*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Muội mang về máy lấy mấy bộ y phục
Người đẹp như thế này, tuổi còn trẻ như vậy, không ăn mặc đẹp một chút thì đúng là phung phí của trời.” “Sở Thất...” Đôi mắt Cố A Kiều hơi nóng lên, môi run run.
“Sao thế?” Hạ Sơ Thất nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta, hai gò má tròn càng bị thêm, “Muội không phải cảm kích ta mà lấy thân đền đáp đâu! Hề hề, chỗ vải đó không phải là màu mà ta thích, ta cũng không thích chưng diện, để đó chăng dùng tới, tặng cho muội cũng chỉ là tiện thể mà thôi.”
Rõ ràng là thành tâm tặng người khác đồ, nhưng Hạ Sơ Thất lại tới từ thời hiện đại, không thích nói năng quá tình cảm, càng không muốn người khác cảm3thấy nợ ân tình của nàng, vậy nên mới nói cái gì mà “không thích màu sắc, không thích chưng diện”
Những tính năng tùy tiện, không hề biết đối với một cô gái tâm tư yếu đuối, đặc biệt là với cô gái cực kỳ xinh đẹp nhưng lại không có y phục đẹp để mặc như Cô A Kiều mà nói, trong lòng chưa chắc đã vui ve.
Nàng vừa nói dứt lời, mắt Cố A Kiều đã sầm xuống
“Sở Thất, đa tạ tỷ
Tỷ có lòng rồi.” Thấy nàng ta cảm ơn, hơi cúi đầu rồi không nói gì nữa, Hạ Sơ Thất hơi đứng hình, chau mày, “Sao lại không vui vậy? Là ta làm muội không vui, hay là Đại ca ta làm muội không vui?”
Sắc mặt Cố A Kiều trắng bệch, đầu cúi xuống càng1thấp, giống như ngượng ngùng
“Không có chuyện đó.”
Những ngày qua, vì Hạ Sơ Thất có thai nên rất ít ra khỏi viện Sở Từ, cũng không gặp Hạ Thường lần nào, nhưng Hạ Thường lại hay tới thăm Cố A Kiều
Chỉ có điều, trước kia Cố A Kiều toàn tâm toàn ý chờ Hạ Thường, sau khi bị Hạ Diễn xâm phạm, quan hệ với Hạ Thường dường như cũng thêm một tầng ngăn cách, đối xử với hắn ta có lễ phép mà lại xa cách, không cách nào mở lòng lại nữa
Chỉ cần Hạ Thường tới, Cổ A Kiều sẽ tránh mặt không gặp.
Chuyện đã trôi qua, những vết thương thì khó lành.
Hạ Sơ Thất hiểu nàng ta nên cũng không nói gì thêm, lại kéo tay nàng ta hàn huyên mấy câu, rồi sai Tinh6Lam dẫn nàng ta đem theo vài tấm vải và vài món đồ trang sức về phòng
Nhìn thấy vậy, Mai Tử sớm đã trề môi lên.
“Đồ tốt như vậy mà Thất tiểu thư lại mang đi tặng người ta!”
Hạ Sơ Thất nghe nàng ta nói chua ngon như thế thì dở khóc dở cười, liếc mắt lừ nàng ta một cái, “Đồ ta tặng muội còn ít sao?” Mai Tử bĩu môi, cúi đầu không nói lời nào
Hạ Sơ Thất cười than bất lực, trêu đùa nàng ta, “Không phải lo lắng, chờ khi muội gả chồng, bổn tiểu thư nhất định sẽ chuẩn bị cho muội một phần hồi môn hậu hĩnh.”
Mai Tử chau mày lại, hơi tủi thân
“Đồ của người đều tặng hết rồi, sau này làm gì còn mà tặng nô tỳ chứ?” “Xi, không4còn đồ thì ta còn tiền mà.” Hạ Sơ Thất trừng mắt, bộ dạng ngang ngược có phần đắc ý, “Có tiền rồi, còn sợ không có đồ tốt sao? Không phải nói khoác, bây giờ trong kinh sư này, có lẽ không ai giàu có hơn bốn tiểu thư đâu
Hê hê...”
“Khụ khụ, ha ha, khụ khụ, ha ha...”
Nàng còn chưa dứt lời, Trịnh Nhị Bảo công công đột nhiên cười đến phát ho.
Hạ Sơ Thất quay đầu nhìn cậu ta, hơi sững sờ
“Sao thế, ngươi cũng không khỏe sao?” Nhị Bảo công công hừ một tiếng, uất ức dầu môi lên, trách móc bằng thứ giọng riêng của mình, “Người xuất giá đều có hồi môn, những người như nô tài đây không gả đi được, ho vài tiếng cũng không được sao?”
