Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 697: Tỉnh (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhưng dù Nhị ca không tin được người khác, nhất định phải tin đệ

Dĩ nhiên, những chuyện khác, Nhị ca không cần phải lo lắng quá nhiều, tới lúc đó, chỉ cần hô lớn một tiếng là được.”

Triều Đại Yến lập trưởng lập đích, Triệu Cầu dĩ nhiên biết, muốn trèo lên vị trí tối cao đó mà không bị người đời chỉ trích thì y thích hợp hơn Triệu Tổn

Triệu Tôn chỉ là con phi tần, cho dù hắn có tài trị quốc, cũng danh bất chính ngôn bất thuận, đoạt được thiên hạ cũng sẽ để tiếng xấu muôn đời.

Chỉ là, thằng làm vua thua làm giặc

Nếu hắn đã quyết tâm muốn làm, tại sao không tự mưu đồ cho riêng3hắn, mà lại phải tới tìm y? Triệu Cấu do dự một chút, hơi định thần lại, ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt bình thản như mây gió của Triệu Tôn.

“Lão Thập Cửu, rốt cuộc đệ toan tính cái gì?”

Triệu Tồn khẽ cười.

“Một người phụ nữ.” Câu trả lời như vậy, Triệu Cấu không bất ngờ

Thậm chí, y còn thấy hài lòng về đáp án như thế

Bày ra vẻ bất đắc dĩ mỉm cười, y nâng chén trà, khẽ uống một ngụm, lại lắc đầu

“Người đẹp trong lòng quên giang sơn, anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Haizz, nhiều năm như vậy rồi, lão Thập Cửu đệ vẫn không thay đổi

Huynh nhìn cũng đau lòng thay cho đệ.”

Triệu Tôn chỉ cười1không nói

Triệu Cầu suy nghĩ một lát, đột nhiên lại nói, “Chỉ là không có công mà nhận bổng lộc, Thập Cửu đệ hậu đãi Nhị ca như vậy, sao Nhị ca có thể khoanh tay đứng nhìn được? Thập Cửu để có yêu cầu gì, cứ nói thẳng đi.”

“Đa tạ Nhị ca thông cảm” Triệu Tôn bình thản đáp, trong mắt dường như có một tia sáng xoẹt qua

“Thời gian trước mắt không chờ ta, thế cục thì Nhị ca cũng biết rồi đấy, không chỉ có nhiều chỗ quyền quý trong triều cần đút lót, cho dù là trong giang hồ, nói không chừng cũng cần phải chi tiêu, Nhị ca nếu có lòng, có thể đưa đệ một ít đồ.”

Nói6rồi, hắn lại chỉ vào bàn cờ.

Triệu Cấu cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong lúc Triệu Tôn nhìn có vẻ vô ý đùa nghịch, thì trong bàn cờ đã có thêm một chữ được bày bằng quân đen..

binh.

“Trong tay ta, chỉ có năm vạn người...” Thấy y thoái thác, Triệu Tôn khẽ cười, “Đủ rồi.”

Triệu Cấu do dự một lúc, “Được.” Sau khi Triệu Tôn chắp tay hành lễ, lại đột nhiên đưa tay ra

“Còn có một thứ nữa muốn nhờ Nhị ca.”

Triệu Cấu hơi sững sờ, “Là gì?”

Khóe miệng Triệu Tôn hơi cong lên, “Ngân lượng.” Xin binh còn muốn xin tiền lại còn bày ra dáng vẻ chính trực, dáng vẻ như vậy rất phù hợp với tính cách của Triệu4Tổn

Có điều, khi Triệu Cấu nhìn hắn hét giá ra dấu một con số thì mặt y hơi tối sầm lại

“Nhiều vậy sao?”

Triệu Tôn cười, “So với giang sơn, chỉ là chút đỉnh” Sau nửa chén trà, Triệu Cấu tiễn Triệu Tổn thỏa nguyện ra khỏi phủ từ cửa sau

Trong hậu viện im ắng, có rau củ quả mà Triệu Cấu trồng trong những ngày ở nhà dưỡng bệnh, dưới ánh đèn của hoàng hôn vẫn có thể nhìn thấy một bạt xanh um tươi tốt, nhuốm màn sương đêm càng thêm mềm mại, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

“Thập Cửu đệ.” Triệu Cấu nghĩ tới gia sản không cánh mà bay, mỉm cười rồi đột nhiên nói, “Gần đây huynh thấy nhàm3chán, trong viện đã trồng không ít dưa quả, nhìn thấy chỗ đó không? Dưa chuột có thể ăn rồi, để mang một chút về ăn.”

Triệu Tôn khẽ híp mắt, Tạ Nhị ca.”

