Trên con đường lớn mát mẻ không có ánh trăng, một chiếc xe ngựa sơn đen thiếp vàng đang chạy chầm chậm, từ từ rẽ vào cổng trạm dịch Thanh Cương, đi thẳng tới trước Ngọc Hoàng các rồi mới dừng lại. Người mặc đồ đen cổ tròn đối 1 xứng đang đánh xe chính là Trần Cảnh. Còn người vén rèm xe ngựa, lấy ghế con kê chân ra rồi cúi người đỡ Triệu Tôn xuống là Trịnh Nhị Bảo.
“Trực đêm thì mở to mắt ra, không được ngủ2gật.” Trần Cảnh đi theo Triệu Tôn vào Ngọc Hoàng các, quay đầu dặn dò binh sĩ đang đứng gác đêm. “Dạ, thị vệ trưởng.” Dáng người Triệu Tôn cao lớn, mặc bộ đồ đen tuyền kết hợp với áo khoác vải xa tanh.
Từ đầu tới cuối, hắn vẫn chưa nói câu nào.
Cả đoàn người lặng lẽ đi theo hắn vào thư phòng trong chính viện.
“Trần Cảnh ở lại, những người khác lui xuống hết đi.”
Nghe Triệu Tôn ra lệnh, từ Trịnh Nhị Bảo đến nha đầu và thị vệ8trực đêm cùng đáp “vâng” rồi lui xuống ngay. Triệu Tôn cẩm ba cuốn thánh chỉ được Trịnh Nhị Bảo bọc lại cẩn thận lên, mở từng cuốn một ra rồi trải lên bàn, thưởng thức nội dung của những hàng chữ, bình thản hỏi Trần Cảnh.
“Chuyện tối nay, người thấy thế nào?”
Vừa rồi, ngay trên đường quay về trạm dịch Thanh Cương, nhóm người ngựa của Triệu Tôn lại gặp phục kích. Đối phương có khoảng năm mươi người, mai phục trong rừng cây ven đường, ai nấy đều6có võ nghệ cao cường. Cũng may Triệu Tôn đã có chuẩn trước, nhưng vẫn không bắt sống được kẻ nào. Tất cả bọn chúng đều uống thuốc độc tự vẫn.
Trên tay áo bào của Trần Cảnh vẫn còn dính máu tươi, y hơi cau mày lại.
“Bẩm gia, thuộc hạ cho rằng bọn chúng cùng nhóm với đám sát thủ ở huyện Thanh Lăng. May mà lần này chúng ta có chuẩn bị chứ không như lần trước... Lần đó là do thuộc hạ nhất thời sơ ý, để bọn3chúng có cơ hội, là thuộc hạ thất trách.”
Triệu Tôn ung dung nhìn sang, “Thất trách gì? Nếu bổn vương không bị thương thì làm sao kéo dài được đến bây giờ?”
Trần Cảnh là người thật thà nên hơi sững sờ, thấy vẻ mặt Triệu Tổn vẫn bình thường thì chợt hiểu ra.
“Bọn chúng muốn lấy mạng gia, không muốn gia trở lại kinh thành. Vì thế gia cũng thuận nước đẩy thuyền mà... trì hoãn?”
Triệu Tôn rũ mắt xuống, im lặng không nói gì, nhưng ánh mắt lại lạnh5thấu xương hơn.
Triều đình đang rối ren, ai nấy cũng đều toan tính, sao Trần Cảnh lại không biết chứ? Nghĩ một lát, y thành thật nói, “Theo như thuộc hạ thấy, hiện giờ gia nên nhanh chóng về kinh thành mới đúng. Hôm nay lại có mật thư được gửi tới đây, nói Ninh Vương điện hạ đã mất tấu cho Thánh thượng, gán cho ngài một vài tội danh. Vả lại, thánh chỉ thứ ba này còn là cái mà Thánh thượng bảo Hoàng trưởng tốn điện hạ tự mình viết trước mặt văn võ bá quan vào hôm ở trên điện Phụng Thiên.”
Lần thứ ba triệu hắn hồi kinh, hơn nữa thánh chỉ lại còn do Hoàng trưởng tôn Triệu Miên Trạch viết, có nghĩa là gì? Không cần nói cũng biết.
Trước kia Thánh thượng dốc toàn lực bồi dưỡng Thái tử Triệu Chá, nay lại bồi dưỡng Hoàng trưởng tốn Triệu Miên Trạch, đó là chuyện mà cả vương công đại thần lẫn lê dân bách tính đều biết rõ. Nhưng chuyện này lại là lần đầu tiên. Đặc biệt là từ góc độ của Trần Cảnh mà nói thì y thật sự cho rằng “lầu gần mặt nước sớm được trăng”. Tuy Tấn Vương gia và đương kim Thánh thượng là cha con, nhưng với tình thân hoàng thất thì xa mặt sẽ cách lòng.
