Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 714: Đối đầu và chuyện ngoài ý muốn (5)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nàng cảm động đến nỗi trong mắt như có hạt bụi bay vào, nước mắt không kìm được suýt nữa rơi xuống.

Từ chuyện quần áo đến giày tất, từ ăn đến uống, hắn đều cẩn thận dặn dò một lần suốt thời gian nửa chén trà

Nhìn hắn vẫn lưu luyến không rời, Triệu Như Na không nhịn được lại thúc giục và nhắc nhở hắn lần nữa: “Thập Cửu thúc, không kịp nữa rồi

Người đi trước đi, cháu sẽ dỗ bé ngủ rồi nhanh chóng đưa con bé về phủ Định An hầu, hầu gia cũng sẽ cử người chăm sóc con bé cẩn thận, người không cần quan tâm nữa đâu.”

“Được.” Một tiếng này dường như được bật ra từ cổ họng của Triệu Tôn: “Ta giao khuê nữ của mình cho các ngươi

Sau3này..

Triệu Tôn ta nhất định sẽ báo đáp.”

Hắn lại chuyển ánh mắt lên người đứa trẻ đang khóc oe oe kia lần nữa.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, hắn dùng ánh mắt như vậy để nhìn một người.

Thế nhưng chỉ sau một cái liếc mắt ấy, hắn liền thay đổi sắc mặt, nhanh chóng rời đi

Trong ánh nến mờ tối, bóng lưng cao ngạo thẳng tắp, thân hình cao lớn lại trở về lỗi lạc vô song như trước đây

Nhưng chính bóng lưng này của hắn lại lạnh hơn cả gió lạnh đang thổi một cách yếu ớt trong hầm rượu, còn lạnh hơn cả lưỡi đao trong tay bọn Trần Cảnh.

Triệu Tôn dẫn theo mấy người Bính Nhất vào cung, sau đó Trần Cảnh cũng rời đi, nhưng Triệu Như1Na và Trần Đại Ngưu thì không đi ngay

Nói cách khác, bây giờ, hầm rượu này là nơi an toàn nhất

Thêm nữa, sau khi cha mình rời đi, bé con còn thơm sữa dường như không chịu đựng nổi “nỗi buồn ly biệt” nên lại tiếp tục khóc oe oe không ngớt thêm một lúc lâu, sau khi Triệu Như Na và nhũ mẫu thay phiên nhau dỗ dành thì

mới ngủ say lần nữa

“Vợ à, chúng ta cũng đi thôi chứ? Giờ chúng ta đưa bé con về phủ sau đó cũng phải vào cung thôi..

Nếu không thì chỉ sợ hoàng huynh của nàng sẽ gây phiền phức cho nàng.” Trần Đại Ngưu nhìn con bé, rồi lại nhìn Triệu Như Na, trong mặt cũng có thêm nét dịu dàng.

“Ừ”, Triệu Như Na gật đầu,6không biết nàng nghĩ đến chuyện gì mà lại nhíu mày, liếc nhìn y: “Hầu gia, chàng có khó chịu không?”

Trần Đại Ngưu kinh ngạc, “Khó chịu gì cơ?” Triệu Như Na cúi đầu, “Chẳng lẽ chàng không muốn có một đứa con sao?” Trần Đại Ngưu nhếch môi nhìn nàng, ngừng lại một chút rồi thở dài một tiếng, vươn tay ôm lấy bờ vai nàng, ôm cả nàng cùng bé con còn thơm mùi sữa vào lòng: “Ta muốn chứ! Vậy nên dù sinh con có khổ sở, mệt mỏi tới đâu thì nàng cũng đừng chạy trốn nhé

Đời này kiếp này, nàng phải sinh cho ta ít nhất một đứa mới được đó.”

Trong lòng Triệu Như Na chua xót, “Nếu không sinh được thì sao?”

“Không sinh được ư?” Trần Đại Ngưu cao4giọng hỏi ngược lại một câu rồi cúi đầu nhìn nàng, tiếp tục vui vẻ: “Một ngày không sinh được thì trăm ngày

Trăm ngày không sinh được thì ngàn ngày

Ngàn ngày không sinh được thì vạn ngày

Thời gian cả đời vẫn còn dài lắm, ta không tin đất đai màu mỡ thế này mà cũng không có cái mầm nào mọc lên được.”

Tên này mặc dù hơi ngốc nhưng cũng là một người biết dỗ dành

Triệu Như Na vốn còn thầm băn khoăn trong lòng, nghe thấy y ví von như thế thì bật cười vui vẻ, nỗi lo lắng tan đi, nhất thời lấy lại được tinh thần.

“Ngốc quá đi.” “Ai nói ta ngốc?”

“Thiếp.”

“Hề hề, vợ nói ta ngốc thì ta ngốc thôi.”

Hai người nhìn nhau, vui vẻ cúi đầu cười nhẹ

Đợi một lúc3nữa, Triệu Như Na nhìn ánh nến chập chờn, nhấc chiếc giỏ trúc đặt đứa trẻ bên trong, đang chuẩn bị rời đi thì bên ngoài lại đột nhiên truyền tới tiếng đập cửa “rầm rầm”, sau đó, Chu Thuận đi xuống dưới.

