Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 689: Gặp (6)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhưng câu hỏi thứ hai của Cống phi vẫn chưa thốt ra, Triệu Tử Nguyệt đã đầy nước mắt, nói một câu càng ngốc nghếch hơn, “Nhưng mà mẫu phi, chàng đã đồng ý với con, mỗi ngày đều kể cho con nghe một câu chuyện.”

Cống phi nghĩ ngợi một lúc, mỉm cười nhìn nàng, khẽ vuốt búi tóc trên đầu nàng.

“Vậy thì tốt

Nếu y đồng ý mỗi ngày kể một câu chuyện cho con nghe, vậy thì con gả cho y cũng không thiệt

Phụ hoàng của con ấy, khi đó cũng thích kể chuyện cho ta

Nhưng ông ấy không biết kể chuyện, chỉ biết kể về tham vọng của ông ấy, kể về kế hoạch lớn, chí lớn của ông ấy, kể về tư thế hào hùng của ông ấy..

Nhưng ta không thích nghe, ta cũng không hiểu mấy3thứ đó, nhưng cho dù ta hiểu hay không hiểu, ông ấy vẫn kể, kể mãi vẫn chưa xong...”

Giống như đang chìm đắm trong những kí ức tươi đẹp, khóe miệng Cống phi mang theo sự ngượng ngùng của thiếu nữ, “Lúc ta vừa nhập cung, suốt ngày tìm đến cái chết, muốn bỏ đi, muốn chạy trốn, ông ấy luôn dỗ dành ta, hận một nỗi không thể mang cả tất cả những thứ ngon thứ tốt trong cả thiên hạ đến trước mặt ta, ôi, cuối cùng cho ta một cái danh xấu được sủng ái mà sinh kiểu, hại ta bị người người đố kị.”

“Bọn họ đều hận ta

Cùng là phụ nữ, ta biết nỗi oán hận của bọn họ, nhưng ta không phải là người phụ nữ tốt, ta không muốn đức hạnh gì đó, ta1ghen tuông độc chiếm sủng ái, ta không cho ông ấy đến cung khác...” Bà nói, lại khẽ sờ khuôn mặt của Tử Nguyệt, vết chân chim trên khóe mắt cũng không che nổi niềm vui sướng trong đáy mắt bà, “Tử Nguyệt, ca ca của con là nhi tử nhỏ nhất của phụ hoàng con, còn con là công chúa nhỏ nhất của ông ấy, con có biết vì sao không?”

Đôi mắt Triệu Tử Nguyệt đong đầy nước mắt, lắc lắc đầu, Cống phi lại cười

“Sau ta, mấy năm gần đây trong cung lại nạp thêm vô số phi tần, bọn họ đều không có con trai nối dõi

Để cân bằng hậu cung và triều thần, phụ hoàng của con cũng có đến những cung khác qua đêm..

Nhưng mà Tử Nguyệt, tuy ông ấy không hề nói gì với6ta, nhưng ta vẫn luôn đoán, có lẽ ông ấy chưa từng sủng hạnh bọn họ...”

“Mẫu phi!” Triệu Tử Nguyệt dường như kinh ngạc thốt thành tiếng

Cống phi nhập cung hơn hai mươi năm, từ đó trở về sau, Hồng Thái Đế không có thêm con cái, đây là sự việc mà tất cả mọi người đều biết

Nhưng với địa vị của một bậc đế vương, có thể làm được như vậy, ngoại trừ một mình Cống phi tin thì có lẽ sẽ không ai tin

Đến cả Triệu Tử Nguyệt, nữ nhi mà Hồng Thái Để thương như ngọc như ngà vẫn có hoài nghi.

Nàng không tin, nhưng nhìn thấy mái tóc hoa râm của Cống phi, nàng không thể nói ra lời phản bác nào, chỉ nắm chặt tay Cổng phi, nhẹ nhàng nói, “Tình cảm của mẫu phi4và phụ hoàng, con đều nhìn thấy được, hiện giờ tình hình như vậy, người cũng đừng bi quan, hôm nay con đến là muốn nói với người...” Nói xong, nàng nhìn một lượt cung điện trống trải, hạ thấp giọng xuống, “Ca ca sẽ nghĩ cách đón người ra, chúng ta rời khỏi nơi quái quỷ này, chúng ta rời khỏi kinh sư..

Ca ca nhất định sẽ có cách

Người hãy chờ nhé, yên tâm chờ nhé.”

Cống phi khẽ mỉm cười, “Nữ nhi ngốc, ai nói ta muốn rời đi?”

“Mẫu phi...” Tử Nguyệt mở to đôi mắt nhìn bà, Cống phi vẫn nở nụ cười, “Ta phải ở lại đây để trông nom ông ấy, không rời một bước, lỡ ông ấy tỉnh lại không nhìn thấy ta, sẽ buồn biết chừng nào.” Ngập ngừng một lúc, bà lại nhẹ3nhàng vuốt tóc Triệu Tử Nguyệt, cúi đầu nhìn nàng chằm chằm, giọng nói chứa đầy sự cưng chiều, “Con cứ ngoan ngoãn theo phu quân đi nhé, đừng vì ta mà lo lắng, hiểu chưa?” “Nương!” Triệu Tử Nguyệt nghẹn ngào

Cống phi chầm chậm lắc đầu, ghìm nàng xuống, sau đó lại dịu dàng căn dặn, “Tử Nguyệt, bọn họ sẽ không để ca của con đến gặp ta đâu, mẫu phi không có cơ hội nói chuyện với nó, có vài lời chỉ có thể nhờ con chuyển đến nó

Con nói với ca ca, mẫu phi là một người không có bản lĩnh, cũng không làm chủ được cho nó...”