Mấy năm gần đây, Triệu Tôn chinh chiến Nam Bắc, thời gian ở kinh thành rất ít. Con trai của đương kim Hồng Thái Để lại đông. Mặc dù ông ta từng rất cưng chiều con trai út, cũng giao binh quyền cho hắn, nhưng từ xưa, lòng Đế vương đã dễ thay đổi. Con người ngồi trên cao thì suy nghĩ cũng khác với người thường. Hai năm nay, uy tín Thập Cửu gia ngày càng cao, mà công cao thì dĩ nhiên sẽ lấn chủ. Lại thêm mấy kẻ nịnh thần châm ngòi, hậu quả thật khó lường. Nếu Triệu Tôn thật sự vì ngôi vị Thái tử kia thì Trần Cảnh thấy nước cờ ở lại huyện Thanh Cương này quá lâu đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
“Gia, thuộc hạ nghĩ, lấy được lòng dân chúng thiên hạ cũng không bằng lòng của mình Thánh thượng.”
Bình thường Trần Cảnh không phải kẻ lắm lời, nhưng nay bị mai phục nhiều lần nên y không nhịn được mà nói như vậy. Nói xong, thấy Triệu Tôn vẫn im lặng, y bèn ẩn ý đệm thêm, “Về việc này thì Hoàng trưởng tốn điện hạ làm rất tốt.”
“Trần Cảnh, người bắt đầu nói nhiều thế từ bao giờ?”
Triệu Tôn nhìn y, ánh nến rọi lên khuôn mặt tuyệt đẹp như tạc, tạo bóng đổ lập lòe, trông cao thâm khó lường.
Trần Cảnh đang muốn tự trách phạt mình, lại nghe Triệu Tôn nói, “Bên chỗ Phạm Tòng Lương, người bảo Nhị Quỷ theo dõi sát sao, không được chủ quan.” Chủ đề bị đổi, Trần Cảnh im lặng một chút rồi đáp “vâng”, nhưng vẫn lấy làm khó hiểu, “Gia, theo thuộc hạ thấy, tên Phạm Tòng Lương này, cần phải...” Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, Trần Cảnh ra dấu “giết”, “Chuyện tấm bia đá ngàn năm đã lan truyền khắp nơi, nếu còn giữ ông ta lại thì hậu họa khôn cùng, đêm dài lắm mộng.”
Triệu Tôn liếc y.
Dưới ánh đèn leo lắt, vẻ mặt thản nhiên của hắn trông càng uy nghiêm kinh người.
“Bổn vương giữ ông ta lại dĩ nhiên là có chỗ dùng. Nay đất Thục lũ lụt nghiêm trọng, mặc dù Phạm Tòng Lương không có công sức gì, nhưng lần cứu tế thiên tai này ông ta cũng không qua loa có lệ, có thể nói là cũng có công. Người bảo người giám sát chặt chẽ ông ta là được. Vài ngày nữa, bổn vương cũng nên hồi kinh báo cáo công vụ, đến lúc đó hãy giải quyết dứt khoát.”
Trần Cảnh nhìn sắc mặt hắn thì chỉ có thể đáp “vâng”. Nhưng trong đầu y lại hiểu rõ, “cứu tế thiên tai” tuyệt đối không phải là lý do thật sự khiến Triệu Tôn chưa động vào Phạm Tòng Lương. Nhưng y vẫn giữ những lời này trong lòng, không hỏi lại. Triệu Tôn dặn dò thêm vài việc cần làm. Trần Cảnh đặt tay lên trường đao rồi nhanh chóng đi ra khỏi thư phòng.
Y vừa đi thì Trịnh Nhị Bảo đã lập tức e dè đi vào. Khơi mấy bấc đèn trong bát nến ở thư phòng, chờ cả phòng lại sáng lên một chút, cậu ta mới nhẹ nhàng đi đến trước mặt Triệu Tôn.
“Gia, không còn sớm nữa, cẩn thận hại mắt, nên nghỉ ngơi thôi.” “Ngươi chờ bên ngoài, gia xem thêm một lát nữa.”
Triệu Tôn chống ngón tay lên huyệt thái dương, tiếp tục đọc “Hỏa Long Kinh” của hắn.
Trịnh Nhị Bảo lặng lẽ đứng hầu bên cạnh, thấy hắn cau mày thì thở dài.
Từ năm mươi tuổi, cậu ta đã đi theo Triệu Tôn, nhìn hắn từ một Hoàng tử trở thành Thần Vương được phong hầu ban đất, theo hắn chinh chiến từ Mạc Bắc đến bình ổn Nam Cương. Trong thời đại đích tôn thứ tì này, Trịnh Nhị Bảo xem như đã lớn lên cùng hắn, nhìn hắn từ một Hoàng tử bình thường, lớn lên trở thành Đại tướng quân uy phong nắm giữ binh quyền. Có thể nói, tình cảm của cậu ta dành cho Triệu Tôn không chỉ đơn giản là của một nô tài dành cho chủ nhân.
Nhìn hắn yên lặng, Trịnh Nhị Bảo biến mình trở thành phông nền.
Thấy Triệu Tôn xoa đầu, Trịnh Nhị Bảo không nhịn được nên hỏi: “Gia, ngài lại đau đầu sao?” Triệu Tôn khẽ “ùm” một tiếng rồi im lặng.
