*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chậc chậc, to gan phết, dám làm chuyện mập mờ dưới gầm bàn sao? Liếc mắt nhìn qua, nàng ho nhẹ một tiếng, giả bộ không biết.
Triệu Tôn và Đông Phương Thanh Huyền ngồi trên ghế, dường như cũng không hề phát giác chuyện này, cả hai chỉ nói về câu chuyện “nắm tay cùng về”, rồi lại trái một câu thơ, phải một câu từ, khiến Trần Đại Ngưu ngồi nghe mà không hiểu ra sao, vất vả lắm mới có thể chen vào một câu
“Ta cũng cảm thấy rượu Thanh Châu này rất nồng, rất ngon! Nào nào nào, nếu hôm nay các vị không say thì chủ nhân như ta đây không phải sẽ rất hổ thẹn sao? Nào, lên!”
Hạ Sơ Thất không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Trần Đại Ngưu ngây thơ không biết gì, lại lướt qua đôi mắt đang cụp3xuống của Ô Nhân Tiểu Tiêu cùng tên Nguyễn Hữu không hề thay đổi bản tính phong lưu, lại nhìn gương mặt như hoa như ngọc của Đông Phương Đại đô đốc, ánh mắt cuối cùng mới nhìn về phía gương mặt tuấn tú, nhẹ nhàng như mây của Triệu Tôn.
Lúc nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn qua phía nàng.
Ánh mắt hai người lơ đãng chạm nhau, nàng cười một tiếng, nâng bầu rượu lên, đứng dậy rót đầy chén rượu cho hắn và Đông Phương Thanh Huyền, vui vẻ cười nói: “Tấn vương điện hạ và Đông Phương Đại đô đốc tâm đầu ý hợp thế này thì sao không cùng nhau uống một chén rượu giao bối, cùng nhau ngắm thắng cảnh nhân gian, đêm mưa tình yêu?”
Triệu Tôn liếc nhìn nàng, xoa trán, giống như hơi đau đầu rồi “khụ” một tiếng, từ chối1cho ý kiến rồi uống hết chén rượu, không đáp lại lời của nàng.
Nhưng Đông Phương Thanh Huyền nghe xong lại suýt bị sặc: “Hoàng hậu nương nương quả là hiểu rõ nam nhân.”
Hắn ta mỉm cười, một tiếng “hoàng hậu nương nương” này có thể nói là vô cùng độc ác âm hiểm
Với thân phận là hoàng hậu thì sao nàng có thể xuất hiện tại quán rượu Như Hoa này, lại còn ở chung với Tấn vương điện hạ chứ? Đây rõ ràng muốn làm tổn hại nàng mà!
Ánh mắt Hạ Sơ Thất mang theo đạo gió liếc nhìn hắn ta, ngoài cười nhưng trong không cười: “Dáng dấp của Đông Phương Đại đô đốc như hoa như ngọc, trong lòng ta rất hiếm khi coi ngươi là nam nhân, người suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Nhẹ đáp “ổ” một tiếng, khóe miệng Đông Phương Thanh6Huyền hơi nhếch lên
“Thì ra nhà các ngươi tìm con rể không phải nam nhân?”
Chuyện con rể này vốn là Hạ Sơ Thất vì muốn chiếm tiện nghi của hắn ta mà nói ra lúc trước, không ngờ giờ lại bị hắn ta dùng nó để giễu cợt lại nàng, dùng chính lời của nàng để chặn họng nàng
Hạ Sơ Thất nhíu mày, vốn đang sắp xếp trong đầu vài câu hay ho để phản kích, chuẩn bị xiên cho hắn ta một nhát thì lại nghe thấy Triệu Tôn than nhẹ một tiếng, dứt khoát đánh cho Đông Phương Đại đô đốc trở về nguyên hình.
“Không phân biệt được trống mái là bất hạnh, nhưng phải cần tới người khác để phân biệt trống mái thì càng bất hạnh hơn.”
Hạ Sơ Thất suýt chút nữa là bật cười thành tiếng
Câu này của Triệu Thập Cửu đúng4là quá thâm! Hai vợ chồng nàng cùng ra trận, cả hai cùng hợp sức thế này thì dù Đại đô đốc có ba đầu sáu tay đi chăng nữa thì cũng làm sao có thể là đối thủ được chứ? Đông Phương Thanh Huyền dùng ánh mắt hài hước nhìn Triệu Tôn, hắn ta mỉm cười, hai mắt trầm xuống, chủ động thay đổi đề tài
“Sao Tấn vương điện hạ không hỏi tại sao ta lại đến đây?” Mặt Triệu Tôn không đổi sắc, hắn nâng chén rượu, thản nhiên nói, “Nếu người muốn nói thì đương nhiên ta sẽ biết
Nếu ngươi không muốn thì cần gì hỏi nhiều?”
