Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 691: Nhị quỷ và tử nguyệt (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“ỰC ực!” Nuốt chửng miếng bánh sẽ nghẹn đến chừng nào, người thử qua đều sẽ biết mùi vị, nhất là đang ở trong tình huống gấp gáp

Tình huống này sẽ càng khiến đêm động phòng hoa chúc được tô điểm một cách kỳ dị vô cùng.

“Khụ khụ!” Hai mắt nàng mở to, ho mãi không ngừng

Yến Nhị Quỷ đứng ở cửa hồi lâu cuối cùng cũng bừng tỉnh, chạy nhanh qua đó, bế nàng đặt lên giường, vuốt vuốt sau lưng nàng, vốn định lấy nước cho nàng uống nhưng mặt mày nàng lại đỏ bừng, như không đợi được nữa liền lấy bình rượu đang đặt trên bàn rót ừng ực

Thế là nàng lại càng ho gấp hơn.

“Ta..

khụ khụ...” “Chàng..

khụ khụ...” Cả hai người luống cuống không biết làm sao, mọi thứ đều hoảng hốt rối bời

Bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng mở to đôi mắt, vì một3khởi đầu gượng gạo mà lại đi vào một vòng tuần hoàn càng thêm gượng gạo khác

Triệu Tử Nguyệt nuốt nước bọt đến mấy lần mới ổn định tâm trạng, phù phù thè lưỡi, xấu hổ nhìn y.

“Ta không cẩn thận bị ngã.” “Ta nhìn thấy rồi.” Yến Nhị Quỷ thành thực trả lời xong, lại cảm thấy câu nói này có chút không ổn, hình như làm tổn hại đến uy nghi của công chúa, liền vội vàng bổ sung thêm, “Không sao.”

“Ta bị ngã, còn chàng tất nhiên không sao rồi.” Triệu Tử Nguyệt bản tính nóng nảy, khẽ càu nhàu một tiếng, đột nhiên lại nhớ đến những chỉ bảo lễ nghi được học trước khi xuất giá, cảm thấy đã xuất giá rồi thì không thể làm ra vẻ nữa, không nên la hét như vậy với phu quân, liền vội vàng chớp mắt cúi đầu xuống,1“Vì ta đói qua nên mới kéo khăn đội đầu xuống..

ta không phải là người phụ nữ không biết quy tắc đâu.”

Giải thích như vậy quả thực rất ngây thơ.

Yến Nhị Quỷ thấy hơi buồn cười, nhưng do dự một lúc, y vẫn nghiêm mặt.

“Công chúa còn đói không?” Triệu Tử Nguyệt nghĩ ngợi một lát, lắc đầu

Lại nghĩ ngợi một lát, lại thật thà gật đầu.

“Đói.” Nếu không đói sao có thể biến phòng hỷ này thành chiến trường được chứ? Yến Nhị Quỷ liếc nhìn đống lộn xộn một cái, khẽ thở dài, bước qua đó cúi người xuống nhặt chúng lên rồi nhẹ nhàng nói: “Nàng cứ nghĩ một lát trước đi, ta đi làm cho nàng chút đồ ăn” “Không cần không cần, Thanh Vũ đi là được, hôm nay chàng là tân lang, đêm động phòng hoa chúc phải dốc hết tâm huyết...” Bản thân Triệu6Tử Nguyệt cũng không biết miệng mình đã nói ra những gì, xấu hổ đến mức đầu óc rối bời, từ ngữ sử dụng lại càng lung tung, nói xong cũng ý thức được mình dùng sai từ, khuôn mặt lại đỏ ửng, thẹn thùng, bất lực, nhìn cái giường sau lưng mình, hận một nỗi không thể chui vào trong chăn mãi không ra ngoài nữa

“Ta muốn nói là..

hai chúng ta, thực ra..

thực ra cái gì nhỉ..

bỏ đi bỏ đi, chàng đã chuẩn bị đi, ta lên giường trước chờ chàng.” Lên giường vùi vào đống chăn không gặp ai là ảo tưởng đẹp đẽ của nàng

Nhưng nàng đã biến suy nghĩ đó thành câu “lên giường chờ chàng”, nghe thế nào cũng thấy kỳ dị

Nàng hận mình không biết nói chuyện, gần như xấu hổ muốn chết

Yến Nhị Quỷ nhìn nàng hồi lâu, thấu hiểu sự căng thẳng và4sợ hãi của nàng, khó khăn lắm mới nén được ý cười, bình tĩnh gật đầu, ngập ngừng một lát mới kéo chiếc ghế bên cạnh lại, nghiêm túc ngồi đối diện với nàng, muốn xoa dịu cảm xúc của nàng

“Công chúa không cần sợ hãi, lát nữa ta sẽ đến thư phòng qua đêm, nàng ăn xong cứ nghỉ ngơi cho khỏe

