Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 712: Đối đầu và chuyện ngoài ý muốn (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Triệu Tôn ho nhẹ một tiếng đáp lại

Rất nhanh sau đó, từ cầu thang trên hầm rượu có hai người một trước một sau, lần lượt đi xuống

Điều khiến cho tất cả đều giật mình chính là người tới không chỉ có Định An hầu Trần Đại Ngưu mà còn có Trưởng công chúa Triệu Như Na.

Đây là lần đầu tiên nàng ta xuất hiện ở nơi này

Trần Đại Ngưu ủ rũ cúi đầu đi trước, trông giống như đứa trẻ mắc lỗi, không dám nhìn vào mắt Triệu Tôn

Triệu Như Na lại mỉm cười, trên tay nàng còn cầm một chiếc giỏ trúc, bên trong đựng rất nhiều đồ ăn và quần áo trẻ con, ánh mắt long lanh đầy vẻ hưng phấn

Khi tới trước mặt Triệu Tôn, nhìn sắc mặt lạnh lùng không biểu cảm của hắn, da đầu Trần Đại Ngưu3như tê dại, khẽ liếc mắt nhìn sang Triệu Như Na một cái rồi quanh co nói.

“Điện, điện hạ..

ta bị theo dõi.”

“Hầu gia, chàng đang nói gì vậy?” Triệu Như Na mỉm cười nhìn y

Khóe miệng Trần Đại Ngưu nhếch lên, cười hì hì nói: “Ta có nói gì đâu, dù sao thì điện hạ cũng hiểu ta mà.”

Triệu Như Na mím môi, nghiêng đầu đi, đúng lúc thấy y cũng đang nhìn mình, liền vội vàng cúi đầu xuống, cắn môi, tỏ vẻ ấm ức nói: “Thiếp cũng chỉ muốn đến xem tiểu quận chúa vừa ra đời thôi mà

Hầu gia, chàng thấy thiếp giống kẻ xấu lắm sao?”

Trần Đại Ngưu nghẹn giọng: “Không phải!”

Triệu Như Na mượn cơ hội chọc y, “Thiếp không phải, vậy là ai?”

Trần Đại Ngưu bĩu môi: “Là ta.”

Triệu Như Na nhẹ nhàng cười: “A, thì ra là1thể à?” Dù biết mình bị cô vợ trẻ tính kể nhưng Trần Đại Ngưu cũng không tức giận, ngược lại còn cười hì hì vui vẻ, xích lại gần, hạ thấp giọng nói bên tai nàng: “Vợ à, ta vâng lời nàng thế này thì hôm nay về nhà ta không cần phải chép Tam Tự Kinh nữa đúng không?”

Triệu Như Na liếc nhìn y một cái, cười nhẹ nhàng như không, “Không được.” Mỹ nhân cười một cái cũng đủ để khuynh thành.

Trần Đại Ngưu dù có đầy một bụng oán hận liên quan tới thứ gọi là “học chữ nghĩa” thì cũng bị nụ cười của nàng hòa tan hết

Trong nháy mắt, đầu váng mắt hoa, y xoa tay gật đầu: “Chậc chậc, chép thì chép

Chỉ là nếu ta chép không tốt, nàng cũng đừng phạt ta ngủ dưới đất nhé

Nàng6biết đấy, không phải là ta không cố gắng, chỉ là đầu óc ta không dùng được mà thôi.”

“Được rồi.” Triệu Như Na tươi cười như hoa nở mùa xuân.

Nếu bảo đầu óc của Trần Đại Ngưu ngốc nghếch thì chắc chắn là giả, là nói láo lừa người

Y từng vượt qua bao nhiêu gió tanh mưa máu, dâu bể tang thương, mặc dù y có chút chân chất mộc mạc, nhưng chắc chắn là y không ngốc chút nào

Nhưng người như y ở trước mặt Triệu Như Na, bao nhiêu tâm cơ đều sẽ bị quẳng hết xuống sông xuống biển

Triệu Như Na học sâu hiểu rộng, vừa có kiến thức lại vừa hiểu lễ nghĩa, có thể nói nàng hoàn toàn xứng đáng là hào kiệt trong đám phụ nữ, thừa sức ăn đứt y.

Mỹ nhân sánh đối với vương hầu, mù4chữ nên duyên cùng trí giả, trước đây, người trong thiên hạ đều thổn thức trước chuyện Triệu Như Na phải “chịu nhục gả chồng”

Nhưng hai người bọn họ lại vô cùng vui vẻ, cứ chung sống với nhau như thế, biến cuộc hôn nhân cọc cạch ngày đó thành một mối lương duyên trời ban.

Nhìn hai người bọn họ đùa giỡn với nhau, người ngoài cũng không khỏi đỡ trán thở dài

Thời gian gần đây, danh tiếng sợ vợ của Định An hầu đã được lan truyền càng lúc càng xa, mà thực tế, bản tính sợ vợ cũng càng ngày càng trầm trọng, dù vậy, cũng ít khi bị người ngoài thấy được

Đến giờ mới thấy, xem ra y đã sợ vợ tới nông nỗi này rồi

Triệu Tôn lắc đầu, sửa lại tay ôm đứa bé trong lòng, nhúc nhích thân thể3đang cứng đờ, khẽ ho nhẹ một tiếng, vờ như lơ đễnh liếc nhìn Trần Đại Ngưu

“Hai người định bày trò ân ái với nhau ở đây cả đêm à?”