Đông Phương Thanh Huyền hơi nâng mắt, liếc nhìn Hạ Sơ Thất thật lâu rồi mấp máy khóe môi yêu diễm, sau đó đột nhiên móc ra một chiếc khăn thêu từ tay áo, chậm rãi đặt lên3bàn, đẩy tới trước mặt Triệu Tôn
“Trong Ổ Tra Yến, Tấn vương không những bị giật mình mà còn bị thương
Chiếc khăn này là do Thanh Huyền nhờ A Mộc Nhĩ thêu, chất liệu thích hợp để băng bó vết thương, điện hạ có thể nhận chứ?” Vết thương trên tay Triệu Tôn đã sớm kết vảy, bây giờ mà còn băng bó tiếp thì thật sự là rất kì quái
Cộng thêm giọng điệu lúc Đông Phương Thanh Huyền nhắc tới A Mộc Nhĩ càng khiến bầu không khí trong phòng trở nên cứng lại, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi
Nhất là mấy người hiểu rõ chuyện này như đám Trần Đại Ngưu, bọn họ liếc nhìn nhau, trao đổi ánh mắt rồi liếc về phía Hạ Sơ Thất đang cười, mí mắt hơi giật giật, trái tim nhảy lên, sợ một lát nữa Hạ Sơ Thất sẽ ra oai khiến Tấn vương điện hạ lâm vào cảnh gia đình không yên”.
Nhưng thực tế lại hoàn toàn khác với những lo lắng, khẩn trương của bọn họ
Hạ Sơ Thất vô cùng lạnh nhạt, chỉ hơi sững sờ một chút rồi nhếch môi đầy hứng thú, ánh mắt nàng thi thoảng lưu luyến trên dung mạo tuyệt mỹ của Đông Phương Thanh Huyền, đôi khi lại nhìn Triệu Tôn bằng ánh mắt phức tạp, thâm thúy
Bầu không khí giằng co suốt một hồi lâu, Triệu Tôn đột nhiên híp mắt lại rồi mỉm cười, nhận lấy chiếc khăn
“Vậy thì phải cảm ơn Đại đô đốc rồi.”
Thấy vậy, Đông Phương Thanh Huyền cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, hắn ta tươi cười
“Điện hạ có thể nhận tâm ý này của Thanh Huyền, người nên nói cảm tạ phải là Thanh Huyền mới đúng.” Dường như không ai nghĩ rằng Triệu Tôn sẽ nhận đồ của Đông Phương A Mộc Nhĩ, kể cả Nguyễn Hữu, Trần Đại Ngưu hay Ô Nhân Tiêu Tiêu đều giật mình, không hiểu hàm ý trong lời nói giữa Triệu Tôn và Đông Phương Thanh Huyền nên bị sự tình hiện giờ làm cho choáng váng
Chỉ riêng Hạ Sơ Thất vẫn duy trì nụ cười như cũ, giống như không mấy quan tâm mà đảo mắt nhìn hai bên rồi đặt hai chén rượu trước mặt bọn họ.
“Hai vị đã thân thiết như vậy rồi thì chén rượu giao bôi này còn cần uống nữa không nhỉ?” “Chi bằng cứ uống một ngụm nhé?” Đông Phương Thanh Huyền cười nhìn Triệu Tôn
Triệu Tôn thuận theo hắn ta, đôi mắt đen rũ xuống nhưng không đáp lời, chỉ cần một chén rượu đang đặt trước mặt lên mà rót vào miệng
“Bổn vương không thích, Đông Phương đại nhân cứ tự nhiên.” “Điện hạ, người thắng!” Đông Phương Thanh Huyền khẽ cười, cũng nâng chén rượu trước mặt lên, cạn sạch trong một hơi.
“Đa tạ!” Triệu Tôn đặt chén rượu xuống, nhẹ nhàng xoa trán, nhìn thẳng vào hắn ta, khóe môi cũng mang theo ý cười
Biểu hiện và cảm xúc của hai người bọn họ từ đầu tới cuối không có biến hóa rõ ràng nào, ngoại trừ ở giữa có thêm khúc nhạc dạo ngắn lúc Triệu Tôn nhận chiếc khăn thêu của Đông Phương A Mộc Nhĩ ra thì dường như mọi chuyện vẫn y hệt lúc trước.
Người bên ngoài còn chưa hiểu mọi chuyện ra sao nên vẫn lo lắng cho hậu viện của Tấn vương điện hạ, riêng chỉ có Hạ Sơ Thất là hình như không có chút cảm giác nào về sự mập mờ lúc này, nàng chỉ mỉm cười ân cần rót rượu cho mấy người bọn họ và nghe bọn họ trò chuyện, trêu ghẹo nhau
Mưa gió qua, trời quang mây tạnh.
Bọn họ uống rượu được một lúc thì bên ngoài đã ngừng mưa gió rít gào, không khí trong phòng cũng ấm áp hơn nhưng mấy bầu rượu cũng đã cạn đến đáy.
“Ta đi lấy rượu.”
Trần Đại Ngưu lúc trước gần như không thể chen vào nói chuyện, rượu cũng uống rất ít
Nhưng bản thân là chủ của quán rượu Như Hoa, khi thấy cảnh này, y lập tức đứng dậy định đi lấy đồ, nhưng không ngờ Nguyễn Hữu lại tranh trước, hắn ta đứng lên, ấn vaiy xuống.
“Đại Ngưu, huynh cùng điện hạ và Đông Phương đại nhân trò chuyện, ta đi lấy rượu.”
“Chuyện này.” Trần Đại Ngưu do dự nhìn Triệu Tôn.
Nguyễn Hữu lắc đầu bật cười, lại vỗ vai y: “Sao, huynh còn đề phòng ta chắc? Từ lâu ta đã nghe hầm rượu của quán rượu Như Hoa nhà huynh có thể chứa tới vạn bình, đúng lúc cho ta mở rộng tầm mắt, huynh đừng khách khí với ta.”