“Hầu gia, Cấm Vệ Quân muốn lục soát quán rượu Như Hoa.” Tiếng ngựa hí rền vang, tiếng người ồn ào huyên náo

Ở cổng quán rượu Như Hoa, một đám Cấm Vệ Quân đang dàn hàng ra vây quán rượu Như Hoa lại, mắt kẻ nào kẻ nấy đều sáng như đuốc, như sài lang hổ báo nhìn chằm chằm vào bọn họ

Khi Trần Đại Ngưu đi ra, nhìn cánh cổng đã bị bọn họ giẫm đạp đến mức chỉ còn là một đống bừa bãi thì trong lòng vô cùng tức giận, y lập tức giống như ăn phải thuốc nổ, nổi nóng bộc phát tính cách lão đại của mình.

“Tên chó điên nào dám điều tra chỗ của ông đây?”

Người tới quán rượu Như Hoa không phải ai khác mà chính là Tiêu Ngọc - tâm phúc của Triệu Miên Trạch.

Gã nhìn thấy người đi ra là Định An hầu thì ánh mắt lóe lên một chút rồi mới nhanh chóng tới vái chào hành lễ

“Xin hầu gia thứ lỗi

Chúng ta chỉ đang phụng mệnh điều tra.” “Phụng mệnh?” Trần Đại Ngưu hừ một tiếng, “Phụng mệnh của ai?” Tiêu Ngọc chần chừ một chút rồi đáp, “Lục gia!” “Lục gia?” Trần Đại Ngưu cong môi, liếc mắt lạnh lùng nói, “Là Lục gia thì có thể hoành hành ngang ngược, ức hiếp dân lành như ta sao?” Y mà là dân lành ư? Tiêu Ngọc nghe mà da đầu run lên.

Trần Đại Ngưu vốn là người có vóc dáng cao lớn khỏe mạnh, từ xưa tới nay y rất ít khi nổi giận, nhưng một khi đã nổi giận thì vô cùng hung ác

Giờ Cấm Vệ Quân thấy y tức giận như vậy, người có mắt nhìn thì vội vàng chạy qua dựng những bộ bàn ghế đang ngã đổ lung tung trên đất lên tử tế để lấy lòng y, bộ dạng vô cùng khúm núm.

“Xin hầu gia bớt giận!”

Tiêu Ngọc nhìn thoáng qua mấy tên nịnh hót kia, kính cẩn nói: “Hôm nay ti chức đến đây thật sự là do có việc cần giải quyết

Bởi vì ti chức nhận được tin tức nói trong quán rượu Như Hoa có một lượng lớn rượu Thanh Châu giả.” Dừng lại một chút, gã đè giọng xuống, xích lại gần rồi nói thật nhỏ: “Không giấu gì hầu gia, trước khi thái hoàng thái hậu xảy ra chuyện lớn, người đã uống một bát rượu Thanh Châu..

Vậy nên, ti chức không thể không tới đây

Đương nhiên, trước khi tới đây, ti chức thực sự không biết hầu gia là chủ nhân của quán rượu này

Nhưng bây giờ người cũng đã tới rồi, để tránh khiến người ta nghi kỵ, hầu gia vẫn nên để chúng ta vào lục soát mới phải?”

“Rượu Thanh Chậu giả?”

Trần Đại Ngưu cười khẩy một tiếng rồi lạnh nhạt quát: “Nếu nơi này của ông đây có rượu giả thì ông đây sẽ vặt đầu mình xuống cho các ngươi làm cầu để đá

Cái quái gì chứ hả? Ngươi, còn cả các ngươi nữa, đều xéo con mẹ nó hết đi cho ta! Để xem lát nữa ta sẽ vạch tội các ngươi trước mặt bệ hạ thế nào? Hừ!” Mấy tên Cấm Vệ Quân kia có thể không biết nhưng Tiêu Ngọc thì làm sao lại không biết quán rượu này là do Trần Đại Ngưu mở cho đại ca của y chứ? Thật ra gã dám làm như vậy đương nhiên là đã được gợi ý và cho phép của Triệu Miên Trạch

Vừa dứt lời, thấy Trần Đại Ngưu không chịu nói đạo lý, gã nghiêm mặt, dứt khoát giằng co với Trần Đại Ngưu: “Mặc dù ti chức khiến hầu gia không vui, nhưng chuyện lục soát là bổn phận, là chức trách của ti chức, xin hầu gia lượng thứ một chút.” “Lượng thứ cái đầu người ấy!” Trần Đại Ngưu gầm lên một tiếng, giơ chân đạp khiến cái ghế bên cạnh đổ rầm xuống.

Lúc trước khi ở Liêu Đông, bọn họ từng vì Triệu Như Na mà suýt chút nữa đánh nhau

Giờ lại đối đầu lần nữa, tuy sự tình có chút khác biệt nhưng tình thể cũng không khác xưa là mấy, đặc biệt là nỗi tức giận thì hoàn toàn giống nhau.

“Hầu gia thật sự không cho phép?” Trần Đại Ngưu trợn mắt nhìn gã, nghĩ đến đứa bé vẫn còn đang ở trong hầm rượu thì lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi: “Cút! Chỗ của ông đây mà lại để cho các ngươi muốn đến thì đến, muốn nhìn thì nhìn chắc?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.