Trần Đại Ngưu giật mình một cái, hai má nhất thời đỏ bừng, trên mặt tỏ vẻ vô tội cười hề hề không nói gì

Mà đôi mắt mênh mang như sóng nước Giang Nam của Triệu Như Na thì hơi lóe, mang tai đỏ ửng, so ra thị trấn định hơn, nhiều.

“Thập Cửu hoàng thúc, hôm nay chất nữ chưa hiểu chuyện đã mạo muội đến đây

Chuyện này không liên quan tới hầu gia, chất nữ xin nói rõ với người...” “Không cần giải thích” Khóe môi Triệu Tổn hơi cong lên, nửa cười nửa không nhìn nàng ta, “Chuyện Sở Thất mang thai, ngươi hẳn đã biết từ sớm đúng không?” “Vâng.” Triệu Như Na mỉm cười, bước lên một bước nhỏ, thướt tha bước tới bên cạnh hắn, chậm rãi cúi xuống, trước hết tò mò đụng nhẹ vào bé con còn đang chu môi ngủ say, rồi mới hạ giọng nói thật nhỏ: “Cháu biết chuyện này còn sớm hơn Thập Cửu thúc đó

Từ đếm ở vịnh Bột Hải, lúc bị bọn Tào Chí Hành phục kích, cháu đã biết rồi.” Đêm đó, Nhạc y quan bắt mạch cho Hạ Sơ Thất đã nói, nếu nàng ấy là thân nữ nhi thì chắc chắn là hỷ mạch

Nhưng sau đó, chuyện này đã bị Hạ Sơ Thất dùng y thuật cao siêu” của mình bác bỏ

Sau này, Triệu Như Na chưa bao giờ hỏi lại nàng, càng không hỏi Trần Đại Ngưu chuyện đó

Về phía Trần Đại Ngưu, y vẫn một mực nghĩ nàng không biết gì, bây giờ nghe nàng giải thích như vậy thì vô cùng sửng sốt.

“Vợ à..

Sao nàng không nói sớm chứ?”

“Không phải là chàng sợ thiếp cản trở chàng sao?” Triệu Như Na dở khóc dở cười, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của y, cười khổ nói: “Nếu thiếp nói cho chàng hay rằng thiếp vốn vẫn biết chuyện này, chẳng phải sẽ khiến chàng ăn không ngon, ngủ không yên, lo sợ thiếp sẽ đi mật báo cho hoàng huynh sao? Nếu đã như thế, thiếp cứ dứt khoát giả vờ như không biết thôi.”

Nói đến chuyện “mật báo”, vẻ mặt Triệu Tôn hơi run lên.

Dường như nghĩ ra điều gì đó, hắn nhìn Bính Nhất đang yên lặng đứng bên cạnh, trầm giọng nói: “Điều tra thử chuyện ở viện Sở Từ.”

Bính Nhất gật đầu, đáp lời “vâng” rồi không nói thêm lời nào.

Việc bí mật này bị lộ ra có chút kỳ quái, nhưng nếu nói là có người ở cạnh Hạ Sơ Thất mật báo cho Triệu Miên Trạch biết thì lại có vẻ không hợp lý lắm

Bởi vì từ hành vi của Triệu Miên Trạch mà nói, rõ ràng hắn ta không biết gì về đường ngầm dẫn tới quán rượu Như Hoa

Cho nên, suy nghĩ đầu tiên của Bính Nhất là Hạ Sơ Thất không cẩn thận bị đám A Ký và thị vệ phát hiện ra dáng vẻ đang mang thai, từ đó dẫn đến việc này

Trọng tâm của câu chuyện thay đổi những phương hướng thì vẫn như cũ

Thoáng chần chừ một chút, Triệu Như Na liền đi thẳng vào vấn đề

“Thập Cửu hoàng thúc, hôm nay chất nữ đến là muốn đón con bé về.”

Triệu Tôn nhướng mày nhìn nàng ta, song cũng không nói gì

Triệu Như Na mỉm cười, “Hoàng huynh của cháu là người thế nào, cháu hiểu rất rõ

Một khi huynh ấy đã sinh nghi thì nhất định sẽ không dễ dàng dừng tay

Đối với người và Sở Thất mà nói, bây giờ đứa trẻ này...” Nàng dừng một chút, thu lại nụ cười, nói rõ ràng từng từ từng chữ một: “Xin thứ cho cháu nói thẳng, lúc này cô bé là gánh nặng của hai người, sẽ chỉ có hại cho hai người.”

Cánh tay Triệu Tôn đang ôm con gái chợt siết chặt, hắn nhíu mày.

“Con gái của ta sẽ không bao giờ là gánh nặng của ta

Ta tự có biện pháp bảo vệ nó chu toàn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.