lắc đầu, tiếp tục vọc bông bằng, “Vết thương giống như lời Trương thái y nói...”
“Vết thương như hắn nói?” Hoàng thái hậu cười nhẹ, đôi mắt đầy vết nhăn kia nhíu chặt, nhưng không hỏi thêm, mà đổi sang chủ đề khác, “Chẳng giấu gì ngươi, cho dù lần này không bị ngựa đá, ai gia chắc cũng không còn sống được bao lâu nữa
Những ngày gần đây, ai gia ho liên tục, cơn đau càng ngày càng dữ dội
Không biết bệnh của ta còn có thuốc trị không?” Thuốc trị? Khi cần thì khom lưng niềm nở, không cần thì chà đạp ngó lơ?
Hạ Sơ Thất hừ lạnh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không tỏ thái độ khinh bỉ, mà thần sắc thận trọng, quan sát bà ta một lúc rồi mới nói, “Hơn hai năm trước, thân thiếp đã nói rõ với thái hoàng thái hậu, "độc" này đã lan sâu hình thành khối u trên phổi, không có thuốc trị, chỉ có thể trông cậy vào cơ duyên và khả năng chống chọi của người
Hai năm qua người một lòng hướng Phật, tu thân dưỡng tính, hành thiện tích đức, được Bồ Tát phù hộ, nên mới làm quỷ bệnh khiếp sợ, thật sự không liên quan đến đơn thuốc của thần thiếp.”
Người bình thường đều nóng lòng muốn khoe công, nhưng nàng thì lại khiêm tốn
Thế nên nàng càng khiêm tốn, càng không thừa nhận thì thái hoàng thái hậu càng cảm thấy nàng giấu nghề, không chịu chữa trị cho mình
Thế là, ý mỉa mai trong câu nói “một lòng hướng Phật, hành thiện tích đức” cũng đã đủ để bà ta ngẫm nghĩ xem vì sao mình lại ngã bệnh rồi
“Nha đầu, người đang oán ta?” Người khi không ngã bệnh, sẽ không để lộ vẻ yếu đuối
Không thể không nói, thái hoàng thái hậu bị trọng thương liền trở về thành bà cụ đáng thương nằm trên giường bệnh năm xưa, khiển Hạ Sơ Thất - người trước giờ vẫn luôn xem trọng y đức, suýt chút nữa đã động lòng trắc ẩn.
Nhưng chỉ là suýt chút nữa thôi
Nàng cau mày, “Vì sao thái hoàng thái hậu lại nói thế?”
“Nếu không, vì sao ngươi không chịu chẩn trị cho ai gia nữa?”
Hạ Sơ Thất thầm cười gian
Sao nàng có thể không trị chứ? Tất nhiên là phải trị rồi
Không những trị người mà còn trị luôn tâm.
Nàng giả vờ suy nghĩ một lúc, sau đó cắn môi, đột nhiên trở nên nghiêm túc, từ từ quỳ xuống, âm thầm mặc niệm cho đầu gối của mình, rồi mới kinh hoảng, nói, “Thái hoàng thái hậu thứ tội...”
Mặt mày thái hoàng thái hậu trở nên nặng nề, “Ngươi có tội gì?”
Hạ Sơ Thất chống hai tay dưới đất, nghiêng người về trước, bảo vệ phần bụng của mình, cúi đầu nói, “Khối u của thái hoàng thái hậu, năm xưa thần thiếp nói là vì trúng độc bức xạ thiên thạch, không có thuốc trị, chỉ có thể điều dưỡng, thật ra..
thần thiếp có một cách.”
Kiểu người như thái hoàng thái hậu cực kỳ tự phụ
Nếu Hạ Sơ Thất nói thẳng rằng nàng có thể chữa”, thì chắc chắn bà ta sẽ không chịu tin, thậm chí còn cho rằng nàng giở trò âm mưu quỷ kể gì đó, nhưng hiện tại là do chính bản thân bà ta nhìn ra, ngược lại sẽ thấy nhẹ nhõm trong lòng, tin lời nàng nói là thật.
“Ngươi đó! Giấu làm gì cho khổ ai gia, còn không mau nói ra?”
Quả nhiên nói thật không ai tin, nói dối càng dễ dụ dỗ người khác
Hạ Sơ Thất im lặng, ngẩng đầu lên nhìn bà ta, nói một cách nghiêm túc, “Chứng u nang, cực kỳ hung hiểm, đó vốn dĩ là bệnh nan y
Nhưng trong y thư gia truyền của nhà thân thiếp, có một phương thuốc do lão tổ tông để lại
Chỉ có điếu thuốc dẫn cực kỳ hiếm có và khó luyện thành...”