Ta sẽ không làm khó nàng, càng sẽ không miễn cưỡng nàng

Chuyện trước đây, sẽ không xảy ra nữa...” Y muốn đến thư phòng ngủ? Sẽ không xảy ra nữa? Triệu Tử Nguyệt nhạy cảm bắt lấy trọng điểm trong lời nói của y

Một người đàn ông nếu không thích ngủ cùng một người phụ nữ thì sẽ đi ngủ cùng người phụ nữ khác

Nếu không ngủ cùng hắn ta, hắn sẽ nạp thêm vài cơ thiếp nữa về ngủ

Nghĩ đến lời của Sở Thất, trong lòng Triệu Tử3Nguyệt chợt lạnh ngắt, úp úp mở mở không nói nên lời

Yến Nhị Quỷ nhìn biểu cảm của nàng thì tự cho là mình đúng

Y mỉm cười, hai tay chống vào đầu gối đứng dậy, “Công chúa chờ một lát, giờ ta sẽ ra ngoài chuẩn bị đồ ăn cho nàng

Bên ngoài khách khứa cũng đã ra về gần hết, nàng không cần gò bó, có chuyện gì cứ nói với ta, cứ coi đây là..

nhà của nàng.” Nhà của mình? Phủ phò mã là nhà của nàng sao?

Nhìn bóng lưng rắn rỏi của y đi ra khỏi cửa, Triệu Tử Nguyệt mở to hai mắt, muốn nói gì đó gọi y lại nhưng cuối cùng vẫn không nói thành lời

Thanh Vũ đứng bên cạnh gượng gạo hồi lâu, phò mã vừa đi khỏi mới bước lại gần chỉnh lại y phục cho Triệu Tử Nguyệt nhưng lại bị nàng chán nản hất tay ra.

“Đáng ghét!” Thanh Vũ bị dọa giật bắn người, vội vàng quỳ xuống dập đầu, “Công chúa bớt giận!” Triệu Tử Nguyệt khựng lại, cắn môi bất lực xua tay.

“Đứng dậy đứng dậy, ta không nói ngươi đâu.”

Thanh Vũ liếc nhìn công chúa nhà mình một cái không hiểu gì, cũng không biết rốt cuộc nàng đang mắng ai, nhưng tránh được một nạn thì vẫn thở phào nhẹ nhõm

Chẳng mấy chốc, Yến Nhị Quỷ đã bưng một cái khay bằng gỗ lim vào trong, không phải mấy món cá thịt đuề huề, của ngon vật lạ trong bữa tiệc ngày hôm nay mà chỉ là một bát cháo, một đĩa rau nhỏ, còn có cả một đĩa điểm tâm mềm, còn cả vài miếng hoa quả cắt rất vuông vắn

“Công chúa, mời dùng.”

Đặt lên trên bàn, thấy Triệu Tử Nguyệt không chút động tĩnh, y chần chừ một lúc, sợ bản thân ở đây làm nàng chướng mắt, tuy không nỡ nhưng vẫn quay người đi.

“Ta ra ngoài chào hỏi trước, có gì nàng gọi ta.” “Chàng chờ đã...” Triệu Tử Nguyệt không kìm được, gọi y lại

Trong lòng Yến Nhị Quỷ hơi trầm xuống, quay đầu lại nhìn, ánh mắt chìm đắm vào đôi mắt đen nhánh sáng ngời của nàng, cảm giác thất vọng trong lòng khi đó đột nhiên tiêu tan

“Công chúa còn có gì cần dặn dò?”

Triệu Tử Nguyệt mím môi, cẩn thận quan sát khuôn mặt của y

Trong căn phòng hỷ tràn ngập ánh nến đỏ, nàng phát hiện so với lần gặp mặt trước đó, người đàn ông kết tóc rạng rỡ ngày hôm nay như có thay đổi một chút

Thêm vài phần anh tuấn, thêm vài phần nhanh nhẹn, trong đôi mắt sáng ngời chứa đựng ngàn vạn lời nói, sâu sắc có hồn

Điều quan trọng hơn đó là, nàng phát hiện quả nhiên con gái rất giống cha

Từ khuôn mặt của y, nàng có thể nhìn thấy vài phần bóng dáng của Nha Nha

Cũng không biết Nha Nha thế nào rồi..

Suy nghĩ xuất hiện trong đầu, trái tim nàng lập tức mềm xuống

Khẽ họ một tiếng, cúi đầu, nàng không dám nhìn y.

“Chàng đi như vậy, ai kể chuyện cho ta chứ?”

Tim Yến Nhị Quỷ đập rất nhanh, một loại cảm xúc bành trướng như dâng lên từ lồng ngực tuôn trào qua yết hầu, dường như khiến y không thể kiềm chế nổi muốn nhào đến ôm chặt nàng

Tuy hôm nay là đại hôn của hai người nhưng thực ra y chưa từng nghĩ nàng tiểu công chúa bướng bỉnh ngang ngược này sẽ chờ đợi để gặp y, còn đêm động phòng hoa chúc, y càng không hề trông mong, chỉ hi vọng ngày tháng tương lai có thể chăm sóc thật tốt cho nàng là đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.