Trịnh Nhị Bảo đi ra ngoài rửa tay sạch sẽ, rồi lại đi vào, định xoa bóp cho hắn.
Không ngờ chủ tử của cậu ta lại nhướng mày, nghiêng đầu sang một bên, “Không cần.” Tay Trịnh Nhị Bảo khựng lại giữa không trung, sửng sốt. Chủ tử nhà cậu ta vẫn bị đau đầu kinh niên, bình thường cậu ta cũng thường xuyên xoa trán cho chủ tử, mà chủ tử nhà cậu ta cũng chưa từng từ chối. Nhưng từ sau khi Sở Thất hầu hạ chủ tử một lần, gia hình như đã hơi chê bai tay nghề của cậu ta, không còn chủ động bảo cậu ta xoa bóp cho nữa.
“Gia...”
Trịnh Nhị Bảo chọn mặt gửi lời, cười nịnh nọt, “Sở Thất nghỉ ngơi mấy ngày nay, sức khỏe cũng tốt lên rồi. Chi bằng nô tài gọi nàng ta tới hầu hạ gia nhé?”
Triệu Tôn vốn đang đọc sách yên ổn, vừa nghe mấy chữ Sở Thất thì càng nhăn mày sâu hơn, ánh mắt cũng trở nên lạnh buốt, khiến Trịnh Nhị Bảo sợ tới phát run lên, cười hề hề và miệng mình. “Coi cái miệng thối của nô tài này, không biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không.”
Nhắc tới cũng lạ, từ ngày Sở Thất nôn hết lên người gia, còn để lại dấu vết phái nữ” trên chăn của ngài ấy thì mỗi lần nghe thấy tên Sở Thất là gia nhà cậu ta đều nhíu mày. Gần nửa tháng nay tuy hắn ít ở trạm dịch, nhưng mỗi lần trở về, dù có | thời gian thì hắn cũng không cho gọi Sở Thất như trước nữa.
Chẳng lẽ mèo vờn chuột mãi nên chán ngấy rồi? Trịnh Nhị Bảo đang đoán mò thì thấy Triệu Tôn đột nhiên đặt sách xuống, hình như không còn tâm trạng đọc tiếp. “Đi nghỉ ngơi thôi.” “Vâng, gia, ngài cẩn thận dưới chân.” Trịnh Nhi Bảo cẩn thận theo Triệu Tôn về phòng, bảo mấy nha đầu trực đêm đến tính phòng chuẩn bị nước ấm tắm rửa, rồi sửa sang lại màn và chăn gối đệm ổn thỏa. Lúc quay đầu lại, cậu ta chợt thấy gia nhà mình đang nhìn chằm chằm lên giường, biểu cảm trên gương mặt lạnh lùng rất phức tạp.
Trịnh Nhị Bảo cũng buồn bực.
Nhìn gia như thế không giống như vờn chán rồi nhỉ? Hay là ngài ấy vẫn muốn Sở Thất đến hầu hạ? Cậu ta đi theo Triệu Tôn nhiều năm như vậy, tự nhận là hiểu gia nhà cậu ta hơn những người khác một chút.
Cẩn thận suy nghĩ, cậu ta như bông hiểu ra, say sưa chìm trong suy đoán của mình. Chẳng lẽ vì tối hôm đó gia bị Sở Thất làm mất hết mặt mũi nên sượng mặt, lại không thể hạ thấp địa vị chủ nhân nên mới không tìm nàng? Ôi chao, gọi một cô nương đến hầu hạ thôi mà, sao phải phân vân đến thế? Trịnh Nhị Bão nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Nhưng cậu ta lại nghĩ, Sở Thất cũng thật là! Nếu là cô nương khác thì đã bám víu lấy gia xin được khoan dung từ lâu rồi. Mà nàng ta cũng giỏi, nôn lên người gia, mắng gia, kéo gia, còn ôm gia, vậy mà vừa về viện chung phía Tây liền về luôn nửa tháng. Gia không tìm nàng ta mà nàng ta cũng không sốt ruột, hình như cuộc sống còn thoải mái hơn. Đừng nói đến xin tha thứ, ngay cả vấn an bình thường cũng không có lấy một lần.
Trịnh Nhị Bảo còn nghe người ta nói, Sở Thất cả ngày ở trong viện chung phía Tây nghiên cứu đống thuốc gì đó của nàng ta, chất thành một đống bình bình lọ lọ, rảnh rỗi thì bối bối trát trát lên mặt. Hôm trước, cậu ta mới nghe được một chuyện. Một buổi tối nọ, Sở Thất thoa cả mặt trắng như tuyết rồi chạy tới nhà xí, dọa một tỳ nữ trực đêm sợ suýt ngất, còn tưởng là đã gặp ma.
Ngày hôm sau, tỳ nữ kia mới nghe nàng ta nói thứ đó gọi là “mặt nạ”? Chuyện này không tính, gần đây nàng ta còn bán “mặt nạ” đó cho mấy nha hoàn, rất ăn khách.