Thì ra là lại ghen3tức rồi? Hạ Sơ Thất bị mấy kẻ dở hơi này làm cho vừa tức vừa buồn cười, nàng xoa mũi, “Sao ta phát hiện, hình như các ngươi đều được ta chiều tới sinh hư rồi thì phải? Tính cách người này xấu hơn người kia, còn xấu hơn cả ta nữa.”
“Đâu có!”
“Làm gì có!” Nhị Bảo công công và Mai Tử đều không thừa nhận
Hạ Sơ Thất hừ một tiếng bằng giọng mũi, đột nhiên vỗ bàn, ưỡn bụng bầu đứng lên, giả vờ tức giận nói.
“Còn dám cãi lại!”
Nói xong, nhìn thấy hai người họ đứng hình, lại sầm mặt xuống.
“Sau này ai còn dám làm mình làm mẩy với ta, ta bóp chết người đó...”
Không chắc chắn nàng thật sự tức giận hay chỉ là giả vờ, miệng Mai Tử hơi mấp máy, cụp mắt xuống làm vẻ vô tội, “Nô tỳ chỉ là giận người đối tốt với người khác hơn nô tỳ thôi mà
Nô tỳ xinh như hoa như ngọc thế này, tướng mạo tựa tiên trên trời, thắng Tây Thi, đuổi Điêu Thuyền đánh Chiêu Quân giết Ngọc Hoàn, tại sao lại không được người yêu thương như người khác chứ?”
Nghe nàng ta mượn lời của Hạ Sơ Thất để dùng, Nhị Bảo công công liếc nàng ta một cái, cũng dầu môi lên, uất ức nói, “Nố tài cũng là giận người đối tốt với người khác hơn mình
Nô tài xinh như hoa như ngọc thế này, tướng mạo tựa tiên trên trời thắng Tây Thi, đuổi Điêu Thuyền đánh Chiêu Quân giết Ngọc Hoàn, tại sao lại không được người yêu thương như người khác chứ?”
Hạ Sơ Thất bật cười, không thể tiếp tục diễn tức giận nữa, cười tới nghén khí trong cổ họng, nhả ra không được, nuốt xuống không xong, vẻ mặt hết sức khó coi
Lúc này, đại khái Tiểu Thập Cửu cũng bị đám hề này chọc cho vui vẻ, giơ chân đạp một cái trong bụng nàng, mạnh tới nỗi làm cho cái bụng nàng lồi lên, đành phải xoa bụng ngồi xuống.
“Thất tiểu thư!”
“Thất tiểu thư!”
Mấy người đồng thanh hổ lên một tiếng kinh hãi, tiến tới đỡ nàng
Nhưng nàng ngồi trên ghế, vị trí trước mặt có hạn, Tinh Lam thấy vậy liền dịch sang bên, hai người Mai Tử và Trịnh Nhị Bảo chen qua chen lại, tranh tới tranh lui, rối nhỏ tiếng càu nhàu.
“Ngươi làm gì tranh chỗ của ta?” “Ngươi làm gì tranh chỗ của ta?” “Ngươi tránh ra!” “Ngươi tránh ra!”
“Ngươi bắt chước lời ta?”
“Rõ ràng là người học ta mà!” Hai người trừng mắt với nhau, lại đồng thời hừ một tiếng rồi quay ngoắt đầu đi, một trái một phải kẹp Hạ Sơ Thất ở giữa, người vỗ lưng, người bóp vai, nhưng miệng thì vẫn không quên tranh sủng
“Bên này tiểu thư là của ta, ngươi đừng có thò tay sang.” “Bên này tiểu thư là của ta, ngươi cũng đừng có thò tay sang đấy.” “Dừng dừng dừng!” Hạ Sơ Thất trừng mắt, thật sự là không thể chịu được trận ồn ào này, “Ai còn tiếp tục cãi, bắt đi cho Đại Mỹ và Tiểu Mã ăn!”
Tiểu Thập Cửu trong bụng hôm nay cực kỳ không an phận, lòng nàng cũng thấp thỏm theo
Bình thường, nghe Mai Tử và Trịnh Nhị Bảo đấu khẩu, nàng sẽ thấy vui vẻ thú vị, nhưng lúc này trong lòng lại có một cảm giác hơi bí bách.
Tính ra thì sắp tám tháng rồi.
Thật sự..
sắp sinh tới nơi rồi.
Nhưng tại sao Triệu Thập Cửu vẫn chưa xuất hiện? Màn đêm càng sâu hơn, nhưng con đường liên hệ tình ái dưới gầm giường kia vẫn luôn không có động tĩnh gì
Càng nghĩ tim càng đập nhanh, càng nghĩ lòng càng hoang mang đến mức khó nói thành lời
Trong lúc hốt hoảng, nàng suy nghĩ miên man, khẽ nhắm mắt lại.