Từ lúc Đạo Thường đại hòa thượng rời đi, Hạ Sơ Thất vẫn luôn bất an

Những triết lý thiền ngôn” mà ông ta để lại, ngoài ra còn thêm những lời gì mà để nàng tự lĩnh ngộ, khiến đầu óc nàng u mê, lòng cũng sinh bất an.

Nàng không tin Đạo Thường đại hòa thượng đó lắm.

Từ lúc bắt đầu quen biết, ấn tượng của ông ta trong lòng Hạ Sơ Thất chính là một tên “giang hồ lừa gạt” dùng vẻ bề ngoài từ bi để che lấp, nhưng sâu bên trong lại đi làm việc cho Triệu Thập Cửu

Những câu “Hoa đào chuyển thể, mệnh Phượng khó tiếp tục” đó của ông ta, lại làm nàng chấn động.

Không vì gì khác, chỉ là vì điều này và quẻ bói mà Chiêm Sắc xem cho nàng trước lúc nàng xuyên không lại giống y hệt, điều này không thể không khiến nàng cảm thấy sợ hãi

Chẳng lẽ chuyện xuyên không của nàng thật sự có huyền cơ, hoặc nói cách khác, linh hồn của nàng luân hồi tới đây là một tồn tại không bình thường, đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới thứ tự của vũ trụ, tới trời cũng không thể bao dung nàng được nữa?

Nàng uỡn cái bụng, đi đi lại lại trong phòng.

Hôm nay lại là một ngày trời đẹp, lúc này đã vào đếm, ve trong viện vẫn còn kêu rộn rã như thường làm lòng nàng sinh phiền muộn, không thể tĩnh tâm lại để nghỉ ngơi

Càng phiền hơn nữa là, hôm nay là ngày mười chín tháng bảy, đã mười hai ngày Triệu Tôn không tới rồi, cũng không biết tối nay có tới không

Liên hệ sự “mất liên lạc” của hắn với lời của Đạo Thường, lòng nàng hơi rối loạn.

“Meo...”

Tiếng mèo kêu kéo suy nghĩ của nàng lại.

Nàng mở cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy một con mèo đen to đẫy đà từ trên cây hòe nhảy xuống, nhón chân chạy mấy bước, nhảy thẳng vào khóm hoa trong màn đêm, không nhìn thấy tung tích đâu.

Trong khóm hoa mèo đen nhảy qua, có một cô gái xinh đẹp tay cầm sáo trúc dài bước ra, trên tóc nàng ta cài một cây trâm hình bông hoa dâm bụt hồng, không mang bất cứ trâm cài nào quý giá, bộ váy áo màu hoa phù dung giặt nhiều đã sờn, lại không hề có chút cũ rách nào, dung mạo cũng yêu kiều thướt tha

Hạ Sơ Thất sờ cằm trầm ngâm

A Kiều rất xinh đẹp, từ quan điểm thẩm mỹ của nam nhân, có lẽ còn đẹp hơn bất cứ cô nương nào trong viện của nàng ấy chứ

Chỉ đáng tiếc, một cây cải trắng đã bị heo ủi qua rồi.

Nàng đang mắng thầm Hạ Diễn thì bóng dáng thướt tha của Cố A Kiều sắp lướt qua

Nàng giơ tay gọi nàng ta

“A Kiều.”

Cổ A Kiều quay đầu lại, cứ như vừa nhìn thấy nàng vậy, khóe miệng hé ra một nụ cười, đặt cây trúc dài áp vào tường, đi rửa tay rồi mới vào phòng, tới bên cạnh nàng

“Sở Thất, sắc mặt tỷ hơi trắng, có chỗ nào không khỏe sao?” Hạ Sơ Thất lắc đầu, đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới

Cố A Kiều nhìn nàng hơi chau mày lại thì vuốt chỗ tóc rủ xuống tai, thấp giọng nói: “Gần đây trời nắng to, buổi tối lại nóng, mấy con ve này kêu khiến người khác phát ghét, muội sợ bọn chúng sẽ ảnh hưởng tới tỷ nghỉ ngơi, nên cả ngày ở trong viện bắt bọn chúng, không tới tìm tỷ được.”

Hạ Sơ Thất mỉm cười, lắc đầu, nắm tay nàng ta ngồi xuống, giọng từ tốn, hơi áy náy nói.

“A Kiều, chúng ta là bạn cũ quen biết lúc ở Thanh Cương, muội tốt với ta, ta đều biết

Muội nhớ thương lão Cổ, ta cũng biết

Ta biết không nên nhốt muội ở đây, nhưng bên ngoài có rất nhiều lời đồn, quan hệ Bắc Địch và Đại Yến lại đang đóng bằng, ta e muội mà ra khỏi viện Sở Từ sẽ bị người ta coi làm cái bia đỡ mà đẩy ra, nên mới giữ muội ở đây, muội có trách ta không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.