Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 711: Đối đầu và chuyện ngoài ý muốn (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong hầm rượu, ánh sáng che khuất gương mặt của mọi người

Trong căn hầm hoàn toàn yên tĩnh, một lúc lâu sau cũng không có ai hé răng dù chỉ nửa lời.

Bọn họ nhìn Triệu Tôn, cũng nhìn đứa trẻ đang thở đều đặn nằm trong lòng hắn rồi lại nghĩ đến những hành vi hoàn toàn đối lập đã được viết lại trên bản chép tay kia thì không nhịn được mà sợ hãi

Nếu không phải Triệu Tôn đã đi trước một nước cờ, giấu giếm chuyện Hạ Sơ Thất mang thai đến mức một giọt nước cũng không lọt, nếu để bà ta biết được sự tồn tại của đứa trẻ, thì giờ đây, liệu đứa trẻ nhỏ nhắn còn thơm mùi sữa này còn có thể nhóp nhép cái miệng nho nhỏ mà ngay 0 0 trong lòng phụ thân mình như vậy được3sao?

Ánh mắt Triệu Tôn lạnh lẽo, hắn hơi híp mắt lại

Cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng mình, hắn hít sâu một hơi, bàn tay cũng run lên.

“Đinh!” một tiếng, một món đồ rơi ra từ bao vải hắn đang cầm trong tay

Đó là một cây trâm gỗ được Trần Cảnh bọc lại cùng bản chép tay kia

Đó là một cây trâm rẻ tiền, trông vô cùng đơn giản

Năm đó, khi Hồng Thái Gia chưa đăng cơ đã đưa Trương thị đi du ngoạn trong chốn dân gian

Trong bản chép tay, bà ta đã viết, rằng bà ta không cần địa vị mẫu nghi thiên hạ cao cao tại thượng kia mà chỉ muốn sống ở một nơi nào đó, cùng với nam nhân của mình, trồng hai ba luống rau, nuôi vài con gà con vịt suốt ngày kêu quang quác, rồi sinh vài đứa con1trai con gái bình thường, cứ thế mà bình yên, an ổn sống ở nơi non xanh nước biếc, cả đời làm một nông phụ bình thường.

Kẻ bình thường hâm mộ những người có địa vị cao, có cuộc sống vinh hoa phú quý

Nhưng người ở địa vị cao lại hâm mộ những kẻ bình thường, có cuộc sống đơn giản, thuần túy

Dù là sự hâm mộ nào đi chăng nữa thì chẳng phải cả hai đều đang không biết thỏa mãn với những gì mình đang có hay sao? “Nếu không phải tình thầm nghĩa nặng đến mức cõi lòng cô độc, sao lại giết người như ngóe khó thu tay?” Đây là những dòng mà chính Trương thị đã viết trên bìa của bản chép tay

Triệu Tôn thả cây trâm gỗ xuống, lạnh lùng ngắm nghía nó, hồi lâu cũng không nói gì.

Xét cho cùng,6bà ta muốn thoát khỏi tâm ma của mình nên mới dốc lòng lễ Phật.

Đáng trách là toan tính đã chiến thắng bản tính, rốt cuộc, cả đời bà ta luôn bị tâm ma quấy nhiễu.

Người phụ nữ này từng hại hắn, khiến hắn phải trải qua một tuổi thơ bị thảm, nhưng chính bà ta cũng là người duy nhất cho hắn tình thương của người mẹ

Trong vô số lần mà hắn từng hoài nghi bà ta, dù biết rõ bà ta là người đứng sau nhưng hắn lại vẫn tiếp tục thuyết phục bản thân rằng đó thực sự là tình yêu, là tình thương mà mẫu thân dành cho con trẻ

Khuôn mặt tươi cười đó không thể là giả được, giọng nói mềm mại, dịu dàng ấy không thể là giả được, những lời hỏi han, ân cần quan tâm đó càng không thể4là giả được.

Chỉ tiếc là, có lẽ thái hoàng thái hậu thật sự chấp nhất muốn trở thành một vị hoàng hậu hiền lương đại đức, nhưng đứng trước sự lạnh lẽo thê lương chốn cung cấm, cuối cùng mất đi nhân tính, làm cho cả đời bà ta bị bao phủ bởi một tấm màn đen, đến khi quay đầu nhìn lại, sau lưng là phồn hoa, nhưng lại tiêu điều như gió thu

Trong hầm rượu, dưới ánh nến ảm đạm, gương mặt Triệu Tôn dường như bị bao phủ bởi một tầng lo lắng

Tăm tối, lạnh lùng, xa cách, vô tình, tất cả khiến người khác không thể hiểu thấu suy nghĩ trong đầu hắn

“Gia, có bản chép tay này, mọi chuyện đều đơn giản hơn.” Trần Cảnh nhìn hắn, chắp tay tiến lên rồi trầm giọng nói.

Có bản chép tay này, mọi nỗ lực,3cố gắng xây dựng cái danh “hiền đức” cho bản thân của thái hoàng thái hậu sẽ tan thành tro bụi

Có bản chép tay này, thân thể khiến người khác nghi ngờ của Triệu Tôn, còn cả nỗi băn khoăn cả đời của Hồng Thái Gia đều bị phá tan...

“Từ từ đã.”