Trong khắp cung điện im ắng, Triệu Tử Nguyệt ngẩng đầu, lặng im nghe

Nhưng nói đến đây, Cống phi lại ngập ngừng hồi lâu cũng không nói nên lời.

Đôi mắt của bà tập trung vào ngọn đèn lồng ở góc tường, giống như sa vào một thứ cảm xúc nào đó rất đau thương

“Nói với nó, mẫu phi mãi mãi sẽ không là hòn đá ngáng chân nó, không cần để ý đến ta mà chịu khống chế từ người khác.”

Sống trong cung, cho dù bản tính Triệu Tử Nguyệt đơn thuần đến mấy cũng có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Cổng phi

Nàng nghe xong liền kinh ngạc, đột nhiên nhào tới, ôm chặt lấy eo của Cống phi, đặt đầu lên trên đùi bà, nước mắt như mưa, “Mẫu phi, chúng ta nhất định có thể rời khỏi đây

Con sẽ trở về đưa người đi, còn cả..

Nha Nha..

Nha Nha của con, bọn họ cũng không cho con dẫn đi, hu...” Giống như một đứa trẻ, nước mắt của Triệu Tử Nguyệt giống như mảnh rèm châu đứt đoạn, ướt đẫm đầu gối Cống phi

Lần này, Cống phi không an ủi nàng, chỉ im lặng nhìn nàng khóc, đợi nàng khóc nức nở xong, bà mới lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng.

“Được rồi, phải xuất giá rồi, sau này đã thành người lớn rồi, đừng học mẫu phi yếu đuối như vậy, ngoài khóc ra chẳng biết làm gì

Con không cần phải nghĩ quá nhiều, Nha Nha vẫn còn là một đứa trẻ, bọn họ sẽ không làm khó nó, Thối công công là một người tốt, ta sẽ xin ông ấy để mắt tới..

Tử Nguyệt, con chỉ việc lo xuất giá thôi.”

“Nương, con không gả đi nữa, con không gả đi nữa, con ở lại trong cung, cùng người và Nha Nha...” Triệu Tử Nguyệt nghẹn ngào gào lên một câu, bên ngoài truyền đến tiếng ho của Thôi công công

“Tử Nguyệt công chúa, đã không còn sớm nữa.”

Trái tim như bị ai đó bóp nát, Triệu Tử Nguyệt nức nở, khóc đến mức cổ họng siết lại, không thở không, nhưng Cống phi vẫn luôn thích khác lại không có nửa giọt lệ, bà mỉm cười, vừa lau nước mắt cho nàng, vừa dỗ dành, “Không còn sớm nữa, ngoan, đừng làm lỡ thời gian”

Nói xong, bà gọi Nguyệt Dục

Nguyệt Dục lập tức vén rèm đi vào trong, dâng một chiếc hộp nữ trang bằng gỗ tử đàn tinh xảo lên

“Nương nương, nô tỳ đã mang đồ đến.” Cống phi cười đỡ lấy hộp nữ trang, ngắm kĩ khuôn mặt của Triệu Tử Nguyệt, mỉm cười nói: “Đây là món đồ mẫu phi đã chuẩn bị cho con từ lâu, để con thêm một phần hồi môn.” Mở nắp ra, bên trong là một cây trâm vàng khảm đá quý, dùng đá quý để khắc thành hình bươm bướm và hoa, cực kì tinh xảo và đẹp mắt.

“Con gái ta thật xinh đẹp!” Cống phi mỉm cười, cẩn thận tỉ mỉ cài cây trâm lên tóc Triệu Tử Nguyệt, sau đó giống như tất cả những người mẹ trên đời này nhìn con gái xuất giá, mang theo kỳ vọng, mang theo cầu chúc, ung dung một hồi, nhẹ nhàng cười, “Đi, chào từ biệt phụ hoàng con đi.” Tử Nguyệt nghẹn ngào một tiếng, quỳ xuống trước giường, dập đầu ba lần.

“Phụ hoàng, con gái sắp xuất giá rồi..

Người mau mau khỏe lại đi!”

Những ngày gần đây, ông ta được Cống phi chăm sóc rất tốt, bộ râu trên mặt được cắt gọn gàng, y phục trên người sạch sẽ rạng ngời, nhìn có vẻ chỉ giống như đang ngủ

Có một điều khác biệt, đó là ông ta lại không thể tỉnh lại, cũng không thể trải qua tâm trạng của người cha lúc con gái mình phải xuất giá.

Vỗ nhẹ vai Triệu Tử Nguyệt, Cống phi cười nắm tay ông ta, “Quang Tế, nữ nhi chúng ta phải xuất giá rồi

Khi nào ông mới có thể tỉnh lại?” Nhìn đôi mắt nhắm chặt của ông ta, bà yếu ớt thở dài, lại cười, “Có điều ông không tỉnh lại cũng tốt, nếu không, ông nhất định sẽ không thích chàng trai họ Yến đó, sẽ không để con gái gả cho y

Như vậy há chẳng phải là làm lỡ nhân duyên của con gái hay sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.