Cho dù chân tướng rõ ràng thì có thể thế nào được chứ? Ai có thể trả lại cho hắn những năm tháng mất đi tình phụ tử? Ai có thể trả lại cho hắn những tháng ngày mất đi tình thương của người mẹ ôn hòa hiền hậu? Ai có thể trả lại cho hắn tuổi thơ ngây ngô khờ dại? Ai có thể giúp hắn quay về những năm tháng trước đây?

Có được bản ghi chép toàn bộ chân tướng này trong tay, lẽ ra hắn nên vui mừng mới phải, nhưng trong cuộc đời hai mươi bảy năm ngắn ngủi phiêu bạt giang hồ của hắn, còn cả những tháng ngày ngập tràn mùi đấu đá trong kinh sư bây giờ đã khiến tâm hồn hắn sớm trở nên hoang tàn, đổ nát

Nơi đó đã không còn trong sạch mà đã sớm bị phủ kín bởi bụi bặm

Dù cho bản chép tay này có viết bất cứ điều gì đi chăng nữa thì người duy nhất có thể làm chủ cho hắn chính là Hồng Thái Gia lại đang nằm ở cung Càn Thanh kia, sau này, hắn sẽ mãi mãi không thoát được khởi cảnh chém giết và đánh cờ.

Sự ấm áp trong bàn tay hắn sẽ dành cho con gái của nàng

Tùy ý hạ tay xuống, hắn khẽ cười

“Cứ để ở đây đi.” Trần Cảnh không đoán được suy nghĩ của hắn.

Cho dù thái hoàng thái hậu là người như thế nào, nhưng Triệu Tôn cũng đã có tới hai mươi năm gọi bà ta hai tiếng mẫu thân”, tình cảm của hắn dành cho bà ta đến đầu, người bên ngoài sẽ mãi mãi không thể hiểu được

Nghĩ đến đây, Trần Cảnh không khỏi lo lắng, giọng điệu lại ngưng trọng lần nữa: “Gia, chuyện đêm nay là do thuộc hạ suy nghĩ không chu toàn, thuộc hạ đã không suy nghĩ tới..

tình cảm mẫu tử..

giữa điện hạ và thái hoàng thái hậu...”

“Tình cảm mẫu tử ư?” Đôi mắt âm u của Triệu Tôn hơi híp lại, giọng nói trầm xuống, lạnh lùng như hồ băng không có bất cứ tia cảm xúc nào: “Để bà ta sống thọ mà chết, coi như ta đã suy nghĩ cho cái gọi là tình cảm mẫu tử ấy rồi.”

Trần Cảnh hơi kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng đã nghe hắn lạnh lùng hỏi tiếp: “Có tìm được phần thánh chỉ kia không?”

“Không, thuộc họ tìm được bản chép tay này trong khi tìm kiếm thánh chỉ.” Trần Cảnh nhìn hắn, lắc đầu, nhíu mày: “Theo thuộc hạ thấy, thánh chỉ có lẽ vẫn đang nằm trong tay Thôi Anh Đạt, nhưng không biết lão già đó để thành chỉ ở đâu

Tuy nhiên, gia, mặc dù thuộc hạ không biết nội dung thánh chỉ nhưng thuộc hạ đoán là nó không giống với những gì gia nghĩ đâu?”

“Ta nghĩ chuyện gì?” Triệu Tôn lạnh lùng nhìn y

Trần Cảnh bị lời nói của hắn làm cho nghẹn họng, y ngạc nhiên nhướng mày rồi lắc đầu: “Thuộc hạ không biết.”

Triệu Tôn ôm đứa trẻ còn đang ngủ say trong lòng, vươn tay xoa khuôn mặt non nớt của cô bé, nói thật khẽ: “Nếu trên cổ ngươi bị đặt một thanh đao, khi ấy, dù thanh đao ấy có đặt bên trái hay bên phải, lưỡi đao hướng vào trong hay ra ngoài thì người vẫn sẽ không thể nào mà ngủ ngon được...”

“Thuộc hạ đã hiểu.”

Lúc này, cảm xúc của hắn không tốt lắm, dù hắn nói gì thì Trần Cảnh cũng đều thuận theo, không dám chạm vào vảy ngược của hắn

Nhưng dường như hắn không hề hứng thú với đề tài này, trong nháy mắt, hắn đã chuyển đề tài khác.

“Ngươi tới đây có bị ai bám theo không?” Trần Cảnh khẽ nhíu mày, “Xin điện hạ yên tâm.” Triệu Tôn khẽ gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa

Trần Cảnh từng là thị vệ của hắn, cũng là tâm phúc của hắn, Triệu Tôn sao còn phải lo lắng cách làm việc của y chứ? Im lặng một lát, hắn cúi đầu nhìn con gái mình, nhìn gương mặt hồng hào non mịn của cô bé một lát rồi mới thu tầm mắt, nhíu mày nhìn về phía Trần Cảnh

“Tình huống bên ngoài ra sao?”

Trần Cảnh chắp tay, tóm tắt một số tình hình trong cung cho hắn biết rồi nhìn bảo bối trong lòng gia, lại tiếp tục nhíu mày, “Đêm nay, Cấm Vệ Quân lục soát rất nghiêm ngặt, giờ bọn họ như đang phát điện, nhảy nhót khắp phố lớn ngõ nhỏ..

Tiếu quận chúa còn nhỏ như vậy, không biết lúc nào sẽ khóc ầm lên, với tình hình này, chỉ sợ kế hoạch đêm nay không thể nào tiếp tục, chúng ta đành phải tiếp tục náu mình trong hầm rượu này thêm hai ngày rồi tính tiếp...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.